Chương 4: "Còn nhớ chứ?"
Vì Choi Han là một 'cậu bé ngoan' nên tui nghĩ cậu ấy sẽ xưng hô với người lạ là: Tôi với cậu.
Còn thái tử với những người khác sẽ là: Ta và ngươi.
Xưng hô sẽ thay đổi theo mạch truyện.
_______________________________
Choi Han: "Tôi hỏi cậu là ai?"
Cale: "Choi Han là tôi Ca*#H#$* tuse."
Choi Han: "Cái gì?"
Cale: "Tôi là Ca*#H#$* tuse."
Choi Han: "Tôi không hiểu."
"Nó đang lọc lời nói của mình...?" Cale lầm bầm. 'Mẹ kiếp đồ *** chết tiệt - hắn chưa từng đề cập đến chuyện này!'
Cale cảm thấy thật khó chịu.
Choi Han: "Dù sao đi nữa thì làm thế nào mà cậu biết tên tôi? Đây có phải là một giấc mơ không? Nhưng sao giấc mơ này cảm giác lại chân thật đến vậy?"
Cale nhìn đến: "Mà thôi đi - chúng ta có thể nói từ từ thôi, bắt đầu lại từ đầu nhé. Tôi không thể nói với cậu tên của mình, nhưng tôi biết cậu và cậu cũng biết tôi. Những người khác cũng đã quên tôi, bởi vì tôi bị nguyền rủa."
Cậu quyết định sẽ kể chuyện này bằng sự lạnh lùng. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu cậu không bị cảm xúc chi phối. Đôi mắt Cale bắt đầu tách rời nhau một cách vô cảm.
Choi Han: "...Bị nguyền rủa? Tại sao tôi phải tin cậu?"
Cale là người hiểu rõ Choi Han nhất. Chàng trai tóc đỏ nhìn đến: "Choi Han, người du hành đến từ chiều không gian khác, và nơi đó là Trái Đất. Năm 17 tuổi cậu được đưa đến Khu rừng bóng tối. Chúng ta đã cùng nhau chiến đấu chống lại White Star từ vài năm gần đây, cuối cùng chúng ta đã 'suýt chút nữa' giành được chiến thắng mà không có sự hy sinh nào. Ngoài ra còn có Choi Jung Soo cháu trai của cậu. Cậu cũng khá là già rồi, có lẽ cậu chính là người lớn tuổi nhất trên lục địa này."
Choi Han: "Cái-"
Cale: "Cậu có muốn tôi nói tiếp gì nữa không?"
Choi Han: "Cậu là ai-?"
Cale: "Cậu cũng có. Một vết sẹo bên hông trái."
Choi Han: "Cậu-"
Cale: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ vô tình đi vào phòng lúc cậu đang thay đồ thôi. Không phải cậu bảo hôm nay thiếu thiếu cái gì đó sao?"
Choi Han căng thẳng. 'Làm thế nào mà cậu ta biết được chứ. Không thể nào mà cả mình lẫn những con rồng lại không nhận ra sự hiện diện của một người khác.'
"Cậu đang thắc mắc tại sao không phát hiện ra tôi đúng chứ?" Cale nhếch mép.
Biểu cảm của Choi Han vẫn vậy. Anh thậm chí còn không thể giấu đi vẻ tò mò trên gương mặt. Anh ấy vẫn diễn tệ như ngày nào.
Cale: "Đó là vì tôi không tồn tại ở thế giới đó. Không có gì có thể nhìn thấy tôi cho đến khi có ai đó nhớ ra tôi."
Choi Han không biết tại sao. Anh không bao giờ thoải mái được như vầy khi ở gần những người khác. Anh luôn đề cao cảnh giác, nhưng không hiểu vì sao, chàng trai tóc đỏ này lại khiến anh cảm thấy an toàn. Thật kì lạ. Anh hiện tại còn không thấy cô đơn nữa... Choi Han nhớ rằng anh thường cảm thấy rất cô đơn, bởi vì chỉ có anh là người đến từ Trái Đất, anh không thể kể với bất cứ ai về quê hương của mình. Anh biết mình không bao giờ có thể trở về đó được nữa. Anh cảm thấy điều đó tương tự như việc của chàng trai tóc đỏ này.
Ngay cả khi anh không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, không hiểu vì sao nó bị mờ đi, nhưng không khí xung quanh người này lại khiến anh cảm thấy bình yên và thân thuộc. Choi Han muốn tin người này. Anh muốn tin vào những lời cậu ta nói, nhưng...
Choi Han: "Ngay cả khi cậu biết nhiều về tôi... Tôi vẫn không thể tin cậu dễ dàng như vậy. Và quan trọng hơn nữa là tại sao - à không, làm thế nào mà cậu lại có kết cục như này?"
Cale: "Việc này thì tôi có thể hiểu được, tôi cũng sẽ nghi ngờ nếu ai đó đột nhiên xuất hiện và nói rằng người đó biết tôi. Dù sao thì hôm nay cũng sắp kết thúc rồi, ngày mai tôi sẽ đến thăm cậu lần nữa. Trong thời gian chờ đợi, cậu cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ đi. Hãy suy nghĩ về tất cả những gì tôi đã nói hôm nay."
Choi Han: "Chờ đã, tôi vẫn còn vài câu hỏi-"
Cale: "Hẹn gặp lại".
...
Alberu: "... Vì vậy, ý của ngươi là ta và tất cả mọi người đã quên mất sự tồn tại của ngươi, vì ngươi đang bị nguyền rủa sao?"
Cale: "Vâng?"
Alberu: "Chúng ta phải nhớ đến ngươi để phá vỡ lời nguyền?"
Cale: "...à vâng?"
Alberu: "Tại sao?"
Cale: "Xin lỗi?"
Alberu: "Tại sao ta phải tin ngươi? Tại sao ta phải tin rằng những thứ ngươi nói đều là sự thật? Đây rất có thể chỉ là một giấc mơ ngu ngốc."
Cale: "Bởi vì tất cả những gì tôi nói đều hợp lý thưa điện hạ. Tôi chắc rằng ngài đã từng nhận ra, dù sao thì ngài cũng là người rất nhạy bén, có quá nhiều biến số không thể giải thích rõ, nếu hyung suy nghĩ kĩ về nó."
Alberu: "Kể cả khi đó là sự thật thì tại sao ta phải tin ngươi chứ. Còn cái gì mà hyung? Ngươi không phải đã vượt quá ranh giới của mình sao, ta không có em trai?!"
Cale: "Đừng nói như vậy chứ, anh mới là người bắt đầu gọi tôi là em trai trước đấy."
Alberu: "Ta?"
Cale: "Đúng vậy. Anh thậm chí còn cho tôi xem 'lời nguyền' mà hoàng gia phải gánh chịu từ Thần Mặt Trời trong thư viện nữa. Chúng ta khá là thân thiết. Còn có một lần tôi ngủ trên giường của anh trong khi đó thì hyung phải ngủ trên ghế sa lông. Còn chảy nước dãi nữa."
Alberu: "Ta sao có thể như vậy?!"
Cale: "Vâng. Dù sao thì cũng đủ rồi. Anh không cần phải tin tôi, nhưng ít nhất thì hãy nghe những gì mà tôi nói, hyung."
Alberu: "Haizzz được thôi nhưng nói cho nhanh chút và đừng có gọi ta là hyung nữa. Sao ngươi lại thành ra như vậy?"
Cale: "Hyung, vào phút cuối cùng tôi đã phải sử dụng $ # ^ i # mà tôi mượn từ Tử Thần giết White Star, để hắn ta không tái sinh một lần nào nữa. Nhưng tôi không phải thần nên tôi phải trả giá. Tôi đã bị nguyền rủa. Và bây giờ tôi phải làm cho tất cả mọi người nhớ ra, để dỡ bỏ lời nguyền. Có vẻ như lời tôi nói đang bị lọc... Mà kệ đi, làm ơn hãy cố gắng nhớ lại, ít nhất thì anh hãy suy ra nghĩ về những chuyện đã xảy ra từ trước đến nay..."
Alberu: "Sẽ ra sao nếu không có bất cứ ai trong chúng ta nhớ ra?"
Cale: "...Tôi không biết... nhưng tôi nhận ra là mình cũng đang dần quên đi những chi tiết nhỏ rồi... nếu- nếu chúng ta không nhanh lên, tôi nghĩ... Tôi cũng sẽ quên tất cả mọi thứ về bản thân..."
Thái tử nhìn người trước mắt, dù người đó đang cố gắng che giấu nhưng anh vẫn có thể thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt đó. Anh có thể nhìn thấy hình ảnh đó phản chiếu trong mắt mình.
Alberu: "... Ngươi nghĩ chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"
Cale: "Chắc là khoảng ba đêm nữa thì tôi sẽ quên mất những điều quan trọng, nếu cứ như vậy... Tôi sẽ không có thời gian để đến thăm tất cả mọi người, vì vậy xin điện hạ hãy cố gắng trò chuyện với họ... Như vậy là đủ rồi, miễn là ai đó còn nhớ..."
...
Ron: "Lão già này không tin, làm gì có chuyện nhà Henituse lại có thêm một đứa con nữa."
Cale: "Ron tôi-"
Ron: "Ta không tin!"
Ánh mắt của Cale hướng xuống sàn nhà: "... cũng được thôi, ít nhất thì ông có thể cho tôi biết những đứa trẻ hiện tại thế nào rồi không...?"
Ron: "Những đứa trẻ?"
Cale: "Raon, On và Hong."
Ron: "Chúng ổn".
Cale: "Chúng-"
Ron: "Đủ rồi. Tại sao ta phải nói với ngươi nhiều hơn nữa chứ? Sau tất cả những gì ta biết là rất có thể ngươi là kẻ thù."
Sát thủ luôn là những người rất cẩn thận. Cale biết điều đó. Cậu biết vì sao Ron lại tỏ ra lạnh lùng như vậy. Ông ấy chỉ muốn bảo vệ bọn trẻ. Cậu biết... nhưng nó vẫn đau. Cale chôn cảm xúc của mình xuống thật sâu và tiếp tục nói.
Cale: "Được rồi. Ít nhất thì hãy suy nghĩ về những sự kiện đã qua. Tôi chắc rằng Ron, ông là người nhạy bén, ông biết có cái gì đó không ổn ở đây. Dù sao thì tôi cũng phải đi. Thời gian của tôi sắp hết rồi."
...
Eruhaben: "Ngươi có bằng chứng không?"
Cale: "Bằng chứng?"
Eruhaben: "Đúng vậy, bằng chứng là ngươi đứng về phía chúng ta chứ không phải kẻ thù. Ta có thể biết thứ này không đơn giản chỉ là một giấc mơ. Làm thế nào mà ngươi có thể giao tiếp với người khác thông qua giấc mơ? Đây có phải một sức mạnh cổ đại không?"
Cale: "Không, nó không phải sức mạnh cổ đại- Tôi... tôi không biết nó là gì nữa."
Eruhaben: "Không biết?"
Cale có thể thấy đôi mắt của con rồng vàng đang lạnh lùng quan sát cậu.
Cale: "...Vâng... Để làm bằng chứng, chúng ta có thể cùng nhau đến Đảo Gió ở Lục địa phía Đông để lấy $ e $ t ar ÷ & kéo dài tuổi thọ cho ngài..."
Eruhaben: "Cái gì?"
Cale: "Hm?"
Eruhaben: "Ta không thể hiểu những gì ngươi đang nói. Ngươi có thể lập lại một lần nữa được không?"
Con rồng có thể thấy nhân loại tóc đỏ đang cau mày.
"...vô ích thôi, dù sao thì nó cũng sẽ bị lọc... Eruhaben-nim tôi-"
Eruhaben: "Dừng lại. Ta không muốn nghe".
Cale: "Nhưng-"
Eruhaben: "Nếu ngươi không thể chứng minh ngươi là đồng minh thì sao ta có thể tin ngươi được? Ngươi có một thứ sức mạnh rất nguy hiểm. Ít nhất thì ta có thể nghe ngươi nói, nhưng nếu ta thấy bất cứ dấu hiệu nào nói lên ngươi là kẻ thù. Thì ta sẽ giết ngươi. Ngay tại chỗ."
Cale: "... Được thôi."
...
Cale cảm thấy rất mệt mỏi. Cơ thể cậu đang dần nặng nề hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro