Chapter 14: Chạy Xuống Tầng Hầm

Katsuki nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc, rùng mình không rõ vì lý do gì. Dù đằng sau cánh cửa đó là gì, nó cũng khiến Katsuki muốn bỏ chạy. Vậy nên đó là những gì cậu đã làm, chẳng mong chờ xem ai thực sự đang ở bên ngoài. Chỉ cẩn chạy xuống cầu thang, dường như là mãi mãi, cậu có thể nghe thấy tiếng đồng hồ ở phía xa, nhưng không gì hơn thế.

Đồng hồ không còn tích tắc nữa khi Katsuki đến tầng hầm, nếu cậu có thể gọi nó theo cách đó. Nó còn hơn cả đối với một văn phòng hoặc một thư viện ẩn. Các bức tường, từ trần đến mặt đất, nó chồng chất đầy sách, bụi bặm, được sắp xếp ngăn nắp như thể chúng đã ở đó nhiều năm. Katsuki không biết căn phòng đó, chưa bao giờ đi qua nó trước đây, nhưng bằng cách nào đó, cậu vẫn cảm thấy như thể nó không nên ở đó.

Như thể nó được ngụy tạo chỉ dành cho mỗi cậu.

Quên đi những chiếc đồng hồ, tiếng gõ cửa, và bất cứ ai đang đợi cậu ở ngoài kia, Katsuki tiến đến chiếc bàn đã gỉ ở giữa phòng. Có một cuốn sách được mở ở đó và cậu quyết định lướt tay qua các trang giấy. Đó là một cuốn sách dành cho trẻ em, đầy những bức tranh vẽ và các nhân vật hào nhoáng, và chính Katsuki cảm thấy bị cuốn hút bởi nó.

Alice không thể ngừng khóc, làm sao điều đó có thể xảy ra? Cô vừa khóc, đầu gối ma sát sâu xuống sàn, hai tay che mặt, con quỷ quỳ xuống bên cạnh, ôm chặt lấy cô gái nhỏ, dỗ dành.

"Đừng lo lắng," con quỷ nói, vuốt ve mái tóc vàng của cô. "Có ta ở đây rồi."

Alice không muốn điều đó. Cô muốn đẩy hắn ra, để chạy về phía xa xăm. Cô muốn tránh xa con quỷ đó, nhưng những lời an ủi văng vẳng bên tai đã ngăn cản cô làm điều đó. Mặc dù con quỷ đó là người đã lấy đi mọi thứ của cô, nhưng hắn vẫn là người duy nhất còn lại trong cuộc đời cô.

"Đó là lỗi của tôi!" cô ấy tiếp tục nức nở.

Mọi khía cạnh trong cuộc sống của cô đơn giản cứ thế mà bị lấy đi khỏi, cứ như vậy, dễ dàng, như thể nó chưa từng xảy ra. Cô gần như không thể nhớ được giọng nói, diện mạo, sự tồn tại của họ và tất cả là lỗi của Con quỷ đó. Cô chỉ có thể nhớ rằng, đó là lỗi của cô vì đã tin tưởng vào con quỷ, nhưng cô sẽ sớm quên nó đi.

Đã bao nhiêu lần cô ấy đã quên hết mọi thứ rồi? Cô ấy thậm chí không thể nhớ được điều đó.

Con quỷ mỉm cười

.

Phần còn lại của cuốn sách quá mờ để Katsuki có thể đọc được, dẫu đó không phải điều mà cậu muốn. Bực mình, cậu đóng lại, không muốn mở lại dù có khả năng đi chăng nữa. Đó có thực sự là một cuốn sách dành cho trẻ em không? Bằng cách nào đó, cậu cảm thấy nó còn nhiều hơn thế. Tuy vậy...

Tiếng động lớn đằng sau đánh bật suy nghĩ của cậu, và mừng thay, đó chỉ là một cuốn sách rơi khỏi tủ sách. Chậm rãi, cậu đến gần cuốn sách đỏ đó, thứ gần như tỏa sáng trong bóng tối, nhưng đó có vẻ là một ý nghĩ nực cười. Và lần này, Katsuki ngồi hẳn trên sàn, không lo lắng về việc mẹ mình sẽ phát điên vì quần áo của cậu bẩn đến mức nào, và cậu chỉ mở một trang ngẫu nhiên của cuốn sách. Đó là một bức vẽ toàn trang về một sinh vật khủng khiếp, một con quái thú, nó có sừng không được vẽ đầy đủ trên bức vẽ. Bakugou cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn vào nó, con quái vật với đôi mắt đen láy, chìa tay ra với một cô bé, tương tự như trong cuốn sách dành cho trẻ em kia. Liệu cuốn này có phải là sách dành cho trẻ em không? Nhưng có vẻ như không phải vậy, khi cậu xem xét hình ảnh khủng khiếp lúc nãy.

Nhưng, trước sự ngạc nhiên của cậu, câu chuyện nhẹ nhàng hơn vẻ ngoài của nó.

Một lần, Mộng quỷ biết yêu. Hắn yêu một cô gái bóng bẩy đến từ thế giới khác, thế giới khác nữa, người mà con quỷ không bao giờ có thể ghé thăm. Cô ấy được mọi người yêu quý, cho dù cô ấy có những khiếm khuyết và cách cư xử kỳ quặc thế nào đi nữa. Lúc đầu, con quỷ ghen tị. Bởi tại sao người như cô ấy lại có thể được yêu cơ chứ? Tại sao chúng không đối xử tệ với cô ấy? Tại sao mọi người đều chạy trốn khỏi hắn, nhưng lại yêu thích cô gái ấy?

Vì ghen tị và ghét, hắn bắt đầu bám theo cô gái, muốn biết vấn đề của hắn là gì. Hắn muốn được như cô, được yêu. Và, vào ban đêm, khi cô ấy đến vùng đất của hắn, Thế Giới Trong Mơ, hắn sẽ vẫn ở đó, như một cái bóng theo cô ấy đi khắp nơi.

Nhưng, lẽ ra hắn nên cẩn thận hơn. Sau một thời gian, cô gái đã để ý đến hắn, thô lỗ nói rằng hắn không nên lẩn trốn như vậy, không thì sẽ chẳng ai thích hắn nữa. Sau khi nghe những lời đó, con quỷ xuất hiện, ngại ngùng. Cô gái đó, cô ta sẽ làm gì? Cười cợt hắn? Chế nhạo hắn? Bảo hắn tránh xa ra?

Cô gái nhỏ chỉ mỉm cười, tự hào. "Cuối cùng thì anh cũng đã làm được," và, do ngạc nhiên bởi tiếng động lớn, con quỷ quay trở lại hình dạng bóng tối của mình để cố gắng lẩn trốn đi. "Đừng như vậy, anh không muốn làm bạn với tôi sao?"

Như lời cuối cùng, con quỷ quyết định lại gần, "Cô không sợ à?"

"Sợ cái gì?"

"Sợ ta."

Cô ấy mỉm cười tự hào, một lần nữa. "Tôi không bao giờ sợ hãi cả."

Sau đó, bất cứ khi nào cô ngủ, con quỷ sẽ mang cô đi chơi. Cô đã dạy hắn cách chơi đuổi bắt, cách pha trà ngon và thậm chí cả cách chơi piano. Nhưng hắn có thể thấy rằng, đối với cô, mơ thôi là chưa đủ. Cô đã bỏ lỡ những tưởng tượng của riêng mình, nơi cô ấy sẽ nhảy lên những đám mây và nói chuyện với động vật, và Con Quỷ không thể trách cô về điều đó.

Cô là một người mơ mộng, như tất cả con người khác.

Nhưng đáng buồn thay, thế giới trong mơ của riêng hắn, nơi duy nhất hắn có thể cai trị, lại không thể như vậy. Nó là một nơi u ám, tối tăm, chỉ có những thứ đơn giản nhất. Nó nhàm chán và hắn biết điều đó.

Hắn muốn cho cô tất cả những gì mà cô muốn, sự tự do mà cô đáng có, nhưng điều đó là không thể, bởi vì, nơi duy nhất họ có thể gặp nhau như thế này là trong giấc mơ của cô ấy.

Con quỷ muốn ra ngoài, nó muốn xem thế giới của cô ấy có gì, nhưng nó không thể. Nếu hắn làm vậy, hắn sẽ bị trừng phạt và sẽ không bao giờ có thể gặp lại cô gái nhỏ đó nữa.

Vì vậy, thay vào đó, hắn quyết định xây dựng thế giới của riêng họ, vương quốc của họ, một nơi mà họ có thể hạnh phúc mãi mãi, có thể bên nhau. Hắn đã tạo ra khu rừng, rồi lâu đài của họ với một khu vườn xinh đẹp. Thêm thật nhiều chi tiết, những ngôi nhà và thậm chí cả một tòa tháp. Nó giống như những giấc mơ của cô bé, chúng chẳng thực tế gì cả, và hắn tự hào về điều đó.

Ai dè, khi hắn thể hiện cho cô ấy xem, cầu xin vè việc họ được mãi mãi bên nhau, cô gái nhỏ chỉ cười, buồn bã.

"Tôi không thể ở bên anh được."

Sau tất cả những gì hắn đã làm cho cô, đặt từng thứ mà cô yêu, vậy tại sao? Hắn đã làm gì sai? "Tại sao?"

Cô gái nắm tay hắn, sự khác biệt về kích thước của họ khiến con quỷ đau đớn. "Có một người mà tôi cần phải quay lại."

Con quỷ biết rằng nó đã nhìn thấy họ, những người bạn của cô ấy. "Ta cũng có thể mang họ tới đây, sau đó tất cả chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau."

"Nó không dễ dàng như vậy đâu, họ sẽ không bao giờ chấp nhận anh..." cô buông tay hắn ra, nụ cười vẫn nở trên môi, đầy ấm áp khi cô nhìn vào con quỷ. "Tôi không thể là người yêu của anh được, nhưng có một điều là anh sẽ tìm thấy một người nào đó có thể dễ dàng chấp nhận anh và khi điều đó xảy ra, tôi chắc chắn rằng họ sẽ rất vui khi ở bên cạnh anh trong thế giới này."

Và cứ như vậy, con quỷ đã để cô ấy đi. Cô ấy không bao giờ quay lại và hắn cũng không bao giờ yêu cầu cô ấy làm điều đó. Hắn mãn nguyện khi nhìn cô từ xa, nhìn cô trưởng thành và xây dựng gia đình, thế giới của riêng mình. Chỉ có một lần, khi cô đã trưởng thành, cùng với hai đứa trẻ đáng yêu, họ gặp lại nhau, ở lối vào khu rừng cạnh nhà cô ấy.

Nói cách khác, thật đau lòng cho hắn khi ở đó, trong thế giới bên kia, nhưng còn đau hơn khi thấy cô cười, cảm ơn hắn vì đã dõi theo cô bấy lâu nay. Hôm đó, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ không ở đây lâu được, vì con người khác với ma quỷ cơ mà, thời gian của họ là có hạn. Con quỷ đề nghị cô ở lại thế giới của hắn, nơi mà thời gian không bao giờ quan trọng, cô có thể có tất cả thời gian trên thế giới này.

Nhưng cô vẫn từ chối.

"Tôi không thể sống nổi khi biết rằng bên ngoài, có những người tôi yêu thương, đang chờ đợi tôi được. Tốt hơn là tôi nên đi, hơn là việc sống với ý nghĩ rằng tôi có thể gặp lại họ, nhưng dĩ nhiên là không rồi."

Giống như con người khi có thời gian bên ngoài, thì nói cách khác con quỷ cũng có thời gian của nó trong thế giới kia, và chỉ với một ngày thôi hắn đã yếu ớt đi. Người phụ nữ nhận ra điều đó và nhẹ nhàng, bảo hắn hãy đi đi, hắn đừng vì cô ấy mà đau lòng. Trước khi hắn trở lại thế giới của riêng mình, người phụ nữ chỉ yêu cầu một điều nữa, rằng hắn hãy chăm sóc gia đình của cô sau khi cô ấy đi. Ích kỷ, cô ấy biết, nhưng con quỷ vẫn đồng ý.

Lần sau khi hắn đến thăm, người phụ nữ đã không còn được thấy nữa.

Thay vào đó, hai cậu bé chơi trong vườn, mái tóc vàng của chúng làm hắn nhớ về người phụ nữ đó. Khi đứa trẻ nhỏ tuổi ngã xuống, đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt, con quỷ đã nhanh chóng lau đi chúng. Chuyến thăm cuối cùng của hắn đến thế giới này đã khiến hắn trở nên yếu ớt; hắn không còn được phép thay đổi thế giới của mình nữa và không còn tàng hình ở thế giới bên kia nữa. Hắn đã mất tất cả nhưng dường như vẫn không quan tâm.

Trong nhiều năm, hắn đã chăm sóc gia đình đó như hắn đã hứa, hàng thế kỷ trước, nhưng khi năm tháng trôi qua, con quỷ bắt đầu trở nên và ngày càng trở nên giống người hơn, đó không phải là một điều tốt chút nào, vì con người luôn bị tha hóa bởi nỗi đau và ý định có hại. Trong hắn bắt đầu ngày càng cay đắng hơn mỗi khi hắn trở lại thế giới của mình, tất cả chỉ có một mình. Tại sao hắn lại phải chăm sóc chúng? Những kẻ đã phá vỡ hắn? Những kẻ đã bỏ rơi hắn để cô đơn đến muôn đời? Hắn nên nguyền rủa tất cả chúng, những đứa trẻ và cháu của chúng, gài bẫy chúng vào thế giới này để chúng không bao giờ có thể rời đi. Hắn ghét chúng với tất cả lý trí của mình.

Đó là lý do tại sao hắn...

Phần còn lại của cuốn sách trống rỗng, cùng với sự hoang mang của Katsuki. Đó là phần kết thúc của câu chuyện, để người đọc không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình, hay con quỷ. Nhưng, may mắn thay, có một số trang bị ẩn trong cuốn sách. Bakugou có thể thấy chúng được viết tay, một câu chuyện có lẽ dựa trên cuốn sách này. Ai đã viết nó...?


Ngày xửa ngày xưa, có một nhà khoa học trẻ.

Không ai tin vào cái gọi là 'khoa học' của anh ta, không ai từng coi trọng việc nghiên cứu của anh ta cả, khi mà sau tất cả thì nhà khoa học trẻ tuổi này cũng chỉ nghiên cứu về những giấc mơ. "Tại sao cậu không nghiên cứu phương pháp chữa trị bệnh XXX đi?" họ hỏi. "Cậu đã phát hiện ra điều gì không ổn với các con sông chưa?" họ van xin. Nhưng một cách ích kỷ, nhà khoa học đã có một trọng tâm khác trong đầu.

Anh ta bị ám ảnh bởi hai chủ đề.

Những giấc mơ, điều mà anh ta luôn thấy hấp dẫn.

Và người tình của anh ta, người cũng hấp dẫn như thế.

Mỗi ngày, nhà khoa học trẻ đều mơ về cô ấy, người mà anh ta yêu. Trong mơ, họ hạnh phúc bên nhau, nhưng thực tế, tất cả những gì anh ta nhận được từ cô chỉ là ánh mắt chán ghét thuần túy. Không có gì bí mật khi cô ấy ghét những hành động ích kỷ của anh ta, thái độ cố chấp của anh ta. Nơi duy nhất họ có thể ở bên nhau là trong giấc mơ của anh ta, nó là một tình yêu đơn phương.

Một lần, khi đang trong quá trình nghiên cứu, nhà khoa học trẻ phát hiện ra rằng nó chính là Thế Giới Trong Mơ mà anh ta luôn tìm kiếm. Không ai tin anh ta cả, vì anh ta không thể đưa họ vào lĩnh vực đó. "Thằng này thật điên rồ," tất cả đều nói. "Nó chỉ là một kẻ nói dối mà thôi."

Mặc dù người đàn ông tội nghiệp đã cố gắng kể cho họ nghe về Thế Giới Trong Mơ, nhưng chẳng ai muốn nghe. Ngay cả người tình của anh ta cũng quá bận rộn cho việc đó, "Tôi không muốn nghe những lời nói dối của anh nữa", cô ấy nói, "Hãy để tôi yên đi!"

Sau khi tìm về cõi mộng, anh ta cũng phát hiện ra rằng người mình yêu sắp kết hôn, với một người đàn ông giàu có ở thành phố khác. Đêm đó, khi đi ngủ, anh ta tự nghĩ: "Hắn ta có gì mà mình không có? Tôi không được phép mơ tưởng nữa sao? Con người là những kẻ mộng mơ, tại sao không có ai cư xử như vậy cả?" Và với ý nghĩ cuối cùng là muốn người đàn ông đó biến ra khỏi cuộc đời của cô ấy, cuối cùng anh ta đã bước vào cõi Mộng.

Trước sự ngạc nhiên khi anh ta đến đó, người đàn ông cũng đã ở đó, thậm chí không có vẻ bối rối gì, cũng giống như nhà khoa học trẻ kia. Bộ người đàn ông đó cũng biết về nơi này sao? Tại sao hắn ta lại ở đó? Nhưng trước khi anh ta kịp hỏi, người đàn ông đã nói trước, "Thần đang đợi ngài đến, thưa Đức Vua!"

Sợ hãi, chàng trai buộc mình phải tỉnh dậy, cố gắng tìm xem những gì anh ta nhìn thấy là thật hay chỉ là một giấc mơ, anh ta đi đến nhà người tình của mình, muốn nhìn thấy người đàn ông đó. Nhưng người phụ nữ bối rối nói rằng anh ta thực sự là một kẻ điên vì chưa bao giờ trong đời cô ấy gặp người đàn ông nào đó cả.

Bối rối, anh ta tìm kiếm thêm một chút. Người đàn ông, trong thế giới thực, không thấy đâu cả, nhưng bất cứ khi nào anh ta bước vào cõi Mộng, hắn ta sẽ ở đó, hành động như thể thế giới thực chưa bao giờ tồn tại và hắn ta cũng không bao giờ ở đó.

Khi người anh yêu gặp người khác, anh ta đã thử lại lần nữa. Bất cứ khi nào cô ấy tìm thấy ai đó, nhà khoa học trẻ sẽ gài bẫy họ trong thế giới đó, cho đến khi người duy nhất phản chiếu trong mắt cô là anh ta. Không ai còn nhớ đến sự tồn tại của họ nữa, họ đã biến mất khỏi thế giới thực.

Cuối cùng khi anh ta có được thứ mình muốn, trái tim của người anh yêu, nhà khoa học trẻ đã biến mất không một dấu vết.

Ngay cả người phụ nữ đó cũng không thể nhớ rằng anh ta đã từng tồn tại.


Bakugou cau mày. Những cuốn sách này bị gì vậy?

Cậu nhìn quanh, bỏ đống giấy tờ và cuốn sách trên sàn, cố gắng chứng minh quan điểm của mình. Tất cả những cuốn sách trong tủ sách đều viết về những giấc mơ, một cuốn về lý do chúng ta mơ, cuốn kia về ý nghĩa của mỗi giấc mơ, một số cuốn sách dành cho trẻ em về những giấc mơ kỳ quặc và quá trẻ con nên không thu hút được sự chú ý của Bakugou.

Khi tìm kiếm thứ gì đó không liên quan đến những giấc mơ, cậu tìm thấy một cuốn sách không có tiêu đề. Nhìn kỹ thì nó giống một cuốn nhật ký hơn. Bụi bay trong không khí khi Bakugou mở nó ra, xác nhận sự nghi ngờ của bản thân cậu, đó thực sự là một cuốn nhật ký. Hầu hết các trang đều bị xé toạc hoặc chữ viết tay quá lộn xộn để đọc, nhưng dù vậy, Bakugou vẫn cố gắng, cố gắng để căng mắt của mình.


Ngày 21 tháng 9, XXXX

Tôi nên bắt đầu như thế nào nhỉ? Liệu tôi có nên bắt đầu không? Mà nó cần mở đầu không nhỉ? Bác sĩ nói tôi nên viết ra tất cả những cơn ác mộng của mình bất cứ khi nào gặp phải, thế thôi, ông ấy nói điều đó sẽ tốt cho tôi, có thể sẽ đối mặt được với chúng và buộc bản thân phải suy nghĩ về nó sẽ là một cách tốt để khiến nó dừng lại. Có lẽ, viết chúng xuống sẽ giúp tôi hiểu tại sao chúng lại xảy ra, bác sĩ nói tôi như thế đấy.

Tôi biết tại sao chúng đang xảy ra. Tôi không cần nó. Thật là ngu ngốc.

Tất cả chỉ vì do cậu ấy... Tất nhiên không phải chỉ vì thế mà tôi đổ lỗi cho cậu ấy đâu nhỉ? Ý tôi là, cậu ấy đang sống cuộc đời của mình, còn tôi đây thì đang ôm những cảm xúc ghê tởm. Ngay cả tâm trí của tôi cũng như vậy vào thời điểm này. Tôi thậm chí không thể nghĩ thẳng được nữa.

Tuy nhiên, bác sĩ không biết điều đó và tôi nghĩ mình không nên nói với ông ấy lúc này.

Ấy, tôi đã lạc đề, phải không?

Hôm nay tôi gặp ác mộng. Nó vẫn như mọi khi, không có gì mới cả.

Tôi không muốn nghĩ tới nó ngay bây giờ đâu.

Ngày 13 tháng 10, XXXX

Chào. Đã lâu rồi kể từ lần viết cuối cùng và tôi biết mình nên cẩn thận hơn với cách viết của mình, chỉ là... Những cơn ác mộng ngày càng trở nên tồi tệ hơn, tôi không biết mình phải làm gì cả. Trước đây, chỉ có cậu ấy, nhưng bây giờ... tôi tiếp tục nhìn thấy sinh vật này và những giấc mơ không hồi kết. Tôi thề rằng, tôi đã bị mắc kẹt trong một giấc mơ lần cuối đấy hẳn ba ngày liền, nhưng khi tôi tỉnh dậy, nó chỉ là một đêm trôi qua.

Tôi sợ ngủ. Tôi sợ rằng chúng sẽ ngày càng dài và dài hơn cho đến khi tôi không bao giờ có thể thoát ra khỏi những giấc mơ của mình, cho đến khi tôi không bao giờ có thể thức dậy được nữa. Tôi không thể nhớ chính xác chúng khi thức dậy, mà chỉ có thể nhớ được chúng đã trôi qua bao lâu. Có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ phải sống một năm trong nó trước khi có thể thức dậy. Hoặc có thể, thậm chí là một thập kỷ của cuộc đời.

Nếu tôi không ngủ. Thì tôi sẽ không phải mơ.

Hiện tại, đó là lựa chọn tốt nhất.

Ngày 29 tháng 10, XXXX

Họ nói rằng tôi sắp phát điên. Không phải vậy đâu, tôi thề đấy. Những giấc mơ là có thật, sinh vật đó cũng vậy. Nó là kẻ chịu trách nhiệm về nó, tôi chắc chắn về điều đó nhưng... Tại sao lại là tôi chứ? Tôi đã làm gì sao? Lần trước tôi ngủ ở chỗ bác sĩ của mình. Trong giấc mơ, tôi đã trải qua tận một tuần rưỡi, nhưng khi tôi tỉnh dậy, chỉ tám giờ đã trôi qua.

Tôi không bị điên.

Có điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra ở đây và tôi phải nghiên cứu về nó. Tôi tìm thấy một số cuốn sách về những giấc mơ, có lẽ đọc chúng sẽ giúp tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cho đến lúc đó, tôi không thể chìm vào giấc ngủ được.

Ngày 11 tháng 11, XXXX

Tôi ước gì những giấc mơ chi là vấn đề duy nhất của tôi. Nhưng cậu ấy... cậu ấy vẫn ở trong tâm trí tôi. Cậu ấy thậm chí còn bắt đầu xuất hiện trong giấc mơ của tôi một lần nữa, tôi nghĩ đó là lỗi của sinh vật kia. Nó có liên quan gì đó, chẳng lẽ là lời nguyền ư? Gần đây tôi bận rộn quá nên không để ý xem họ thân thiết đến mức nào. Với họ, ý tôi là người bạn thời thơ ấu của cậu ấy. Tại sao họ lại có thể thân thiết như vậy? Đúng là ngu ngốc.

Nếu tôi có thể làm bất cứ điều gì để khiến người đàn ông đó biến mất, tôi sẽ làm.

Ngày 29 tháng 11, XXXX

Tôi nghĩ họ đang yêu nhau.

Không ai nói một lời nào về nó cả, vì vậy tôi nghĩ rằng tâm trí của tôi đã tự đánh lừa mình bởi việc thiếu ngủ của bản thân.

Tôi đã nói với bác sĩ của mình về cậu ấy, ông ấy nói rằng tôi có thể đã phát điên lên vì điều đó, ông ấy đã gọi nó là 'Limerence*' hay gì đó. Nó là một trạng thái của tâm trí, ông ấy nói thế. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm.

(*trạng thái suy nhược về tình yêu, lãng mạn hoặc không lãng mạn dành cho đối tượng và thường bao gồm những suy nghĩ và tưởng tượng ám ảnh, quá say mê.)

Sau đó, ông ấy cho tôi một loại thuốc ngủ. Nó như thể cho một tháng ấy, tôi không chắc lắm. Nhưng tôi biết nó đáng ra phải hơn, tôi nghĩ rằng mình chỉ cần trốn thoát vì tôi nghĩ về những gì mà bác sĩ nói. Nơi đó chắc phải có chìa khóa để ra vào như tôi muốn. Tôi không chắc lắm. Nhưng bây giờ tôi đã có ý tưởng về cách rời khỏi nơi đó, có lẽ tôi nên thử nói chuyện với sinh vật đó xem?

Rốt cuộc thì tôi không còn gì để mất cơ mà.

Ngày 1 tháng 12, XXXX

Bọn tôi đã nói chuyện. Tôi và Thứ... đó. Nó nói bọn tôi giống nhau và nó muốn giúp tôi. Nó biết cách biến cậu ấy thành của tôi, nhưng tôi không chắc mình có nên tin con quái vật đó hay không. Nó có vẻ ghét cậu ấy, vì vậy tôi không biết liệu con quái vật đó có đang lợi dụng tôi để làm cậu ấy bị thương không...

Tôi thức dậy ngay sau khi bọn tôi nói chuyện xong.

Ngày 4 tháng 12, XXXX

Chúng tôi đã nói chuyện với nhau nhiều hơn, tôi và con quỷ đó. Phải, con quỷ, tôi tin vậy. Tôi không chắc đó là gì, nhưng chắc chắn nó không phải là con người, tôi chắc chắn về điều đó. Hắn chỉ cho tôi xung quanh, hắn dạy tôi cách thay đổi thế giới này theo ý thích của tôi, mặc dù tôi vốn đã thích nơi này từ trước. Có lẽ tôi nên thay đổi một số màu sắc, nó sẽ làm tôi nhớ đến đôi mắt của cậu ấy, sau tất cả... Sinh vật nói rằng tôi có thể làm những gì tôi muốn. Hắn nói nó bây giờ là Vương quốc của tôi.

Và tôi là Vua.

Bọn tôi cũng đã nói về cậu ấy. Có lẽ tôi đã nhầm về việc nó ghét Katsuki. Ý tôi, nó gọi Katsuki bằng rất nhiều cái tên: Alice, người mộng mơ, thợ đồng hồ... Nó giải thích rằng nó gọi Katsuki theo nhiều cách như vậy vì mọi người đều phải có vai trò trong thế giới này. Tôi không chắc vai trò của Katsuki là gì trong tất cả những điều này, nhưng hiện tại, tôi sẽ tiếp tục gọi cậu ấy là 'Nữ hoàng'.


Cái gì cơ... Không. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Katsuki sững người khi nhìn thấy tên mình ở đó, trong cuốn nhật ký kỳ lạ được giấu trong tủ sách. Nó thật mơ hồ, nhưng đồng thời... Cái thế giới mà người kể chuyện này nói đến, không phải là nơi mà Bakugou đang ở ngay bây giờ sao? Theo một cách nào đó, nó có lý, nếu xem xét chuyện này đã xảy ra bao lâu, nhưng nó cũng không phải, bởi vì sao Bakugou lại có liên quan gì đến sự điên rồ này? Cậu không nên là một phần của câu chuyện này, cậu không nên ở đây.

Cậu lật giở từng trang trong tuyệt vọng, tìm kiếm đề cập đến tên mình, nhưng tất cả những gì cậu có thể tìm thấy là một mục nữa về mình:

Ngày 12 tháng 3, XXXX

Tôi nghĩ Katsuki sẽ thích nơi này. Cậu ấy thích rừng, vì vậy tôi đã làm một cái cho cậu ấy. Lâu đài bây giờ có màu đỏ thẫm, giống như đôi mắt của cậu ấy vậy, mặc dù tôi không chắc đó có phải là màu yêu thích của cậu ấy không. Ngoài ra còn có một tháp đồng hồ và một số thứ ngớ ngẩn khác mà tôi nghĩ cậu ấy sẽ thích. Vì vậy, sau khi tôi hoàn thành, tôi hỏi con quỷ rằng liệu tôi có thể đưa Katsuki đến đây không, nhưng nó nói rằng đó không phải là cách mà nó có thể hoạt động.

Katsuki phải muốn ở đây.

Nhưng, con quỷ đã dạy tôi những gì tôi có thể làm. Tôi không thể ép buộc cậu ấy ở đây được, bất cứ thứ gì tôi tạo ra ở đây cũng không đủ để Katsuki rời khỏi thế giới của cậu ấy. Đó là lý do tại sao con quỷ dạy tôi những gì tôi nên làm.

Không có gì tôi làm được ở đây sẽ đủ để cậu ấy rời đi, nhưng tôi có thể lấy đi mọi thứ khỏi thế giới của cậu ấy, cho đến khi không còn gì cho cậu ấy ở đó nữa.

Nó cũng nói tôi nên cẩn thận, vì Katsuki cũng là người duy nhất có thể phá hủy tất cả, vì thứ này được tạo ra chỉ dành riêng cho cậu ấy. Tuy nhiên tôi không lo lắng vì điều đó. Nó nói rằng nếu Katsuki nhớ lại tất cả những gì cậu ấy đã mất, tất cả sẽ kết thúc. Tuy nhiên, điều đó sẽ không xảy ra.

Hay chăng có lẽ em đang bắt đầu nhớ lại, Katsuki?


Cuốn nhật ký rơi khỏi tay cậu, dù cậu cần phải đọc phần còn lại, để nhớ, để biết cách rời khỏi thế giới mà có người đã bẫy cậu. Cậu khi nào đã muốn mình ở đây vậy? Cậu không bao giờ muốn, hoặc ít nhất là vậy, cậu không nhớ được gì về điều đó. Nhớ, phải nhớ... Nhưng sao? Câu đang quên điều gì thế? Cậu đã nhớ lại cuộc sống thực của mình một cách hoàn hảo, vậy thì sao thế? Có lẽ, con quỷ...

"Ồ, cuối cùng thì em cũng đã ở đây rồi" giọng nói khiến Bakugou đưa mắt ra khỏi tập san bị bỏ rơi trên sàn. Run rẩy, cậu nhìn lên người đàn ông đằng sau mình.

Người chồng của cậu.

Shindo Yo mỉm cười, hai tay chống nạnh khi chiêm ngưỡng Bakugou. Gì thế này? Có lẽ con quỷ đã có thể thay đổi hình dạng của nó? Tại sao nó lại lấy hình dạng của anh ấy? Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cậu, Shindo tiếp tục, "Thế giờ em hiểu được hết sao?"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao anh con mẹ nó lại ở đây?"

Shindo bật cười, "Anh có hỏi em đâu, Katsuki. Nhưng do em cũng không hiểu, có lẽ anh sẽ giúp trí nhớ của em một chút, em thích điều đó chứ?"

Tất nhiên, Bakugou không hiểu, cuộc nói chuyện về những giấc mơ, ma quỷ, cuốn nhật ký, và bây giờ là chú rể của cậu, ngay trước mặt cậu luôn sao? "Anh thực sự là ai?"

"Anh không phải là con quỷ nếu đó là những gì em đang thắc mắc."

"Vậy thì sao..." cậu dừng lại. "Đây có phải là một giấc mơ không?"

"Chỉ vì nó là một giấc mơ, không có nghĩa là nó không có thật," Shindo lại cười một lần nữa trước vẻ mặt trống rỗng của Katsuki. "Đừng có nhìn như vậy, thật đấy, đây là cái kết mà em đã chọn. Và chỉ vì nó là một kết thúc thực, không có nghĩa nó là một kết thúc có hậu."

Bakugou cau mày, lùi lại, "Ý anh là gì ..."

Và Shindo tiến lại gần cậu, Bakugou tiếp tục lùi lại, cho đến khi cậu va vào một trong những tủ sách và không thể chạy thoát được nữa.

"Để anh kể cho em nghe một câu chuyện, Katsuki à," Bakugou không muốn nghe, nhưng bằng cách nào đó, ngay cả khi cậu mở miệng, giọng cậu vẫn không phát ra. "Anh nghĩ em sẽ thực sự thích nó."


Đã từng có một người đàn ông bắt đầu sống trong một ngôi làng cô đơn. Nó rất buồn tẻ, tất cả mọi người đều biết nhau và không có gì thay đổi cả. Người đàn ông tin rằng phần thú vị duy nhất, chính là khu rừng bao quanh thị trấn. Tuy nhiên, anh ta đã sai về điều đó, vì anh ta đã sớm gặp một phần thú vị khác của ngôi làng: một chàng trai trẻ khác, đã quyến rũ người mới ngay khi họ bắt gặp nhau.

Nhưng chỉ có một vấn đề mà thôi, chàng trai kia đối với anh ta chỉ có cảm giác chán ghét, dù anh ta có cố gắng bao nhiêu cũng không thể chiếm được trái tim của cậu ấy.

Chẳng bao lâu, người đàn ông bắt đầu gặp ác mộng về tình yêu đơn phương của mình, nó cứ lớn dần lên như một lời nguyền. Những cơn ác mộng của anh ta cũng tăng lên một cách không kiểm soát, ngày càng trở nên tồi tệ hơn theo từng đêm. Người đàn ông tìm kiếm sự giúp đỡ, anh ta ổn định cuộc sống với một bác sĩ hứa rằng sẽ giúp đỡ mình. Nhưng thay vào đó, tất cả đều trở nên tồi tệ hơn. Những cơn ác mộng, tình yêu của anh ta...

Tình yêu đơn phương của anh ta đã dẫn anh ta đến thế giới mà chúng ta đang ở ngay bây giờ, Katsuki à. Đó là Cõi mơ, mặc dù nó có nhiều tên khác nhau, phổ biến nhất là Xứ sở thần tiên. Nhưng người đàn ông bị phân tâm, nên anh ta chỉ có thể nhận thấy rằng người yêu của anh ta đã hứa hôn với người khác khi đã quá muộn. Chẳng bao lâu nữa, cậu ấy sẽ kết hôn với một người khác, đó không phải là anh ta. Cậu ấy chuẩn bị kết hôn với người bạn thời thơ ấu của mình, người cậu ấy đã yêu trong nhiều năm.

Với suy nghĩ đó, người đàn ông vội vàng điều chỉnh thế giới đó theo ý thích của người anh ta yêu. Anh ta đã sử dụng một tháp đồng hồ cũ để tạo ra ngày và đêm, và đã tạo ra thời gian. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ, anh ta cần một người biết trân trọng thời gian. Khi người đàn ông tỉnh dậy, thế giới thực cũng khác hẳn. Người bạn thời thơ ấu mà cậu ấy yêu quý, người mà anh ta vô cùng ghen tị, đã biến mất không dấu vết.

Khi anh ta bước vào vương quốc của mình một lần nữa, người đàn ông đó đã ở đó, như không có gì xảy ra và hắn ta chưa bao giờ tồn tại bên ngoài thế giới giấc mơ. Nhưng, bằng cách nào đó, người đàn ông đó bị ám ảnh bởi thời gian, người dường như không thể hoạt động chính xác được.

Nhưng bây giờ, có một vấn đề khác trong tâm trí của người đàn ông điên rồ đó, điều mà anh ta cần phải giải quyết trong thế giới thực. Người yêu của anh ta đã tìm được người khác.

Khi người đàn ông lại mơ lần nữa, anh ta ước có ai đó chăm sóc cho thời gian, trở thành một thợ đồng hồ, để nó không bị rối tung lên nữa. Và, đúng như anh ta mong đợi, chú rể mà người tình của anh ta yêu quý lại biến mất không dấu vết một lần nữa.

Nhưng khi người đàn ông tỉnh dậy, người mình yêu đã nói chuyện với người khác. Anh ta muốn cậu ấy là của mình, và chỉ duy nhất của mình. Đó là lý do tại sao anh ta bắt đầu gửi tất cả mọi người đến thế giới này cho đến khi nó hoàn thành và Katsuki chỉ để mắt đến anh ta mà thôi. Và đó là những gì đã xảy ra. Không còn ai khác, Katsuki cuối cùng cũng nhìn tới người đàn ông đó, trong thế giới thực, họ yêu nhau và sẽ sớm kết hôn.

Nhưng thế giới này được tạo ra cho Katsuki.

Khi tôi hoàn thành việc này, tôi sẽ cho cậu ấy xem, người đàn ông nghĩ, tự hào về sự sáng tạo của mình. Mọi thứ trên thế giới này đều dựa vào cậu ấy, anh ta sẽ cùng cậu ấy thống trị Vương quốc này. Nếu tôi là Vua, cậu ấy sẽ là Nữ hoàng của tôi.

Shindo ngừng nói.

Anh ta không cần nữa.

Katsuki mở to mắt khi nhìn người đàn ông, Đức vua, chú rể của mình ở thế giới bên kia. Cậu hiểu, kết nối các trọng điểm, các câu chuyện. Mọi thứ giờ đây đã rất rõ ràng. Tuy nhiên, không phải như thể cậu đã sẵn sàng chấp nhận nó.

Shindo đến gần và Katsuki nhắm mắt khi anh ta nhấc một tay lên, chỉ để vén lại một trong những sợi tóc vàng sau tai của cậu. "Tất cả là dành cho em, Katsuki. Tất cả."

Cậu chỉ có thể gật đầu.

"Vì vậy em sẽ đồng ý làm nữ hoàng của anh chứ?" Đôi mắt của Katsuki lại mở ra, mặc dù cậu đã chờ đợi một câu hỏi như thế. "Anh yêu em đủ nhiều để cho em lựa chọn cái kết của mình. Nếu không, anh sẽ để em quay trở lại. Nhưng nếu em muốn..."

Anh ta đến gần hơn. Bakugou có thể cảm thấy hơi thở của anh ta phả vào da cậu, lạnh lẽo.

"Chúng ta sẽ cùng nhau cai trị mọi thứ. Em thích quyền lực mà, không phải sao? Anh đã làm điều này để em có thể có tất cả."

Cậu nhìn lên, nhìn vào đôi mắt xám, chứa đầy hình thái tôn thờ thuần khiết nhất.

"Vì vậy em sẽ đồng ý làm nữ hoàng của anh chứ?"

ĐỒNG Ý

(Chọn Chapter 15)


TÔI MUỐN TRỞ LẠI

(Chọn Chapter 16)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro