[ZhongChi] Khế ước Nham Băng

Couple: Zhongli x Childe

Tag: OOC.

---

Mùa đông khốc liệt nhất trong ngàn năm đã bao trùm lấy vương quốc băng giá. Cơn thịnh nộ của Băng Thần tuy không thể hiện ra ngoài bằng bão tuyết, nhưng lại ngưng kết thành một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở trong cung điện làm từ băng vĩnh cửu. Childe, đứa con trai út kiêu ngạo của ngài, đang đứng trước ngai vàng, trái tim sục sôi lửa giận đối chọi với sự lạnh lẽo xung quanh.

“Không thể nào!” Childe gằn giọng, hơi thở hóa thành sương khói trong không khí lạnh buốt. Mái tóc màu cam rực rỡ như ngọn lửa đơn độc giữa biển băng. “Người muốn con… kết hôn với Nham Thần già nua ấy sao? Chỉ vì cái gọi là hòa bình?”

Giọng nói của Băng Thần vang vọng khắp đại sảnh, trầm thấp và lạnh lẽo như tiếng băng nứt vỡ: “Đây là quyết định vì sự tồn vong của vương quốc. Cuộc chiến kéo dài giữa Nham Vực và chúng ta đã khiến cả hai bên kiệt quệ. Một khế ước hôn nhân sẽ là sợi dây liên kết vững chắc nhất.”

Childe nắm chặt tay. Hắn là con trai của Băng Thần, một chiến binh bách chiến bách thắng, niềm tự hào của quân đội phương Bắc. Việc phải dùng hôn nhân như một công cụ chính trị, đặc biệt là với một vị thần mà hắn chưa từng gặp, lại lớn hơn hắn mấy ngàn tuổi, nghe thật sỉ nhục. Hắn đã nghe kể về Nham Thần, một tồn tại cổ xưa, uyên bác, nhưng cũng xa cách và bí ẩn như chính những ngọn núi đá sừng sững ở Liyue.

“Nhưng tại sao lại là com? Người còn có nhiều người con khác!” Hắn phản đối.

“Con là đứa duy nhất chưa lập gia đình, và vị trí của con đủ quan trọng để Nham Thần chấp nhận. Hơn nữa…” Giọng Băng Thần trầm xuống một cách lạ thường, “Con mang trong mình dòng máu chiến binh thuần khiết nhất, đủ mạnh mẽ để đối phó với bất cứ điều gì chờ đợi con ở đó.”

Childe biết không thể lay chuyển được mẫu thân. Băng Thần đã quyết, và không ai, kể cả con cái, có thể đi ngược lại ý muốn của ngài. Hắn cảm thấy như bị ném vào một ván cờ mà hắn không hề muốn chơi, lại còn bị đặt vào vị trí con tốt thí.

“Con hiểu rồi,” hắn đáp, giọng khàn đặc. “Nếu đó là ý nguyện của Người vì hòa bình, con sẽ đi.”

Chuyến đi đến Nham Quốc dài đằng đẵng. Rời xa vùng đất băng giá quen thuộc, Childe cảm thấy lạc lõng. Sự giận dữ và miễn cưỡng vẫn sục sôi trong lòng hắn. Hắn hình dung ra Nham Thần là một lão già khắc khổ, khó tính, suốt ngày chỉ biết đến khế ước và quy tắc. Cuộc sống tương lai của hắn ở đó chắc chắn sẽ vô vị và ngột ngạt.

Khi đến Liyue, vùng đất của Nham Thần, Childe ngạc nhiên trước sự tráng lệ và cổ kính của nơi này. Những ngọn núi đá hùng vĩ vươn tới tận mây xanh, những công trình kiến trúc bằng đá mang dấu ấn của hàng ngàn năm lịch sử. Nó hoàn toàn khác biệt với sự lạnh lẽo tinh khiết của vương quốc băng giá, mang một vẻ đẹp trầm mặc, vững chãi.

Lễ kết hôn diễn ra đơn giản đến bất ngờ, không phô trương như Childe tưởng tượng về hôn lễ của hai vị thần. Hắn mặc trang phục truyền thống của Liyue, cảm thấy không thoải mái chút nào. Hắn đứng đó, chờ đợi ‘ngài’ phu quân của mình.

Và rồi, hắn nhìn thấy ngài ấy.

Nham Thần Zhongli bước ra.

Không phải là một lão già khắc khổ. Trước mắt Childe là một người đàn ông có dáng vóc cao ráo, mái tóc nâu dài điểm xuyết màu hổ phách như chính nham thạch nguyên bản. Khuôn mặt ngài ấy toát lên vẻ bình tĩnh, uyên bác và phong thái ung dung tự tại của một tồn tại đã chứng kiến thăng trầm của hàng thiên niên kỷ. Đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm như chứa đựng cả dòng chảy thời gian, khẽ lướt qua Childe với một sự điềm đạm khó tả.

Childe chợt quên mất hơi thở. Sự giận dữ và ác cảm ban đầu tan biến, thay vào đó là một cảm giác kinh ngạc, rồi đến một sự tò mò mãnh liệt. Vị thần cổ xưa này không hề giống với hình dung của hắn.

Nham Thần tiến đến, dừng lại trước mặt Childe. Ngài ấy không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Ta là Zhongli,” ngài ấy nói, giọng trầm ấm như tiếng chuông đồng cổ kính, nhưng lại rất rõ ràng. “Từ giờ, em sẽ là phu quân của ta.”

Childe cảm thấy mặt nóng bừng. Cách xưng hô “em” từ một vị thần cổ xưa như ngài ấy khiến hắn lúng túng. Hắn hít một hơi sâu, cố giữ lại sự kiêu hãnh của mình.

“Ta là Childe. Con trai út của Băng Thần,” hắn đáp lại một cách cứng nhắc. “Thưa ngài.”

Zhongli dường như không bận tâm đến sự lạnh nhạt trong giọng nói của hắn. Ngài ấy chỉ khẽ nhếch khóe môi, một nụ cười rất nhạt, gần như không thể nhận ra.

“Khế ước đã lập. Hòa bình đã định,” Zhongli nói. “Chào mừng em đến với Liyue.”

Cuộc sống sau hôn nhân ban đầu rất kỳ lạ và gượng gạo. Childe và Zhongli sống trong cùng một phủ đệ rộng lớn, nhưng gần như chỉ gặp nhau trong các bữa ăn. Zhongli bận rộn với công việc của một vị thần trị vì – giải quyết tranh chấp, lập khế ước, bảo vệ vùng đất. Childe, quen với cuộc sống chiến đấu và tự do, cảm thấy tù túng trong vai trò mới này. Hắn vẫn giữ thái độ khách sáo và có phần đề phòng với Zhongli. Hắn gọi ngài ấy là “ngài” một cách kiên định, giữ khoảng cách.

Zhongli thì luôn giữ thái độ bình tĩnh và kiên nhẫn. Ngài ấy không ép buộc Childe phải hòa nhập ngay lập tức. Ngài ấy nói chuyện với Childe bằng giọng điệu ôn tồn, gọi hắn là “em” một cách tự nhiên, như thể họ đã quen biết từ rất lâu. Đôi khi, ngài ấy sẽ kể cho Childe nghe về lịch sử của Liyue, về những khế ước cổ xưa, về những câu chuyện của hàng ngàn năm trước. Childe ban đầu chỉ lắng nghe cho có lệ, nhưng dần dần, hắn bị cuốn hút bởi giọng kể trầm ấm và kiến thức uyên bác của Zhongli. Qua những câu chuyện ấy, hắn thấy được một khía cạnh khác của Nham Thần – không chỉ là một vị thần quyền năng, mà còn là người mang trong mình gánh nặng của lịch sử và trách nhiệm với vùng đất này.

Childe bắt đầu quan sát Zhongli nhiều hơn. Hắn thấy ngài ấy chăm sóc vườn cây trong phủ, tỉ mỉ và nhẹ nhàng. Hắn thấy ngài ấy ngồi hàng giờ đọc sách cổ, ánh mắt đăm chiêu. Hắn thấy ngài ấy đối xử với những người dân trong phủ bằng sự tôn trọng và điềm đạm. Khác xa với hình ảnh vị thần lạnh lùng, xa cách mà hắn đã tưởng tượng.

Một buổi tối, Childe đang ngồi một mình trong thư phòng, cố gắng hiểu một cuốn sách cổ về các loại khoáng sản của Liyue. Hắn cau mày, cảm thấy nản lòng. Cánh cửa khẽ mở, Zhongli bước vào.

“Em gặp khó khăn sao?” Zhongli hỏi, bước đến bên cạnh hắn.
Childe giật mình, ngạc nhiên vì sự xuất hiện của ngài ấy. “Thưa ngài, ta… chỉ là cuốn sách này quá khó hiểu.”

Zhongli mỉm cười nhẹ. “Đây là sách ghi chép về cấu tạo địa chất và khoáng sản của Liyue. Để hiểu nó, cần có kiến thức về Nham Nham và lịch sử hình thành của vùng đất này.” Ngài ấy ngồi xuống bên cạnh Childe, chỉ vào những dòng chữ phức tạp. “Để ta giải thích cho em.”

Zhongli bắt đầu giảng giải. Giọng nói của ngài ấy trầm ấm và dễ nghe. Ngài ấy giải thích những khái niệm phức tạp một cách đơn giản, liên hệ với những câu chuyện về sự hình thành của Liyue. Childe lắng nghe một cách say sưa. Hắn thấy sự thông thái của Zhongli thật đáng kinh ngạc. Hắn cảm nhận được niềm đam mê của ngài ấy với vùng đất này, với lịch sử và văn hóa của nó.

Thời gian trôi đi nhanh chóng. Khi Zhongli dừng lại, đêm đã khuya. Childe ngẩng đầu lên, thấy Zhongli đang nhìn mình với ánh mắt ôn hòa.

“Ngài… thật sự rất uyên bác,” Childe nói, lần đầu tiên nói một lời khen thật lòng.

Zhongli khẽ gật đầu. “Kiến thức là vô tận. Luôn có điều mới để học.” Ngài ấy đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu cam rực rỡ của Childe. “Em cũng có sự tò mò và khao khát học hỏi, điều đó rất đáng quý.”

Cử chỉ bất ngờ của Zhongli khiến Childe cứng người. Hắn cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp trong cái chạm của ngài ấy. Tim hắn đập nhanh hơn một chút. Đây là lần đầu tiên Zhongli thể hiện sự thân mật vượt ra ngoài khuôn khổ của một ‘khế ước’ đơn thuần.

Từ đêm đó, khoảng cách giữa họ dần được thu hẹp. Zhongli vẫn bận rộn, nhưng ngài ấy dành nhiều thời gian hơn cho Childe. Ngài ấy dẫn Childe đi thăm thú Liyue, giới thiệu cho hắn về những phong tục tập quán, về những địa điểm lịch sử quan trọng. Childe, với bản tính hiếu kỳ và ham học hỏi, nhanh chóng bị cuốn hút bởi vẻ đẹp và sự sâu sắc của vùng đất này. Hắn bắt đầu nhìn Liyue không còn là nơi giam cầm, mà là một thế giới mới để khám phá.

Trong những chuyến đi đó, Childe thấy Zhongli giao tiếp với người dân. Nham Thần không hề xa cách hay lạnh lùng như hắn nghĩ. Ngài ấy lắng nghe những lời thỉnh cầu, giải quyết vấn đề một cách công bằng, và luôn thể hiện sự quan tâm đến cuộc sống của người dân. Childe thấy sự tôn kính mà người dân Liyue dành cho ngài ấy, không chỉ vì ngài là thần, mà còn vì ngài là người bảo vệ và chăm lo cho họ. Điều đó khiến Childe càng thêm kính trọng Zhongli.

Một chiều nọ, Childe đang luyện tập võ nghệ trong sân. Hắn vung thương, thực hiện những động tác mạnh mẽ và dứt khoát. Zhongli tình cờ đi ngang qua, dừng lại quan sát.

“Võ nghệ của em rất xuất sắc,” Zhongli nhận xét sau khi Childe kết thúc bài tập. “Rất có lực, và mang phong cách chiến đấu trực diện của phương Bắc.”

“Ta được huấn luyện từ nhỏ để trở thành chiến binh mạnh nhất,” Childe đáp, hơi thở dốc.

Zhongli bước đến gần hơn. “Sức mạnh rất quan trọng,” ngài ấy nói, giọng điệu mang đầy trải nghiệm của hàng ngàn trận chiến. “Nhưng không phải là tất cả. Một chiến binh giỏi cần hiểu rõ điểm mạnh và điểm yếu của mình, cũng như của đối thủ. Và biết khi nào nên tiến, khi nào nên lùi.”

Ngài ấy đưa tay ra, khẽ chạm vào cán thương của Childe. “Cây thương này rất tốt. Nhưng sự sắc bén của vũ khí chỉ là một phần. Quan trọng là người sử dụng nó.”

Ánh mắt Zhongli lúc này không còn sự điềm đạm thường ngày, mà ánh lên vẻ uy nghiêm và sâu sắc của một vị thần chiến tranh. Childe cảm thấy như bị lột trần tâm can dưới cái nhìn đó. Hắn nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh, Zhongli mang trong mình một sức mạnh và kinh nghiệm chiến đấu khủng khiếp, vượt xa bất cứ thứ gì hắn từng đối mặt.

“Ngài… đã từng chiến đấu rất nhiều phải không?” Childe hỏi khẽ.

Zhongli khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng về những trận chiến xa xưa. “Rất nhiều. Vì khế ước, vì vùng đất này.”

Trong khoảnh khắc đó, Childe không còn thấy Zhongli là vị thần già nua bị ép gả, cũng không còn là phu quân trong khế ước. Hắn thấy Zhongli là một chiến binh vĩ đại, một người bảo vệ trung thành, một tồn tại mang trong mình cả lịch sử oai hùng và bi tráng của vùng đất này.

Một cảm xúc lạ lẫm dấy lên trong lòng Childe. Đó không chỉ là sự kính trọng hay ngưỡng mộ. Nó là sự cuốn hút mãnh liệt, một sự rung động sâu sắc.

Hắn yêu Zhongli rồi sao?

Ý nghĩ này khiến Childe bàng hoàng. Hắn đến đây trong sự miễn cưỡng và giận dữ, xem cuộc hôn nhân này là một gánh nặng, một sự sỉ nhục. Thế mà giờ đây, hắn lại nảy sinh tình cảm với chính người mà hắn từng căm ghét.

Sự thay đổi trong Childe không thoát khỏi ánh mắt của Zhongli. Ngài ấy vẫn đối xử với Childe bằng sự dịu dàng và kiên nhẫn như trước, nhưng ánh mắt màu hổ phách thỉnh thoảng lại dừng lại trên người hắn lâu hơn, như đang tìm kiếm điều gì đó.

Một đêm trăng sáng, Childe không ngủ được. Hắn ra ngoài vườn đi dạo. Hắn nhìn lên bầu trời đêm, nhớ về quê nhà băng giá, nhưng lạ lùng thay, sự nhớ nhung ấy không còn mang theo nỗi cay đắng của sự lưu đày.

“Không ngủ được sao, em?”

Giọng nói trầm ấm của Zhongli vang lên từ phía sau. Ngài ấy bước đến, đứng cạnh Childe, cùng nhìn lên bầu trời.

“Vâng, thưa ngài,” Childe đáp, giọng hơi run rẩy. “Ta… chỉ đang nghĩ một vài chuyện.”

Zhongli im lặng một lúc, rồi ngài ấy khẽ nói: “Ta biết, lúc đầu em không muốn cuộc hôn nhân này. Đó là một khế ước, một sự sắp đặt vì hòa bình. Ta không trách em vì điều đó.”

Childe cảm thấy nghẹn lại. Hắn xoay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của Zhongli.

“Ngài không trách ta sao? Ta đã cư xử rất tệ, rất thiếu tôn trọng.”

Zhongli khẽ lắc đầu. “Em chỉ là một linh hồn trẻ tuổi, bị đặt vào hoàn cảnh khó khăn. Sự phản kháng của em là điều dễ hiểu.” Ngài ấy đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má Childe. Ngón tay của ngài ấy ấm áp và vững chãi. “Nhưng em đã đến đây. Và em đã cố gắng để thích nghi. Ta thấy sự nỗ lực của em.”

Cái chạm đó, sự thấu hiểu đó khiến trái tim Childe như tan chảy. Bao nhiêu sự kháng cự, bao nhiêu lớp phòng vệ mà hắn đã xây dựng, tất cả sụp đổ dưới sự dịu dàng của Zhongli.

“Ngài ơi…” Childe khẽ gọi. “Ta… ta không biết điều này xảy ra từ khi nào… Nhưng ta nghĩ…”

Hắn ngập ngừng. Nói ra thật khó khăn. Hắn, đứa con trai kiêu ngạo của Băng Thần, lại đi yêu vị thần mà hắn từng căm ghét.

Zhongli kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt vẫn dịu dàng.

Childe hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm. “Ta… ta yêu ngài.”

Lời nói vừa thốt ra, không gian như ngừng lại. Childe cảm thấy lo sợ tột cùng. Hắn sợ bị từ chối, sợ bị chế giễu, sợ Zhongli sẽ nói rằng đây chỉ là một khế ước, và tình yêu không nằm trong đó.

Nhưng Zhongli không nói gì cả. Ngài ấy chỉ nhìn Childe, ánh mắt ngày càng sâu thẳm. Rồi, ngài ấy khẽ mỉm cười. Nụ cười đó không còn là nụ cười nhạt nhòa lúc ban đầu, mà là một nụ cười ấm áp, dịu dàng, chứa đựng vô vàn cảm xúc.

“Em nói thật sao, Childe?” Giọng Zhongli trầm xuống, mang theo một chút ngạc nhiên, nhưng chủ yếu là sự xúc động. Ngài ấy dùng danh xưng ‘Childe’ thay vì ‘em’, khiến lời nói thêm phần chân thành.

Childe gật đầu lia lịa, nước mắt bỗng trào ra. Hắn không thể tin được rằng mình lại khóc.

“Thật… Thật lòng. Ta yêu ngài. Ta yêu sự bình tĩnh của ngài, sự uyên bác của ngài, sự dịu dàng của ngài… Ta yêu cả cái cách ngài yêu thương Liyue này.”

Zhongli đưa hai tay lên, ôm lấy khuôn mặt Childe. Ngài ấy cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán Childe một nụ hôn. Nụ hôn đó như một lời hứa, như một sự chấp nhận.

“Ta cũng yêu em,” Zhongli nói, giọng khẽ như hơi thở. “Ta yêu sự chân thành của em, sự nhiệt huyết của em, và cả trái tim ấm áp của em ẩn sau vẻ ngoài chiến binh.”

Ngài ấy ôm Childe vào lòng. Childe vùi mặt vào ngực Zhongli, hít hà mùi hương trầm ấm của ngài ấy. Hắn cảm thấy bình yên và an toàn hơn bao giờ hết. Khế ước hôn nhân ban đầu là một gánh nặng, nhưng giờ đây, nó đã trở thành khởi đầu cho một tình yêu thật sự.

Hòa bình giữa Nham Vực và vương quốc băng giá không chỉ được củng cố bằng một khế ước trên giấy, mà còn bằng sợi dây liên kết vô hình nhưng bền chặt của tình yêu giữa Nham Thần và con trai Băng Thần.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, hai con người, một cổ xưa như đá và một rực rỡ như lửa, đứng đó, ôm lấy nhau, như thể họ đã thuộc về nhau từ hàng ngàn năm trước, chỉ chờ đợi khoảnh khắc này để tìm thấy nhau. Cuộc hành trình của Childe đến Liyue, bắt đầu bằng sự ép buộc, đã kết thúc bằng việc tìm thấy tình yêu và hạnh phúc.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro