Chủ Và Tớ/Lewbin (4)
Sự ngây thơ của Oh Hanbin đã bị đập tan hoàn toàn sau lời thú nhận và nụ hôn trán của Lew. Từ một người quản gia tận tâm, cậu bỗng chốc trở thành đối tượng của một cuộc theo đuổi mãnh liệt, một cuộc chiếm hữu đầy tinh tế nhưng cũng không kém phần quyết liệt. Lew đã không còn giấu giếm bất cứ điều gì.
Những ngày sau đó, Lew trở nên bạo dạn hơn. Anh không chỉ dừng lại ở những ánh mắt đầy ám thị hay lời nói vu vơ. Sự chiếm hữu của anh được thể hiện một cách rõ ràng qua từng hành động, từng cử chỉ, khiến Hanbin không tài nào thoát khỏi vòng vây của anh.
Bữa sáng, Lew sẽ kéo ghế cho Hanbin ngồi ngay cạnh mình thay vì đối diện như thường lệ. Trong lúc Hanbin đang rót cà phê, anh sẽ bất ngờ vòng tay qua eo cậu, siết nhẹ và ghé sát vào tai thì thầm những lời khen ngợi về mùi hương của cậu, hay đơn giản chỉ là một câu hỏi vu vơ như "Em có ngủ ngon không, Hanbin?". Cậu sẽ giật mình, cố gắng đẩy anh ra, nhưng Lew chỉ cười nhẹ, rồi lại siết chặt hơn một chút.
Một buổi chiều, khi Hanbin đang chăm sóc vườn hoa hồng mà Lew ghét, anh bất ngờ xuất hiện từ phía sau, ôm chặt lấy cậu. Mùi hương bạc hà và gỗ đàn hương quen thuộc giờ đây không còn khiến Hanbin bối rối nữa, mà bắt đầu trở thành một thứ gì đó gây nghiện. Anh vùi mặt vào tóc Hanbin, hít lấy hít để. "Mùi hương của em thật dễ chịu, Hanbin," anh thì thầm, giọng nói trầm ấm đầy ve vuốt.
Hanbin cố gắng thoát ra, nhưng Lew giữ quá chặt. "Thiếu gia! Đây là ở ngoài vườn... Lỡ có người nhìn thấy thì sao?" cậu thốt lên, giọng đầy lo lắng.
Lew lại bật cười. "Nhìn thấy thì sao? Cứ để họ nhìn. Tôi có quyền ôm người tôi muốn." Anh xoay người Hanbin lại, ép cậu đối mặt với mình. Ánh mắt Lew rực lửa, không cho phép bất kỳ sự kháng cự nào. Anh cúi xuống, không một lời báo trước, đặt một nụ hôn sâu lên môi Hanbin.
Hanbin sững sờ. Môi Lew nóng bỏng, mạnh mẽ, khác hẳn với nụ hôn nhẹ nhàng trước đó. Anh không cho cậu thời gian để phản ứng, để kháng cự. Cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng, một dòng điện xẹt qua toàn thân. Ban đầu, Hanbin cố gắng vùng vẫy, cố gắng đẩy Lew ra. Tay cậu đặt lên ngực anh, đẩy mạnh. Nhưng Lew chỉ càng siết chặt eo cậu hơn, ép sát cơ thể Hanbin vào người mình, và nụ hôn càng trở nên sâu hơn, dữ dội hơn. Anh cắn nhẹ lên môi Hanbin, như một lời nhắc nhở rằng anh không hề đùa giỡn.
Sức lực của Hanbin dần cạn kiệt trước sự bá đạo của Lew. Cậu nhận ra mình không thể chống cự lại anh. Sự kiên quyết, sự chiếm hữu trong từng hơi thở của Lew đã khiến Hanbin phải đầu hàng. Từ lúc nào không hay, đôi tay Hanbin đã không còn đẩy anh ra nữa, mà vô thức bám chặt vào vai Lew. Nụ hôn kéo dài, cho đến khi Hanbin cảm thấy phổi mình gần như nổ tung vì thiếu dưỡng khí, Lew mới chịu buông tha.
Khi Lew lùi lại, gương mặt Hanbin đỏ bừng, hơi thở hổn hển. Môi cậu sưng đỏ lên, căng mọng và đau rát. Cậu không dám nhìn thẳng vào Lew, chỉ biết cúi gằm mặt.
Lew đưa ngón cái vuốt ve bờ môi sưng đỏ của Hanbin, ánh mắt anh đầy vẻ mãn nguyện. "Môi em thật ngọt ngào, Hanbin." Anh nói, giọng khàn đặc. "Đừng cố gắng chống cự tôi nữa. Em không thắng được đâu."
Kể từ đó, những nụ hôn và cái ôm của Lew trở thành chuyện thường tình. Anh không còn quan tâm đến việc người làm có thể nhìn thấy, hay bất cứ ai có thể phát hiện ra mối quan hệ bất thường này. Anh ôm Hanbin khi cả hai đang đi trong hành lang, hôn cậu khi cậu đang sắp xếp tài liệu, thậm chí còn kéo cậu ngồi vào lòng mình khi đang làm việc. Mỗi lần như vậy, Hanbin đều phản kháng, cố gắng giữ lại chút ranh giới cuối cùng của mình. Nhưng Lew luôn mạnh hơn, kiên quyết hơn. Anh sẽ siết chặt cậu hơn, hôn sâu hơn, cho đến khi Hanbin không còn sức để chống cự và đành phải xuôi theo.
Môi Hanbin thường xuyên sưng đỏ, căng mọng sau mỗi lần bị Lew chiếm đoạt. Vết tích của những nụ hôn đầy mãnh liệt không thể che giấu được. Cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng, sợ hãi mỗi khi ra ngoài. Cậu không dám bước chân ra khỏi phòng mình nếu không thật sự cần thiết, và luôn tìm cách tránh mặt những người làm trong biệt thự. Cậu sợ họ sẽ nhìn thấy, sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Một buổi sáng, Lew thấy Hanbin cứ lén lút nhìn vào gương, rồi lại che miệng lại khi có người đi qua. Anh khẽ nhếch môi cười. Lew biết rõ lý do vì sao Hanbin lại làm vậy. Anh thích thú với việc cậu trở nên bối rối, ngượng ngùng vì những dấu ấn của anh.
"Em không cần phải che giấu," Lew nói, giọng điệu đầy quyền lực khi anh bước vào phòng ăn. "Cứ để họ nhìn thấy. Họ sẽ biết em là của ai."
Hanbin giật mình. "Thiếu gia! Anh nói gì vậy chứ?"
Lew chỉ cười nhẹ, một nụ cười đầy bí ẩn và chiếm hữu. Anh đứng dậy, bước đến bên Hanbin, đưa tay vuốt nhẹ lên bờ môi sưng đỏ của cậu. "Đừng lo lắng, Hanbin. Đây chỉ là khởi đầu thôi."
Hanbin cảm thấy toàn thân cứng đờ. Cậu biết rằng, cuộc chiến chống lại sự chiếm hữu của Lew đã thất bại hoàn toàn. Không chỉ vì sức mạnh thể chất của anh, mà còn vì sự đầu hàng của chính trái tim cậu. Những nụ hôn, những cái ôm của Lew, mặc dù ban đầu mang theo sự cưỡng ép, nhưng dần dần lại khiến Hanbin cảm thấy một sự ấm áp, một sự an toàn lạ lùng. Cậu không còn muốn chống cự nữa. Cậu đã chấp nhận, rằng mình đã bị Lew chiếm đoạt, cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Mặc dù vẫn còn những e ngại và lo lắng về tương lai, nhưng Hanbin không thể phủ nhận một sự thật: cậu đã yêu Lew. Và mối quan hệ giữa chủ và tớ, giữa thiếu gia và quản gia, đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho một thứ tình cảm mãnh liệt và đầy cấm kỵ. Hanbin không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cậu biết rằng, từ giờ trở đi, cuộc sống của cậu sẽ gắn chặt với Lee Eui Woong, một cách không thể tách rời.
- Hoàn -
/Phần còn lại mấy ní tự suy diễn đi nhoa 😘👉👈/
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro