Chapter 13: Phân Tích Những Chiếc Đồng Hồ


Ôi, kệ mẹ nó.

Bỏ qua những tiếng gõ cửa đầy tuyệt vọng, cậu bước đến bên đống đồng hồ vàng, xác nhận rằng chiếc nào cũng bị hỏng. Ngoại trừ một cái. Đó là một chiếc đồng hồ kỳ lạ, nếu Bakugou thành thật mà nói, đôi khi, các cây kim di chuyển quá nhanh, vào những khoảnh khắc khác, quá chậm hoặc chúng sẽ đột ngột dừng lại, không chạy tiếp trong một hoặc hai phút. Kỳ lạ.

May mắn là ai đó ở ngoài cửa đã quyết định bỏ đi và để yên cho cậu; chắc đó có thể là một người nào đó đang tìm chủ nhân của ngôi nhà, sau đó quyết định bỏ đi vì không có ai trả lời. Vậy thì không có lý do gì để cậu phải lo lắng sau đó. Và, với tình trạng của nơi này thì cậu đoán chủ sở hữu sẽ không sớm có mặt ở đây. Đó là lý do tại sao Bakugou bình tĩnh mở đồng hồ, muốn biết nó bị làm sao.

Đáng ngạc nhiên là chẳng có gì cả.

Ít nhất, từ những gì cậu học được từ ông bố già của mình, từ bên trong, nó phải hoạt động hoàn hảo, vậy làm thế nào mà...

Katsuki thở dài, đóng nó lại và phân tích chiếc đồng hồ vàng một lần nữa, "Sẽ tuyệt biết bao nếu nó hoạt động bình thường," cậu nghĩ, đặt chiếc đồng hồ lên bàn một lần nữa.

Và ngay sau khi cậu làm vậy, tiếng gõ cửa một lần nữa, khiến Bakugou giật bắn mình vì sợ hãi. Chết tiệt, lẽ ra cậu phải nhận ra điều đó chứ, thật ngốc nghếch làm sao.

"Kacchan?" Ai đó hỏi sau cánh cửa, và ngay lập tức, Bakugou nhận ra giọng nói của con thỏ đó. Ồ, đúng rồi, cậu đã bỏ lại cậu ta, Deku chắc hẳn đang tìm kiếm cậu. "Tôi vào nhé, thứ lỗi..."

Với tiếng cọt kẹt, cánh cửa được mở ra, cho thấy người gõ cửa đúng là Midoriya, cả người ướt đẫm mồ hôi, nhìn Katsuki một cách tuyệt vọng, "Kacchan, cậu đây rồi! Chúng ta đang rất, rất là tr-"

Nhưng cậu ta dừng lại.

Con thỏ chớp mắt. Bakugou bối rối, nhưng rốt cuộc cậu ta chưa bao giờ là một chàng trai bình thường. "Deku?" Cậu hỏi, cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng nói của mình. "Chuyện gì vậy?"

Tuy nhiên, cậu ta phớt lờ chàng trai tóc vàng, chọn nhìn vào chiếc đồng hồ quả cam bỏ túi của mình, miệng mở rồi đóng lại hai lần trước khi cuối cùng cậu ta có thể nói điều gì đó, "Chúng ta không còn trễ nữa, làm thế nào..." cậu ta chớp mắt, bối rối. "Không bình thường, đã ... Alice đã thay đổi điều gì đó sao?"

Bakugou nhướng mày, hừ giọng, "Tôi chẳng làm con mẹ gì cả, nếu đó là những gì cậu đang hỏi, con thỏ ngu ngốc."

Deku nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc trước khi nhận ra điều gì khác; chính xác hơn là trên tay Katsuki, cậu ta thở dốc, đặt cả hai tay lên miệng, và tò mò, Katsuki nhìn vào tay mình, nơi chiếc đồng hồ bị hỏng vẫn nằm yên trong lòng bàn tay cậu. Chà ... Nếu như cậu vẫn có thể coi nó là bị hỏng.

Vì lý do nào đó, mà bây giờ các cây kim dường như di chuyển bình thường lại.

"Làm thế nào mà cậu làm được điều đó thế, Kacchan?" Con thỏ đến gần, lấy chiếc đồng hồ ra khỏi tay của Bakugou, mang trong mắt là sự ngưỡng mộ thuần khiết. "Ý tớ là, chỉ có Thợ đồng hồ mới có thể làm được điều đó thôi. Nhà vua có nói với tớ rằng tớ có thể lấy lại thời gian của mình nếu như tớ phục vụ cho ngài ấy, nhưng, ừm, tớ cũng chẳng biết thời gian mà ngài ấy đã hứa trôi qua bao lâu rồi khi mà thời gian của tớ bị phá vỡ, nhưng bây giờ... Ố, chờ đã. Không lẽ Kacchan là Thợ đồng hồ ư? "

"Thợ... Gì? Không. Đừng có nói nhảm nữa." Cậu gằn giọng, nhưng bằng cách nào đó, bản thân vẫn mỉm cười. Và vì một lý do nào đó, điều đó khiến vậu hạnh phúc, mặc dù chính cậu không chắc Deku đang nói về điều gì, nhưng cậu rất vui vì mọi thứ đã ổn thỏa với Con thỏ. Thật tuyệt khi đôi mắt của cậu ta lấp lánh.

Midoriya cười, "Cậu nói đúng đó, Kacchan. Cậu đã là Alice rồi, không đời nào cậu có thể kiêm nhiệm được hai vai cả!"

"Tôi vẫn không phải là Alice."

"Chà, Kacchan, vì chúng ta không còn trễ nữa, nên tớ tin rằng tớ có thể cho cậu thấy xung quanh một chút, cậu nghĩ sao?"

Thành thật mà nói, Katsuki chỉ muốn về nhà, về nơi mà chú rể của mình đang đợi, nhưng nhìn thấy con thỏ nhiệt tình như thế nào chỉ vì cái đồng hồ ngu ngốc đó, Katsuki nghĩ sẽ không có vấn đề gì khi ở lại thêm một chút. Ý tôi là, họ có thể dành ít thời gian để đi chơi, không tốt sao? Chàng trai tóc vàng cười, "Sao cũng được, đi thôi."

Nụ cười tươi của Deku gần như chói mắt và có lẽ đó là lý do tại sao Katsuki chấp nhận bàn tay mà cậu ta đưa ra, và đan các ngón tay của họ vào nhau, khi con thỏ kéo cậu ra khỏi tháp một cách phấn khích. Họ đi bộ dưới ánh hoàng hôn và những vì sao, Midoriya chỉ cho cậu mọi ngóc ngách của vương quốc, 'Vương quốc Đỏ' mà cậu ta đã gọi, và khi Bakugou hỏi liệu có vương quốc nào khác không, Deku trả lời rằng 'Đừng lo lắng về nó, dù sao thì họ quá xa để chúng ta có thể đến thăm.'

Họ đang quay trở lại lâu đài thì Deku đột nhiên nói, "Kacchan, tớ có thể nói điều gì đó điên rồi được không?"

"Cậu đã nói những điều điên rồ chết tiệt kể từ khi chúng ta gặp nhau ở khu rừng, nên tới tận bây giờ tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì lắm."

Deku cười, "Chỉ là... Cậu thực sự rất quen, kể từ lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu, tớ đã nghĩ rằng chúng ta biết nhau rất rõ từ trước. Trong một khoảng thời gian dài ấy. Vậy, có lẽ... "

Quả thực, Katsuki cũng cảm thấy như vậy. Mỗi khi nghe thấy giọng nói của Deku, gọi cậu bằng biệt danh ngu ngốc đó, trái tim cậu lại ấm lên mà không rõ vì lý do gì. Có cảm giác như cậu đã biết Izuku cả đời, giống như bóng dáng cậu ta vẫn hiện diện hàng ngày trong thói quen của cậu và sau đó giống như, bị bắt đi một cách đột ngột vậy, nhưng Katsuki không biết tại sao cậu ta lại bị bắt, cậu không thể nhớ được. Chỉ cần bất cứ khi nào bản thân cậu nghĩ quá nhiều về nó, cậu có thể lờ mờ nhớ ra khi còn là một đứa trẻ, và một đứa trẻ tóc xanh lá, khuôn mặt mờ mịt. "Kacchan! Nhìn nè!" cậu bé đó sẽ cất tiếng nói và cậu bé tóc vàng sẽ đảo mắt, "Tao thấy nó trước đây rồi, De-"

"Tôi không biết" Katsuki thành thật trả lời, nhìn xuống nơi tay họ vẫn đan vào nhau. "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi không chắc lắm. Tôi có một số kỷ niệm, nhưng có vẻ như chúng chẳng phải là của tôi, chỉ là... "

"Này, không sao đâu, Kacchan!" Cậu ta mỉm cười, cố gắng làm cho chàng trai tóc vàng vui lên. "Ngay cả khi chúng ta chưa từng gặp nhau, không sao cả, chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ được mà ha? Và nếu chúng ta có quên nhau đi chăng nữa, thì chúng ta có thể cùng nhau tạo nên những kỷ niệm mới, những kỷ niệm mà chúng ta sẽ không quên lần này! Cậu thấy thế nào?"

Katsuki mỉm cười.

Izuku tiếp tục, nắm chặt tay Katsuki ngày càng mạnh hơn. "Chúng ta không cần phải lo lắng đâu, Kacchan à, dẫu sao chúng ta có tất cả thời gian trên thế giới mà."

.

.


Katsuki thức dậy với một tiếng động lớn.

Đôi mắt cậu mở trừng trừng, cố gắng nhìn xem chuyện gì đã xảy ra trong bóng tối trong căn phòng của mình. Chắc chắn là có gì đó ở đó, và cậu đã đoán được đó là ai, người duy nhất có thể ở đây vào lúc nửa đêm. Bật đèn đầu giường lên, cậu nhìn thấy một Midoriya đang xấu hổ ở góc phòng, gãi cổ chờ Katsuki nói gì đó, bất cứ điều gì, điều gì cũng được, mắng cậu ta vì đống lộn xộn trên sàn nhà, những đồ vật mà cậu ta đã đánh rơi khi cố trèo lên giường. Hừ mũi, Katsuki đứng dậy, cúi xuống giúp cậu ta thu dọn những đồ vật bị rơi kia.

Người bạn thời thơ ấu của cậu - hay đúng hơn là chồng - không bao giờ thay đổi. Luôn là một tên ngu ngốc, vụng về. Nhưng nó không bao giờ thất bại trong việc đốt cháy thứ gì đó bên trong Bakugou, sưởi ấm cậu như một cái lò sưởi. Đó là lý do tại sao, ngay cả khi cả hai thu thập những đồ vật bị rơi vào giữa đêm khi lẽ ra đang ngủ, cả hai vẫn không quên nở một nụ cười. (ỏỏỏ)

"Tớ về nhà rồi?" Izuku cả gan nói, đặt mọi thứ lên bàn, lộn xộn, và Katsuki ghi nhớ về việc sắp xếp nó vào ngày hôm sau.

Chàng trai tóc vàng khò khè, "Cậu về muộn vậy."

"Ố" Katsuki quan sát chiếc đồng hồ vàng trên tay mình trước khi đặt nó lên bàn của họ một lần nữa, nó hẳn là thứ mà Izuku mới mua ở nước ngoài, thứ mà Katsuki chưa từng thấy nó bao giờ. "Tớ xin lỗi."

Lúc này, Katsuki đã nằm nghiêng, má tựa vào cánh tay mình, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ một lần nữa, nhưng có vẻ như không nhận ra nên Deku tiếp tục đứng dậy, muốn xin lỗi vì những gì mà cậu ta không hề có lỗi. Rốt cuộc thì cậu ta cũng đâu có điều khiển được thời gian đâu mà.

"Đừng thế, mau ngủ thôi. Chắc cậu mệt lắm rồi, Deku, tớ có thể mắng cậu vào ngày mai cũng được mà, cái đồ ngốc này."

Midoriya cười, ngay sau đó, nhưng nụ cười của cậu ta vẫn tiếp tục cho đến khi cậu ta nằm xuống bên cạnh người yêu của mình, một tay ôm eo Katsuki. "Mặc dù vậy, tớ cảm thấy mình vẫn nên xin lỗi Kacchan."

"Hãy làm vào ngày mai," cậu nhắm mắt lại. "Dẫu sao chúng ta có tất cả thời gian trên thế giới mà, Deku."


HAPPY ENDING: Không bao giờ là quá muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro