#7

Buổi sáng, sân tập vẫn rộn ràng. Blaze lại ồn ào khoe sức mạnh, Thorn chạy loanh quanh tưới cây, Solar ôm máy tính gõ cạch cạch. Fang cùng Earth thì kiểm tra hệ thống phòng thủ.

Chỉ có Cyclone ngồi yên trên bậc thềm, tay chống cằm, ánh mắt xa xăm.

Một bóng dáng lặng lẽ tiến đến. Ice, như thường lệ, không gây ra tiếng động nào. Cậu đặt lon nước lạnh xuống trước mặt Cyclone.

"Uống đi."

Cyclone ngẩng lên, hơi ngạc nhiên.

"... Cậu mang cho tớ à?"

Ice gật nhẹ, không nói gì thêm. Cyclone mở lon, dòng nước mát trôi qua cổ họng, khiến cậu thấy dễ thở hơn một chút.

Hai người ngồi cạnh nhau, không ai nói gì. Chỉ có gió thoảng và tiếng chim kêu xa xa.

Cyclone là người phá vỡ sự im lặng trước:

"Ice này... cậu có thấy tớ... thật sự yếu đuối không?"

Ice quay sang nhìn cậu, đôi mắt điềm tĩnh như mặt hồ mùa đông.

"Cậu nghĩ thế nào?"

Cyclone ngập ngừng:

"Tớ luôn cười, luôn tỏ ra vui vẻ... nhưng chỉ cần có chuyện xảy ra, tớ lại thấy mình vô dụng. Như lúc Ochobot bị thương. Nếu mạnh mẽ hơn, nhanh hơn... có lẽ—"

"Dừng lại." Ice khẽ ngắt lời, giọng bình thản nhưng chắc chắn.

"Đừng tra tấn bản thân bằng 'nếu như'. Gió vốn không thể giữ chặt mọi thứ. Nhưng gió có thể mang sự mát lành đến khắp nơi. Cậu không cần trở thành ai khác."

Cyclone im lặng, tim run lên vì câu nói ấy.

Ice đưa tay, khẽ xoa lên tóc cậu một cái thật nhẹ.

"Cậu hay cười. Đúng. Nhưng nụ cười đó không phải để che giấu. Nó chính là cách cậu sưởi ấm bọn tớ. Đừng biến nó thành xiềng xích cho bản thân."

Cyclone ngẩng lên, ngỡ ngàng nhìn Ice.

"... Tớ... có thể... tiếp tục cười sao?"

Ice gật đầu, ánh mắt hiền dịu hiếm thấy.

"Ừ. Nhưng hãy cười khi thật sự muốn. Chỉ vậy thôi."

Một cơn gió nhẹ lướt qua, lá cây xào xạc. Cyclone khẽ cười, nụ cười lần này không gượng gạo, không run rẩy. Nó tươi trong như dòng nước vừa tan chảy từ băng.

Cậu thì thầm:

"Cảm ơn cậu, Ice."

Ice không đáp, chỉ khẽ cong môi thành một nụ cười nhỏ tuy hiếm hoi nhưng chân thật.

Tối hôm đó, khi cả đội quây quần, Cyclone kể lại vài chuyện buồn cười trong ngày. Lúc mọi người cười ầm lên, Ice lặng lẽ nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ:

Cuối cùng, gió cũng đang tự do thổi với nụ cười thật sự rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro