Bí Mật Dưới Ánh Đèn Sân Khấu/Bonbin (2)

Phần 2: Ánh Sáng Dưới Lớp Vỏ

Thời gian trôi đi không ngừng nghỉ dưới ánh đèn sân khấu. Tempest ngày càng vươn xa hơn, chinh phục những đỉnh cao mới. Những sân vận động quốc tế lấp đầy bởi tiếng reo hò của người hâm mộ, những chuyến bay liên tục giữa các châu lục, những buổi họp báo với hàng trăm phóng viên từ khắp nơi trên thế giới. Koo Bon Hyuk và Oh Hanbin, cùng với Ahn Hyeong Seop, Eunchan, Lew, Hwarang và Kim Tae Rae, đã trở thành những gương mặt quen thuộc trên toàn cầu, biểu tượng của sự thành công và tài năng.

Nhưng với sự nổi tiếng tăng lên gấp bội, áp lực cũng nhân lên theo cấp số nhân. Mọi hành động nhỏ nhất đều bị soi mói, mọi lời nói đều có thể bị cắt ghép và suy diễn. "Internet không bao giờ quên," quản lý Kang nhắc đi nhắc lại như một câu thần chú rùng rợn. Sự riêng tư gần như là một khái niệm xa xỉ. Cuộc sống của họ được giám sát chặt chẽ hơn bao giờ hết. Điện thoại được kiểm tra định kỳ, lịch trình cá nhân được giới hạn tối đa, và những lời nhắc nhở về việc giữ gìn hình ảnh, tránh xa mọi rắc rối, đặc biệt là chuyện tình cảm, trở nên gay gắt hơn. Lew, với vai trò trưởng nhóm, thường xuyên phải làm việc với quản lý để đảm bảo mọi thứ suôn sẻ, gánh chịu một phần lớn áp lực trực tiếp từ công ty.

Đối với Koo Bon Hyuk, sự kiểm soát này giống như chiếc thòng lọng siết chặt hơn quanh cổ. Tình cảm của cậu dành cho Oh Hanbin không hề phai nhạt theo thời gian hay khoảng cách địa lý. Ngược lại, nó càng trở nên sâu sắc và mãnh liệt hơn, được hun đúc bởi những thử thách họ cùng nhau vượt qua, bởi sự trưởng thành của cả hai người, và bởi nỗi sợ hãi thường trực về việc bí mật sẽ bị bại lộ.

Những khoảnh khắc "vô ý thức" chăm sóc Oh Hanbin giờ đây phải được thực hiện một cách kín đáo hơn, khéo léo hơn, để không thu hút sự chú ý của các thành viên khác, của quản lý, hay tệ hơn nữa, của những chiếc camera không ngừng chĩa vào họ. Koo Bon Hyuk học cách truyền tải sự quan tâm qua những ánh mắt, những cái chạm nhẹ nhàng, những lời nói ẩn ý mà chỉ Oh Hanbin mới có thể hiểu (hoặc cậu mong là Oh Hanbin hiểu).

Cậu để ý Oh Hanbin cũng thay đổi. Dưới lớp vỏ bọc rạng rỡ quen thuộc, Oh Hanbin đôi khi lộ ra vẻ mệt mỏi, ưu tư. Áp lực của vị trí anh cả, áp lực phải luôn làm gương và chăm sóc các em nhỏ tuổi hơn, áp lực phải là trụ cột tinh thần cho cả nhóm dường như đè nặng lên vai cậu ấy. Và trong những khoảnh khắc yếu lòng đó, Oh Hanbin lại tìm đến Koo Bon Hyuk.

"Hyuk à, đôi khi anh thấy mệt quá," Oh Hanbin đã nói như vậy một đêm muộn, khi cả hai ngồi trên ban công ký túc xá, ngắm nhìn thành phố về đêm. "Giống như anh đang đeo một chiếc mặt nạ quá nặng vậy."

Trái tim Koo Bon Hyuk đau nhói. Cậu muốn nói với Oh Hanbin rằng cậu ấy không cần phải đeo mặt nạ khi ở bên cậu, rằng cậu ấy có thể là chính mình, với tất cả những yếu đuối và tổn thương. Nhưng cậu chỉ có thể nhẹ nhàng đặt tay lên vai Oh Hanbin, khẽ siết lấy như một lời động viên không lời. "Em ở đây mà, Hanbin," cậu chỉ nói được thế, giọng nghèn nghẹn.

Oh Hanbin quay sang nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng. Có một thoáng bối rối, một chút gì đó khó tả trong ánh nhìn ấy khiến Koo Bon Hyuk không dám đối diện lâu. Oh Hanbin khẽ mỉm cười, tựa đầu vào vai Koo Bon Hyuk. "Cảm ơn em, Bon Hyuk. Em luôn... hiểu anh." Với Oh Hanbin, Koo Bon Hyuk là một người em đặc biệt, một nơi trú ẩn an toàn khỏi những áp lực mà vai trò là anh cả, là người phải luôn tỏ ra mạnh mẽ, mang lại.

Những khoảnh khắc như thế vừa là liều thuốc an ủi, vừa là nhát dao cứa vào trái tim Koo Bon Hyuk. Sự gần gũi về thể xác, sự chia sẻ về cảm xúc, nhưng vẫn tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách cậu nói ra sự thật quan trọng nhất. Cậu tự hỏi, nếu Oh Hanbin biết được tình cảm thực sự của cậu, liệu cậu ấy có còn dựa vào cậu như thế này không? Hay sẽ sợ hãi mà xa lánh? Nỗi sợ mất đi sự gần gũi hiện tại còn lớn hơn cả nỗi sợ không được đáp lại tình cảm.

Áp lực không chỉ đến từ công ty hay công chúng. Các thành viên khác cũng góp phần tạo nên rào cản. Hyeongseop, Eunchan, Lew, Hwarang, Taerae – họ là những người bạn, người em trai thân thiết. Lew, trưởng nhóm, luôn cố gắng giữ cho nhóm đi đúng hướng. Hyeongseop là người anh trầm ổn thứ hai sau Oh Hanbin. Eunchan, Hwarang, Taerae mang đến sự trẻ trung, năng động. Mối quan hệ giữa họ là sự gắn kết của 7 con người cùng chung một ước mơ. Hyeongseop hay Lew thỉnh thoảng trêu chọc về việc Oh Hanbin và Koo Bon Hyuk "dính nhau như sam," gọi họ là cặp "anh em thân thiết nhất nhóm," nhưng đó chỉ là sự trêu đùa vô hại giữa những người bạn thân. Tuy nhiên, mỗi lần như vậy, Koo Bon Hyuk lại giật mình, tự hỏi liệu có ai bắt đầu nghi ngờ điều gì đó không. Đôi khi, một thành viên nào đó nhìn cậu và Oh Hanbin với ánh mắt thăm dò, khiến cậu cảm thấy bất an. Cậu không chắc họ có thực sự nghi ngờ, hay chỉ là bản tính quan sát. Dù thế nào, sự cảnh giác luôn phải được duy trì ở mức cao nhất.

Đã có vài lần, bí mật của Koo Bon Hyuk suýt bị phơi bày. Một lần, sau một buổi biểu diễn, Oh Hanbin kiệt sức ngã quỵ trong phòng chờ. Koo Bon Hyuk đã vội vã chạy đến đỡ lấy cậu ấy, ôm chặt Oh Hanbin vào lòng, lẩm bẩm những lời lo lắng. Đúng lúc đó, quản lý Kang và Lew bước vào. Ánh mắt sắc như dao của quản lý Kang quét qua cảnh tượng ấy. Koo Bon Hyuk lập tức đẩy Oh Hanbin ra một cách "tự nhiên" nhất có thể, giả vờ chỉ đang giúp cậu ấy ngồi dậy. Lew, với vẻ mặt lo lắng cho Oh Hanbin, có lẽ không để ý nhiều đến hành động của Koo Bon Hyuk, nhưng ánh mắt của quản lý Kang lại dừng lại lâu hơn một chút. Ông ta lạnh lùng nói, "Chú ý giữ gìn sức khỏe. Buổi ký tặng sắp bắt đầu rồi." Tim Koo Bon Hyuk đập như trống bỏi. Cậu không biết liệu ông ta có thực sự nghi ngờ, hay chỉ đơn thuần là một lời nhắc nhở về lịch trình. Sự không chắc chắn ấy còn đáng sợ hơn cả sự phơi bày.

Một lần khác, một fanpage antifan bất ngờ đăng tải một bài viết dài, suy đoán về mối quan hệ "bất thường" giữa Koo Bon Hyuk và Oh Hanbin, dựa trên những khoảnh khắc nhỏ nhặt trên các show truyền hình hay fanmeeting – một cái chạm tay hơi lâu, một ánh mắt khác lạ, việc Koo Bon Hyuk luôn đứng cạnh Oh Hanbin. Bài viết nhanh chóng bị người hâm mộ của Tempest phản bác dữ dội, cho rằng đó chỉ là sự ghen ghét và suy diễn vô căn cứ về "tình anh em" bền chặt của nhóm. Công ty quản lý cũng nhanh chóng đưa ra thông cáo phủ nhận, đe dọa kiện những người lan truyền thông tin sai lệch. Lew là người đại diện nhóm phát biểu trong một buổi họp báo về vụ việc này, thể hiện sự tức giận và bảo vệ các thành viên. Cơn bão qua đi, nhưng nó để lại một vết sẹo trong lòng Koo Bon Hyuk. Nó cho thấy rằng, dù có cẩn trọng đến đâu, vẫn luôn có những ánh mắt nghi ngờ, những cái miệng ác ý sẵn sàng phá hủy mọi thứ. Và nó cũng cho thấy, tình cảm của cậu, dù được che giấu kỹ đến đâu, đôi khi vẫn vô thức bộc lộ ra ngoài theo những cách mà cậu không ngờ tới.

Sự kiện đó khiến Koo Bon Hyuk suy nghĩ rất nhiều. Cậu sợ hãi tột độ khi nghĩ đến việc không chỉ sự nghiệp của mình, mà cả sự nghiệp và danh tiếng của Oh Hanbin, của Tempest sẽ bị hủy hoại vì cậu. Cậu có nên lùi lại không? Có nên cố gắng kìm nén tình cảm này sâu hơn nữa, thậm chí là cố gắng xa lánh Oh Hanbin để bảo vệ cậu ấy không? Ý nghĩ đó khiến cậu đau đớn tột cùng. Xa lánh Oh Hanbin còn tệ hơn cả việc bị cả thế giới quay lưng.

Nhưng rồi, chính Oh Hanbin lại cho cậu thêm sức mạnh để tiếp tục. Sau sự cố bài viết trên mạng, Oh Hanbin dường như nhận thấy sự bất an của Koo Bon Hyuk. Cậu ấy đã tìm đến Koo Bon Hyuk khi cả hai đang ở trong phòng thu âm, không có ai khác ở đó. Oh Hanbin chỉ im lặng ngồi xuống cạnh cậu, dựa nhẹ vào vai cậu. "Đừng nghĩ nhiều quá, Bon Hyuk," cậu ấy nói khẽ, giọng hơi khàn vì thu âm nhiều. "Chúng ta là Tempest. Chúng ta tin tưởng lẫn nhau. Những lời ngoài kia... đừng để chúng ảnh hưởng đến em" Rồi Oh Hanbin nắm lấy tay Koo Bon Hyuk, đan những ngón tay mình vào tay cậu một cách tự nhiên như thể đã làm thế hàng ngàn lần. Cái chạm ấy không chỉ là sự an ủi, mà còn là một lời khẳng định về sự gắn kết của họ, sự gắn kết của người anh cả và người em đáng tin cậy. Nó khiến Koo Bon Hyuk nghẹt thở. Cái nắm tay đơn giản ấy, trong hoàn cảnh đó, mang một ý nghĩa vượt xa tình bạn thông thường.

Koo Bon Hyuk giữ chặt lấy bàn tay của Oh Hanbin. Cậu cảm thấy tim mình đập mạnh đến nỗi sợ Oh Hanbin có thể cảm nhận được. Trong khoảnh khắc đó, mọi nỗi sợ hãi, mọi áp lực dường như tan biến. Chỉ còn lại hai người họ, trong không gian tĩnh lặng của phòng thu, giữ lấy nhau như đang bám vào một chiếc phao cứu sinh giữa đại dương sóng gió.

"Em... em chỉ lo cho nhóm," Koo Bon Hyuk nói dối, giọng run run. "Em lo những chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người."
Oh Hanbin siết nhẹ tay cậu. "Anh biết. Nhưng chúng ta sẽ ổn thôi. Chúng ta luôn như vậy mà." Cậu ấy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Koo Bon Hyuk. Ánh mắt ấy không còn sự vô tư quen thuộc, mà sâu lắng, kiên định, và mang theo một sự thấu hiểu kỳ lạ. Koo Bon Hyuk cảm thấy như linh hồn mình đang bị đọc vị. Cậu không biết Oh Hanbin thực sự hiểu đến đâu, nhưng có một điều cậu chắc chắn: Oh Hanbin tin tưởng cậu, và sự tin tưởng đó còn quý giá hơn mọi thứ.

Khoảnh khắc đó, Koo Bon Hyuk đưa ra một quyết định. Cậu sẽ không lùi bước. Cậu sẽ không xa lánh Oh Hanbin. Dù có khó khăn đến đâu, dù có phải đối mặt với những rủi ro khổng lồ, cậu sẽ tiếp tục bước đi bên cạnh Oh Hanbin. Cậu sẽ tiếp tục yêu cậu ấy theo cách riêng của mình, giữ gìn bí mật ấy như một ngọn lửa thiêng liêng. Cậu sẽ dùng tình yêu và sự quan tâm của mình để làm điểm tựa cho Oh Hanbin, để cùng cậu ấy, cùng Lew, Hyeongseop, Eunchan, Hwarang và Taerae vượt qua mọi sóng gió của ngành công nghiệp này.

Tình yêu của họ, nếu có tồn tại từ cả hai phía, có lẽ sẽ mãi mãi là một bông hoa nở rộ trong bóng tối, chỉ tỏa hương cho riêng hai người cảm nhận. Nó không thể được công khai, không thể được xã hội công nhận. Nó sẽ phải tồn tại dưới lớp vỏ bọc của "tình anh em thân thiết," của "tình đồng đội," của mối quan hệ đặc biệt giữa anh cả và một người em.

Nhưng liệu Oh Hanbin có thực sự chỉ coi cậu là bạn, là đồng đội, là em trai không? Những ánh mắt sâu lắng đó, những cái chạm tay không lời đó, những lúc cậu ấy tìm đến Koo Bon Hyuk khi yếu lòng nhất... Liệu đó có phải là những dấu hiệu cho thấy Oh Hanbin cũng cảm nhận được điều gì đó khác biệt, một sợi dây liên kết mạnh mẽ hơn tình bạn rất nhiều? Hay đó chỉ là hy vọng hão huyền của một trái tim đang yêu đơn phương?

Câu chuyện của Koo Bon Hyuk và Oh Hanbin vẫn tiếp diễn trong sự không chắc chắn ấy. Họ vẫn là những idol chuyên nghiệp của Tempest, tỏa sáng trên sân khấu, đáp ứng kỳ vọng của hàng triệu người. Họ vẫn sống chung dưới một mái nhà, chia sẻ những khoảnh khắc riêng tư quý giá. Bí mật vẫn nằm đó, như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Kết cục... vẫn còn là một dấu hỏi lớn, treo lơ lửng trên đầu họ. Tương lai của họ, dưới ánh đèn sân khấu đầy khắc nghiệt và dưới áp lực của những rào cản vô hình, vẫn còn bỏ ngỏ.

Liệu sẽ có một ngày, sự thật được phơi bày, dù là do họ tự quyết định hay do hoàn cảnh đẩy đưa? Và nếu điều đó xảy ra, thế giới sẽ phản ứng ra sao? Sự nghiệp của họ sẽ đi về đâu? Liệu tình yêu ấy có đủ mạnh mẽ để chống lại mọi định kiến và áp lực, hay sẽ tan vỡ dưới sức nặng của chúng?

Hoặc có lẽ, họ sẽ mãi mãi giữ kín bí mật này, tìm kiếm hạnh phúc và sự an ủi trong những khoảnh khắc nhỏ nhoi, lén lút bên nhau. Một cái nắm tay thật nhanh sau cánh gà, một lời thì thầm giữa đêm khuya chỉ đủ hai người nghe, một nụ cười thấu hiểu được trao gửi giữa biển người. Họ sẽ tìm thấy sự trọn vẹn trong sự không trọn vẹn, xây dựng một thế giới chỉ có hai người tồn tại, ẩn mình khỏi ánh mắt soi mói của thế giới bên ngoài.

Có thể tương lai sẽ là một lời hứa hẹn cho một ngày mai xa xôi, khi họ không còn là idol nữa, khi gánh nặng của danh tiếng và hình ảnh đã được trút bỏ. Một lời hứa về một cuộc sống bình yên hơn, nơi họ có thể tự do yêu nhau mà không cần sợ hãi.

Hoặc đơn giản nhất, và có lẽ là thực tế nhất, họ sẽ tiếp tục bước đi bên nhau trong sự không chắc chắn, từng ngày một. Tiếp tục là Koo Bon Hyuk và Oh Hanbin của Tempest, cùng nhau chia sẻ ánh sáng và bóng tối của cuộc đời idol, với một tình yêu thầm lặng là sợi chỉ vô hình kết nối hai trái tim, ngay cả khi nó không bao giờ được cất thành lời trước thế giới.

Câu chuyện của họ chưa kết thúc. Nó vẫn đang được viết, dưới ánh đèn sân khấu chói lòa và trong góc khuất của trái tim. Dù cái kết có là gì đi nữa, tình yêu của Koo Bon Hyuk dành cho Oh Hanbin đã, đang và sẽ mãi là giai điệu sâu lắng nhất trong cuộc đời cậu, một giai điệu không lời nhưng mang sức nặng của cả thế giới.

* HẾT *

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro