Chương 10: Kiều Nữ & Bé Cưng

Chương này cho sốp xin phép đổi lại cách xưng hô của Pháp Kiều và Đức Duy nho.

Pháp Kiều gọi Duy là Captain - bé cưng - Duy và xưng chị

Đức Duy gọi Kiều là chị Kiều - Kiều Kiều - Kiều Nữ và xưng em


---

Hành Lang Quán Bar

Hành lang dài trải thảm đỏ mềm mại dẫn đến căn phòng VIP được thắp sáng bởi ánh đèn vàng dịu nhẹ, tạo nên một không gian ấm cúng nhưng không kém phần sang trọng.

Đức Duy và Pháp Kiều bước đi bên nhau, tiếng giày của họ vang lên đều đặn trong không gian yên tĩnh. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nụ cười hiện hữu trên gương mặt cả hai, như thể cuộc hội ngộ này là một niềm vui bất ngờ và đáng giá.

Pháp Kiều, với mái tóc xanh dương được tạo kiểu và phong thái ung dung, luôn toát lên vẻ đẹp phi giới tính kiêu sa đầy mê hoặc. Kiều không ngừng nhìn sang Đức Duy – chàng trai mà ' cô ' luôn yêu mến gọi là “bé cưng”, ánh mắt thoáng chút trêu đùa nhưng vẫn chan chứa tình cảm. Đức Duy, người luôn giữ được vẻ điềm đạm và dịu dàng, đi bên cạnh chị Kiều như một cậu em trai ngoan ngoãn nhưng không kém phần tinh nghịch.

“Bé cưng của chị, lâu lắm rồi chị em mình mới gặp nhau đấy nhỉ?” Pháp Kiều khẽ nghiêng đầu nhìn Duy, giọng nói như tiếng chuông ngân.

Duy cười nhẹ, đáp lại với ánh mắt ấm áp: “Cũng lâu thật, Kiều Nữ của em.”
Pháp Kiều chỉ nhún vai, nụ cười bí ẩn thoáng hiện trên môi.

---

Trước Cửa Căn Phòng VIP

Cánh cửa phòng VIP vừa mở, một không gian đầy mê hoặc hiện ra. Những chiếc ghế sofa bọc nhung màu xanh đậm được sắp xếp gọn gàng, tựa sát vào tường. Ở giữa là một chiếc bàn thấp được trang trí tinh tế với hai ly rượu vang đỏ óng ánh, một đĩa trái cây đủ màu sắc, hai phần bít tết thơm lừng được đặt trong lồng kính trong suốt để giữ độ ấm nóng, và những ngọn nến lung linh tạo nên không khí ấm áp. Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn chùm phía trên rọi xuống, hòa quyện cùng tiếng nhạc du dương phát ra từ hệ thống âm thanh ẩn trong phòng.

Pháp Kiều khoan thai bước vào, ngồi xuống chiếc sofa bên trái, tay chỉnh nhẹ tóc, nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên môi. Đức Duy chọn vị trí ngồi đối diện với Pháp Kiều. Ánh mắt cả hai chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đầy thấu hiểu.

Cậu đảo mắt nhìn quanh căn phòng, cảm giác như mình đang tham dự một buổi hẹn hò ngọt ngào thay vì một cuộc gặp gỡ thông thường.

Khi nhân viên đi vào và mở hai chiếc  lồng kính trong suốt đang được đậy lên trên món bít tết ra, Duy không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ. Cậu cầm dao lên, chậm rãi cắt phần thịt bò trong đĩa của mình thành từng miếng nhỏ, sau đó đứng dậy đổi đĩa của mình với Pháp Kiều.

“Chúc người ăn ngon miệng, thưa Kiều Nữ của em.” Duy nói, nụ cười dịu dàng trên môi làm sáng cả gương mặt cậu.

Pháp Kiều nhìn cậu, ánh mắt thoáng chút bất ngờ rồi bật cười. Cô tựa người ra sau ghế, tay chống cằm, nửa đùa nửa thật:
“Vẫn ga lăng như ngày nào nhỉ, Captain của chị.”

Duy lắc đầu nhẹ, bĩu môi đầy vẻ trách móc:
“Đừng gọi em là Captain nữa mà, chị Kiều.”

Pháp Kiều bật cười lớn, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết.
“Được rồi, được rồi, bé cưng.”

Duy khẽ lườm chị, ánh mắt thoáng nét trách yêu:
“Chị Kiều này, toàn trêu em thôi.”

Pháp Kiều không đáp, chỉ nhấc nĩa lên, chậm rãi thưởng thức món bít tết mà Duy vừa cắt sẵn. Cả hai vừa dùng bữa vừa trò chuyện, tiếng cười của họ hòa lẫn vào tiếng nhạc, tạo nên bầu không khí thân mật mà nhẹ nhàng.

---

Sau Bữa Ăn

Khi bữa ăn kết thúc, cả hai nâng ly rượu vang lên, ánh mắt họ gặp nhau qua làn rượu đỏ thẫm. Duy khẽ xoay ly rượu trong tay, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, nhưng giọng cậu vẫn giữ được sự dịu dàng vốn có dành cho Pháp Kiều:
“Vậy lý do chị quay về đây là gì vậy, chị Kiều?”

Pháp Kiều đặt ly rượu xuống bàn, tựa lưng vào ghế, ánh mắt thoáng chút bí ẩn.
“Chị nghĩ nãy giờ em cũng đoán ra rồi mà, Đức Duy.”

Duy gật đầu, ánh mắt cậu ánh lên sự tinh anh:
“Em có nghĩ ra, nhưng hình như vẫn chưa đến lúc quay lại mà, nhỉ?”

Pháp Kiều nhún vai, hơi nhăn mặt:
“Chỉ là có vài kẻ đang chán đời vì nghỉ hưu suốt ba năm trời, nên muốn quay lại sớm hơn đó mà.”

Duy bật cười, ánh mắt thoáng vẻ nghịch ngợm:
“Vậy những kẻ đó mà chị nói, trong đó có anh Tuấn Duy không nhỉ?”

Nhắc đến cái tên ấy, Pháp Kiều lập tức khựng lại. Cô lườm nhẹ Duy, giọng nói đầy bực tức:
“Đừng có nhắc cái tên chết bầm đó với chị. Chị ghét hắn rồi, đồ khó ưa.”

Duy nhìn chị, bất lực lắc đầu, thầm nghĩ:
Vợ chồng nhà này lại cãi nhau nữa rồi, haiz...

Nhưng cậu không nói gì, chỉ mỉm cười rồi hỏi tiếp:
“Vậy những người muốn quay lại là ai vậy, chị?”

Pháp Kiều nhấp một ngụm rượu, đôi mắt ánh lên vẻ đăm chiêu:
“À, là tên Tuấn Duy khó ưa đó, anh hai của em, và cả hai tên chồng cuồng vợ kia. Chứ còn ai vào đây nữa?”

Duy hơi ngạc nhiên, ánh mắt cậu thoáng chút bất ngờ.
“Có cả anh hai của em cũng muốn quay lại cơ à?”

Pháp Kiều gật đầu, giọng nói đầy hài hước:
“Đúng vậy. Ngay cả anh Tài cũng cho phép điều đó đấy. Nên chị mới đến đây tìm cưng đó, bé à.”

Đức Duy nâng ly rượu lên, cụng nhẹ với ly của Pháp Kiều, tiếng “keng” vang lên, nhẹ nhàng mà đầy ý vị.
“Vậy thời gian cụ thể là…?”

Pháp Kiều nhấp thêm một ngụm rượu, ánh mắt nhìn sâu vào cậu:
“Không vội. Sẽ nhanh thôi.”

Hai ly rượu lại cụng vào nhau lần nữa, vang lên tiếng “keng” trong trẻo và sau đó không gian trở lại với sự yên tĩnh, chỉ còn ánh nến lung linh và tiếng nhạc dịu dàng.

---

Tớ rất thích mấy cái moment của 2 chị em nàyyy nên nay ra chương nhẹ nhàng tình cảm thế hoiii

---

Kết Thúc Chương 10.
17h48p - T5/02/01/2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro