Chapter 18: Tìm Lại Con Mèo


Bây giờ quay lại cũng vô ích, Katsuki nhận thức được sự thật đó, tuy nhiên cậu cũng biết rằng sẽ càng vô ích hơn nếu tiếp tục bước đi mà không có bất kỳ phương hướng nào, cậu sẽ càng lạc lối hơn vào lúc này, tiếp tục mà không biết phải đi đâu, rồi cuối cùng sẽ ở đâu. Cứ như vậy lần đầu tiên vào rừng, cậu lại bị lạc, nhưng lúc đó cậu đã tìm được đường nhờ con mèo cười đó, một sinh vật bí ẩn có lẽ nhận biết được cây nào lạ cây nào cũ quanh đây.

Điều đó kích thích một điều gì đó trong tâm trí cậu: tìm kiếm con mèo.

Chắc chắn, con thỏ có nói rằng con mèo là một kẻ nguy hiểm, rằng bản thân cậu may mắn vì thoát khỏi cuộc trò chuyện của họ mà vẫn còn nguyên vẹn, nhưng Katsuki không quan tâm cho lắm. Nếu Shinsou đã giúp cậu một lần thì hắn ta sẽ không từ chối giúp cậu lần hai và ngoài ra, Katsuki có thể đập người đàn ông đó nếu hắn cố gắng làm tổn thương cậu. Dĩ nhiên việc tìm kiếm con mèo là lựa chọn lúc này của cậu nên không tính.

"Shinsou!" Cậu hét vọng vào qua những cái cây, hy vọng rằng người đàn ông sẽ bất ngờ xuất hiện. "Shinsou!"

Sau lưng cậu nghe thấy một tiếng nứt và, nếu lúc này Katsuki ở nhà, cậu sẽ không nghĩ nhiều ngoại trừ đó chỉ như một loài động vật hoang dã, chạy xung quanh môi trường sống của nó, nhưng bây giờ thì cậu không phải và tại thời điểm này, cậu sợ mọi thứ bên trong khu rừng này, biết khả năng cao bản thân cậu có thể trở thành con mồi, biết rằng thứ vô danh đang chờ đợi cậu ở đâu đó trong bóng tối. Với nhịp tim đủ lớn để che đi tất cả những âm thanh khác xung quanh mình, Katsuki quay lại, nơi phát ra âm thanh lúc nãy, nhưng chỉ được chào đón bởi sự vô hình, không có gì.

"Shinsou?" Lần này giọng cậu ngập ngừng, hoàn toàn ý thức được rằng bất cứ thứ gì trong rừng đều không phải là con mèo.

Im lặng.

Việc ở một mình khiến đầu cậu rối tung lên, cậu nghĩ rằng, mình đã bắt đầu tưởng tượng ra những thứ kì quặc này từ khi nào? Nó gần giống như khi chính bạn ở nhà một mình, và vào nửa đêm, bạn thề rằng bản thân mình nghe thấy tiếng gì đó rơi ở nhà bếp, hay cầu thang kêu cót két, hoặc một bóng đen trong góc phòng vậy. Khi còn bé, cậu đã gặp phải loại ảo giác này rất nhiều, với trí óc non nớt của mình, cậu có thể tưởng tượng ra được mọi thứ vì sợ hãi. Cậu vẫn nhớ lời mẹ mình nói, "Hãy lờ đi những thứ đen tối, vì chúng nó đều ở trong tâm trí của con cả đấy" và đó là những gì cậu sẽ làm bây giờ.

Khi cậu mở miệng, để một lần nữa gọi tên con mèo, một ai đó, một cái gì đó, đã ngăn cản cậu làm như vậy; thứ có vẻ là một bàn tay thô ráp, chai sạn giờ đang bịt miệng cậu lại, ngăn cậu hét lên và dùng sức giữ cậu tại chỗ.

Một lời thì thầm bên tai cậu, khiến chàng trai tóc vàng rùng mình, "Đừng gọi cái tên đó, Alice."

Katsuki vặn vẹo, cố gắng chống lại cánh tay mạnh mẽ đang giữ lấy cậu; Nó không phải là con mèo, cậu biết được khi để ý qua giọng nói, nó cũng không phải là bất cứ ai mà cậu đã gặp trước đây, không thể nhận ra dù truyền qua tai cậu, hoặc ít nhất có lẽ nó thuộc về một ký ức thực sự cũ ở đâu đó, một kỷ niệm đã phai mờ từ lâu. Cậu cố gắng cắn bàn tay trên miệng mình, nhưng gặp phải lớp da cứng như đá, khiến răng cậu đau đớn.

"Ô, xin lỗi, tôi làm cậu bị thương rồi hả? Nhưng mà xin cậu đừng hét lên, thật đấy, nó sẽ thu hút sự chú ý của Mèo hoặc Joker..." giọng nói nhẹ nhàng đến lạ lùng và người đàn ông thả Katsuki ra, cuối cùng, cho phép chàng trai tóc vàng lùi lại và quan sát nhân vật mới kia.

Tóc đỏ xõa xuống, và mắt cũng màu đỏ, giống như của Bakugou vậy, nhưng tông màu sáng hơn. Tên này không mặc nhiều quần áo nên Bakugou chẳng có gì để nhìn, ngoài ra hắn chỉ đi chân trần, người đàn ông có lẽ sẽ khỏa thân nếu không phải vì chiếc quần rộng thùng thình màu đen tới ngang hông kia, tất cả đều đã bị xé toạc, giống như một người rừng. Nó khiến mặt cậu nhăn nhó vì kinh tởm, cậu nghĩ về người đàn ông đó có thể đang sống trong rừng thật, nhưng, nhanh chóng cậu lại bị cuốn hút bởi một thứ khác.

Trên lưng hắn ta có thể nhìn thấy đôi cánh khổng lồ và dữ tợn. Chúng to lớn, đẹp một cách lạ thường với tông màu đỏ, phù hợp với mái tóc của người đàn ông đó, chất liệu giữa các xương cánh gần như tỏa sáng trong bóng tối, thậm chí chúng còn chưa được mở ra. Katsuki có thể tiếp tục hàng giờ đồng hồ về khung cảnh trước mặt mình đẹp đến nhường nào; Katsuki đã từng đọc về rồng trước đó, trên những cuốn sách của cậu ở nhà, những sinh vật tuyệt đẹp và nguy hiểm, chúng thường là những kẻ xấu xa, những kẻ bắt cóc công chúa và bẫy họ trên tháp của chúng, tuy nhiên, Katsuki không thể cảm nhận được điều gì xấu từ người này.

Có một sự ngưỡng mộ nhất định trong giọng nói của cậu khi cậu cất lời nói, trầm lặng, ấn tượng, "Cậu là ai?"

Người đàn ông mỉm cười, hơi cúi đầu khi đi tới gần tóc vàng, gần giống như cúi hẳn xuống. Không có sự khác biệt lớn về chiều cao của cả hai, người tóc đỏ chỉ cao hơn Bakugou một chút, nhưng ôi, Katsuki cảm thấy mình quá nhỏ bé, và một lần nữa, đó cũng không phải là điều tồi tệ nhất trong cuộc sống của cậu. "Kirishima Eijirou" mắt hắn ta nhắm lại, phù hợp với nụ cười trên môi của hắn, và cuối cùng, Katsuki nhận ra chiếc sừng nhỏ trên đỉnh đầu của hắn. "Cậu chưa nghe nói về Jabberwocky sao?"

"Trông tôi giống biết lắm à?" Quả thực, một cái tên kỳ lạ, người đàn ông này không nên quá nghiêm túc khi nghĩ rằng Bakugou thực sự có thể biết điều đó là gì.

Hắn bật cười, "Tôi nghĩ cậu nói đúng đấy, Alice!" nhưng ngay sau đó sự vui vẻ chết đi, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng, "Nhưng tôi vẫn nghĩ cậu không nên đi bộ quanh đây một mình, cậu biết mà? Mèo và Joker không phải là những người tốt nhất ở đây đâu, nó khiến tôi lo lắng cho sự an toàn của cậu."

Bakugou khịt mũi, Con Mèo không có gì nguy hiểm và về phần Joker, cậu vẫn chẳng biết tên đó là ai, nhưng chắc chắn Katsuki có thể đánh trả, tất nhiên nếu đó là một người đàn ông chứ không phải một con quái vật. "Tôi có thể tự lo cho mình, đồ Rồng."

"Ồ, tôi biết cậu có thể mà!" Nụ cười vui vẻ đó trở lại, tươi sáng đến mức khiến Katsuki lùi lại, hơi khó chịu. "Dù vậy, chúng ta hãy cứ dính với nhau đi, ở một mình quanh đây không tốt đẹp gì đâu."

Con Rồng nói rằng như thể hắn không ở một mình từ nãy ấy, dù Katsuki có để ý, nhưng có lẽ đó là lý do tại sao hắn ta nói như vậy, từ kinh nghiệm của bản thân và thành thật mà nói, ngay cả với thái độ thô bạo, Bakugou sẽ không thể từ chối sự ngưỡng mộ của mình dành cho Rồng được, có lẽ vì vậy mà anh chàng đã lưỡng lự, xem xét kỹ lưỡng người trước mặt này trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. "Không đời nào."

Và cứ thế, chàng trai tóc vàng bỏ đi, cố gắng phớt lờ những tiếng thút thít sau lưng, tên đó rên rỉ như một chú cún con, không vui vì bị cho ra rìa. "Tại sao?", Hắn hỏi. "Điều đó không tốt đâu," hắn phàn nàn. "Cậu đi đâu vậy? Chúng ta có thể đi cùng nhau mà," van xin.

"Cậu thật phiền phức," Bakugou đáp lại, mặc dù cậu hơi biết ơn vì người đàn ông vẫn bám theo sau, xem xét cách mà hắn mở khoảng không giữa các cành cây để Katsuki có thể đi qua mà không lo bị trầy xước bởi nó. Cậu sẽ không thừa nhận điều đó một cách thành tiếng, nhưng con Rồng thực sự rất hữu ích. Và cảm giác thật tuyệt khi nghe giọng nói của hắn, hoặc ít nhất nó vẫn tốt hơn là sự im lặng đau đớn của khu rừng.

Tuy nhiên, hắn mất tập trung đến mức, ôi, nếu trước đây Katsuki bị lạc, thì bây giờ cậu càng ngày càng mất phương hướng, việc bị phân tâm bởi con rồng không có lợi gì cho cậu cả, vì cậu đã mất dấu nơi mình sẽ đến. Đó là lý do tại sao cậu lại phàn nàn, thất vọng, "Nhìn xem cậu đã làm gì này, Đồ Tóc Xấu Xí kia, tôi thậm chí còn không biết mình sẽ đi đâu nữa."

"Ồ, cậu bị lạc rồi hả?"

Nó đụng vào đúng chỗ ngứa, "Tất nhiên là tôi bị lạc rồi, tại sao tôi lại ở giữa rừng, nếu không chứ hả?"

"Tôi không biết."

"Sử dụng não một lần hộ cái."

"Tôi chỉ không nghĩ rằng chúng ta đã bị lạc, cậu thấy đấy, nếu tôi muốn thoát khỏi đây, tôi có thể tự bay..." hắn kéo dài lời nói, mỉm cười đáp lại khi nhìn chàng trai tóc vàng, một nụ cười của một ai đó biết điều gì đó mà Katsuki thì không. "Nói cho tôi biết cậu muốn đi đâu, Alice, tôi có thể đưa cậu đến đó."

Katsuki cáu kỉnh, "Như thể cậu có thể mang tôi chỉ bằng đôi cánh đáng buồn đó," không phải cậu thực sự nghĩ vậy, chúng rất ấn tượng, nhưng Bakugou vẫn nghi ngờ về tính hữu dụng của nó, vì nó trông không thực tế khi bay chút nào. Vì vậy, thay vì cho nó cơ hội, Katsuki tiếp tục bước đi, nhanh hơn trước, định để lại con rồng ở đó. Cậu cần phải về nhà, không còn thời gian để cãi nhau với người đàn ông đó, cuộc trò chuyện của họ chẳng dẫn họ đến đâu cả!

Tuy nhiên, sau vài phút im lặng, khi Katsuki gần như chắc chắn rằng Rồng đã từ bỏ mình, cậu không thể không liếc qua vai, tự hỏi Kirishima đã đi đâu. Nhưng thay vào đó, đôi mắt của chính cậu bắt gặp đôi đồng tử giống loài bò sát, khiến người tóc vàng lạnh cóng. Hắn bắt đầu hiện nguyên hình, khuất sau những bụi cây lá. Một con rồng, bất kể bạn nhìn nó ở góc độ nào, với hàm răng sắc nhọn của nó, sẵn sàng tiêu diệt Katsuki, thậm chí xương của cậu cũng có thể bị gãy thành nhiều mảnh với những chiếc răng nanh sắc nhọn đó, và một cái vỗ cánh của nó có thể đủ để đánh bay Katsuki.

Trong tình huống bình thường, cậu sẽ sợ hãi, cậu sẽ cố gắng đánh bại con rồng, hoặc cố gắng chạy và trốn, nhưng con thú màu đỏ thẫm trước mặt cậu, vinh quang, to lớn, xinh đẹp, và cậu biết chính xác nó là ai.

"Kirishima?" con thú bước lại gần.

Katsuki nhấc một cánh tay lên và con rồng, Kirishima, không ngần ngại đặt mũi của mình dưới lòng bàn tay của Bakugou, mong muốn được chạm bởi cậu, ngay cả trong hình thức này. Bakugou phải phớt lờ hình ảnh cứng rắn của cậu một chút, cẩn thận vuốt ve làn da cứng rắn, như thể cậu có thể làm nó bị thương. Thật ấn tượng, đó là tất cả những gì cậu có thể nói về con quái vật này. Lộng lẫy. Hai mắt họ chạm nhau một lần nữa, và chưa bao giờ Katsuki cảm thấy mình nhỏ bé như vậy so với Rồng. Tuy nhiên, trước khi cậu có thể nói bất cứ điều gì về nó, Kirishima đã cắn dây lưng của cậu, ném Bakugou ra sau lưng hắn và chỉ để lại đủ thời gian để chàng trai tóc vàng ôm chặt vào một cái gì đó, bất cứ thứ gì, để chính cậu không bị ngã khi con Rồng đột ngột lao lên bầu trời...

Cậu ôm chặt cổ con Rồng hết mức có thể và mừng là mình không bị ngã, sống sót sau làn sóng gió cho đến khi họ bình tĩnh bay qua những đám mây, để cho chàng trai tóc vàng thư giãn với tiếng cánh cắt trong không khí. Hắn thậm chí còn cho phép cậu nhìn xuống mặt đất, cách họ rất xa. Bây giờ đây cậu có thể nhìn thấy khu rừng này thực sự khổng lồ như thế nào, thậm chí cậu có thể nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ trên bãi đất trống, những người đang bình tĩnh uống trà, không để ý đến sự tồn tại của họ. Lâu đài màu đỏ ở phía xa, vẫn lộng lẫy như lần đầu tiên cậu nhìn thấy, nhưng nó trông còn đẹp hơn từ góc độ của cậu, nơi cậu có thể nhận thấy rằng những khu vườn, màu trắng và đỏ, tạo thành hình trái tim xung quanh lâu đài, điều mà cậu không thể nhận ra nếu bản thân không ở trên trời cao. Tuy nhiên, tháp đồng hồ vẫn cao đến nỗi Bakugou không thể nhìn thấy điểm cuối của nó; Kirishima thậm chí còn lượn quanh nó, chỉ để cho vui, như thể đang cố nói đùa với Katsuki về độ cao của nó. Ở đằng xa, cậu nhìn thấy tuyết, cậu nhìn thấy một lâu đài màu trắng có thể tương phản tuyệt đẹp với lâu đài ở Vương quốc Đỏ. Có thể đó là một vùng đất khác, rất xa, có thể ở đó, trong vương quốc đó, có một tên thợ mũ điên khùng khác, một con thỏ trắng khác, một vị Vua và Nữ hoàng khác, Katsuki không bao giờ có thể biết được.

Kirishima bay theo hướng ngược lại, và ngay sau đó, tòa lâu đài trắng một lần nữa biến mất.

Đến vùng núi, nơi mà Katsuki luôn cảm thấy thoải mái, vì sở thích của cậu khi trở về nhà là đi bộ đường dài, khi cậu có cơ hội. Phong cảnh sẽ là một bức tranh tuyệt vời, và ồ, cậu đã ước trở thành một nghệ sĩ như thế nào, để cậu có thể nắm bắt được tầm nhìn đó mãi mãi! Con Rồng hạ cánh bên cạnh lối vào của một hang động, đủ lớn để vừa với cả hai người họ, Katsuki và Kirishima, ngay cả trong hình dạng rồng của hắn. Hắn kiên nhẫn đợi Katsuki bước xuống, chân cậu run lên, nhưng Kirishima đã sớm đỡ lấy cậu với sự trợ giúp của mũi hắn, giúp cậu giữ thăng bằng, dẫn chàng trai tóc vàng vào hang.

Nhìn xung quanh, Katsuki cố gắng khắc ghi từng chi tiết trong tâm trí mình, những hình vẽ trên tường, dấu móng vuốt trên đá, lỗ hổng trên trần nhà, cho phép ánh sáng lọt vào, đó là lý do tại sao cậu không để ý thấy con rồng đang nhìn chằm chằm vào cậu, như thể hắn mỉm cười, nhẹ nhàng. 'Cậu có thích nó không?' hắn xuất hiện để hỏi, nhưng cách Bakugou đến gần hơn để vuốt ve con rồng một lần nữa là đủ cho một câu trả lời.

"Tôi mệt," chàng trai tóc vàng thông báo, ngồi trên mặt đất không chút do dự, tựa đầu vào con rồng. Bằng cách nào đó, cậu cảm thấy buồn ngủ và cậu biết mình không nên, khi xem xét những sự kiện vừa qua thú vị như thế nào, nhưng cậu không thể không nhắm mắt lại, không tự chủ được. Trước khi cậu có thể chiến đấu chống lại nó, thần Morpheus đã bắt cậu trong vòng tay của người.



"Đừng làm thế!" Cậu đã mắng người yêu của mình sau khi tỉnh dậy với một nỗ lực không thành công dọa sợ cậu. Kirishima chỉ mỉm cười, rạng rỡ và gãi cổ, không bận tâm đến sự khó chịu giả tạo của Katsuki. Đó là điều rất điển hình của cậu ta, cố gắng làm cậu ngạc nhiên khi cậu ngủ gật dưới gốc cây, trong khi cậu thư giãn với cuốn sách trên đùi, có thể đã ngủ quên trong khi đang đọc nó.

"Dù thế cậu không nênở  ngoài sân, Katsuki" cậu ta cúi xuống bên cạnh người yêu của mình, để họ có thể nhìn vào mắt nhau. "Lỡ cậu bị cảm thì sao?"

Cậu hừ, "Không có chuyện đó đâu."

"Tớ sẽ chăm sóc cho cậu, cậu biết đấy," và câu bình luận sến súa khiến chàng trai tóc vàng tròn mắt; dĩ nhiên cậu đã biết điều đó. "Ồ, trước khi quên mất, tớ về nhà rồi nè."

"Tôi thấy rồi, đồ ngốc" cậu không khỏi mỉm cười, đóng sách lại để dành toàn bộ sự quan tâm cho chú rể của mình, tuy nhiên, cậu nên tức giận, tức giận vì tóc đỏ vừa mới quên cậu, khiến cậu phải chờ đợi.tới giờ. "Dù vậy cậu cũng đến muộn."

Kirishima mỉm cười.

"Tớ xin lỗi."

Cậu không thể giận cậu ta được. Cậu không bao giờ có thể giận cậu ta được. Bằng cách nào đó, Kirishima luôn đi guốc trong bụng của Katsuki, cậu ta có sức mạnh này để giúp cậu bình tĩnh lại bất cứ khi nào cậu cảm thấy lo lắng, như thể cậu ta luôn biết mình nên nói gì để tình hình trở nên tốt hơn. Đôi khi, cậu ta thậm chí không cần phải nói điều gì đó, nụ cười của cậu ta đủ để khiến Katsuki bình tĩnh lại, để quên đi tất cả những lần cậu ta đến muộn một cuộc hẹn khác hoặc những lần cậu ta quên một sự kiện quan trọng.

Katsuki đảo mắt, nhưng vẫn mỉm cười.


HAPPY ENDING: Giấc Mơ Rồng

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro