Chương 25: Đừng ghét tớ mà....
"Nếu cậu tìm được người tung tin đồn thì tôi sẽ không truy cứu chuyện vừa nãy, còn nếu không tìm được thì tôi sẽ tiếp tục dạy dỗ cậu!"
"Tiểu thiếu gia sai người khác làm việc cho mình, chẳng lẽ đến cả thù lao cũng không có?"
"Thiếu gia tôi đây nào sẽ làm mấy chuyện mất danh dự đến thế! Nếu cậu làm tốt, đương nhiên sẽ có thù lao."
"Muốn cái gì cũng được?"
"Đúng. Cái gì cũng được."
Lời nói vì muốn nhanh chóng thoát thân khi mới vào phó bản không ngừng quanh quẩn bên tai Lee Sanghyeok.
Việc cậu đồng ý như thể vừa mới xảy ra.
Hai người đứng trong phòng tắm khiến nó chật chội hơn nhiều. Hơn nữa không mở cửa sổ, bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo.
Lúc nhắc lại chuyện kia, đầu Lee Sanghyeok vẫn đang dán sát vào cổ cậu, tay ghì sau lưng không cho cậu đi, Lee Sanghyeok có cảm giác không ổn chút nào.
Cậu luôn cảm thấy Kim Hyukkyu chuẩn bị làm chuyện rất quá đáng với mình.
Nhịp tim như trống dồn, Lee Sanghyeok thấy nhiệt độ xung quanh ngày càng tăng cao, bàn tay để bên người nắm hờ, muốn nghĩ cách thoát ra.
Kim Hyukkyu tựa vào cổ người đối diện, cảm nhận cơ thể thiếu niên cứng đờ, sống lưng gồng thẳng.
Nhận ra điều này, Kim Hyukkyu dừng lại.
Sau đó rời khỏi cổ Lee Sanghyeok, đưa tay khẽ vuốt ve mặt cậu rồi nâng cằm cậu lên nhìn chăm chú.
Khuôn mặt của thiếu niên đẹp đến nao lòng, rực rỡ mà không dung tục, cảm xúc trong mắt lại rất đỗi ngây thơ, tương phản hẳn với vẻ ngoài. Hai sự đối lập có vẻ hơi cường điệu nhưng đặt chung một chỗ lại vô cùng tự nhiên, tăng thêm sức quyến rũ mà chính cậu cũng không nhận ra.
Chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn, bờ môi khẽ mím cùng cặp mắt tròn đen láy.
Cậu được chăm sóc rất tốt, trắng trẻo, mềm mại, chỉ cần chạm vào là sẽ để lại vết đỏ. Chính vì thế mà khi cậu xấu hổ, rạng mây hồng trên mặt càng nổi bật, cả người tựa như bông tuyết mềm mại được nắng ban mai trên đỉnh núi rọi sáng.
Nắng sớm nên không hề chói mắt, nhưng theo thời gian dần trôi, bông tuyết sẽ tan ra thành nước dưới nhiệt độ nóng bỏng của ánh nắng ấy.
Lee Sanghyeok rất bối rối và cũng thấy sợ hãi nữa.
Vì bị ép phải ngẩng đầu lên mà hai hàng mi cứ run rẩy không ngừng, cậu vô thức cắn môi khiến nó hơi đỏ lên.
Dáng vẻ này sẽ chỉ càng khiến người ta sinh lòng chiếm hữu điên cuồng hơn mà thôi.
Kim Hyukkyu nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhìn ánh mắt như dã thú của hắn khiến Lee Sanghyeok thấy sợ cực kỳ, cậu gọi 001 giúp đỡ: "001, tôi có thể kí sổ để đổi lấy đạo cụ dịch chuyển được không?"
Giọng cậu đáng thương vô cùng, 001 cũng rất muốn giúp nhưng không thể: [Chủ hệ thống không cho phép hành vi kiểu này, xin lỗi kí chủ.]
001 ngập ngừng lên tiếng: [Hơn nữa tôi không phát hiện ra bất cứ nguy hiểm nào ở đây nên cũng không thể dùng được mấy đạo cụ giúp ngài đi cửa sau.]
Ngay cả khi phát điên thì Kim Hyukkyu cũng sẽ không hại đến Lee Sanghyeok, tâm tư của hắn thế nào không cần nói cũng hiểu.
Nó cũng hơi sốt ruột, giọng gấp gáp: [Kí chủ chờ tôi một lúc để tôi nghĩ cách ạ.]
Kim Hyukkyu cúi đầu, vẻ mặt khó đoán nhìn chằm chằm vào môi Lee Sanghyeok, hắn tự lẩm bẩm: "Thơm quá."
Trên người thiếu niên như đang tỏa ra mùi thơm quyến rũ, tràn ngập trước mũi Kim Hyukkyu, khiến hắn chỉ muốn ngoạm lấy một miếng rồi nhấm nháp.
"Khắp phòng toàn là mùi thơm này."
Kim Hyukkyu vừa muốn dán vào, Lee Sanghyeok lập tức hoảng hồn, vươn tay chặn vai hắn lại.
Tên này bị sao vậy, lúc trước thì bảo trên người mình có mùi gì đó, sau lại bảo mình thơm quá, bị điên rồi hả!
Nhưng trạng thái của Kim Hyukkyu bây giờ rất khác thường, Lee Sanghyeok không dám nói mấy lời này cho hắn nghe.
Cậu nghiêng đầu sang một bên, mặc dù không hy vọng mấy nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Cậu thả tôi ra đã."
Cậu nói xong, ấy vậy mà Kim Hyukkyu lại nghe lời buông cằm cậu ra thật. Hắn híp mắt nhìn cậu, tỏ ra hơi bất mãn vì cậu kháng cự.
Lee Sanghyeok mặc kệ hắn thấy thế nào.
Cậu vừa định thở phào lại thấy tay Kim Hyukkyu dịch xuống dưới, để lên cạp quần mình.
!!!
"Cậu làm cái gì vậy!!!"
Lần này Lee Sanghyeok hoảng hốt thật, giọng nói cũng run rẩy theo.
Cậu vội vàng tóm lấy tay Kim Hyukkyu, dốc hết sức để ngăn động tác tiếp theo của hắn.
Giọng Kim Hyukkyu lại rất vững vàng: "Hyeokie, tớ muốn xem cái này."
"Cho tớ xem chút thôi được không?"
Giọng hắn trầm thấp mập mờ, chỉ một câu đã đủ để khuấy động vô số suy nghĩ đen tối. Cũng không biết hắn đang tưởng tượng cái gì mà hơi thở ngày càng trở nên dồn dập.
"Không..." Lee Sanghyeok rụt cổ, không đồng ý.
Giọng Kim Hyukkyu ngày càng khàn, cố chấp lặp lại: "Nhưng Hyeokie bảo cái gì cũng được mà..."
Lee Sanghyeok cuống quít lắc đầu, lắp bắp nói: "Không... không được, cái này không được!"
Lee Sanghyeok muốn chạy trốn, nào ngờ vừa lách ra đã bị Kim Hyukkyu kéo trở về.
Dáng vẻ này của cậu giống hệt lúc đè lên người Hong Heungmin.
Kim Hyukkyu kéo tay thiếu niên, vẻ mặt u ám, hàm răng như muốn nghiến nát đến nơi.
"Tại sao Hyeokie lại chạy?"
"Tại sao Hong Heungmin được, Bae Junsik được, mà tớ lại không được?"
"Hyeokie, cậu nói xem, tớ có điểm nào không tốt?"
Kim Hyukkyu xáp lại gần, Lee Sanghyeok bị hắn dọa không ngừng lùi ra sau, đến khi lưng chạm vào tường không còn đường lui nữa.
Lực kéo cạp quần ngày càng lớn, Lee Sanghyeok đành phải giật tóc Kim Hyukkyu, muốn hắn thấy đau mà tỉnh táo lại.
Cậu hốt hoảng đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi, vì bị động tác của Kim Hyukkyu dọa đến mức tay chân run rẩy, mỗi tay là còn sức.
[Holly shit! Kim Hyukkyu nổi điên rồi?]
[Hệ Hệ Hệ, tiếp theo sẽ là hình ảnh mà tui hàng đêm tưởng tượng à? Đây là thứ mà tui có thể xem được sao?]
[Tôi không đồng ý cho tên kia kia bắt nạt vợ iu!]
[Nữa đi! Nữa đi! Nữa đi!!!!]
[Nhìn cái gì thế? Tôi cũng muốn nhìn.]
[Không ai thương bé con à? Bé con khóc thảm thế kia cơ mà! Cmn, thằng chó Kim Hyukkyu hèn hạ! Tự ghen, tự phát điên rồi trút lên người bé con của tôi!]
Dưới thân truyền đến những tiếng nghẹn ngào nhỏ xíu, thổn thức rất khẽ giống như tiếng mèo con, nếu không nghe nghe kỹ thì sẽ khó mà phát hiện.
Tiếng hít thở của Kim Hyukkyu như ngừng lại, cả động tác cũng dừng lại theo.
Lee Sanghyeok đang khóc.
Mắt cậu sũng nước, nhìn qua giống như một hồ nước mờ sương, sóng nước lăn tăn. Thỉnh thoảng có tiếng khóc nhỏ bật ra nhưng lại cố gắng nuốt xuống, khiến người ta càng thấy đau lòng hơn.
Lần này cậu khóc không giống với lần đối diện với Bae Junsik.
Lần trước là lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người khác mà rơi nước mắt, còn lần này cậu không thể kiềm chế được giọng nghẹn ngào của mình, thỉnh thoảng lại bật ra những tiếng nức nở.
Lông mi dính vào nhau vì nước mắt, khuôn mặt đẫm lệ, đuôi mắt và mũi đỏ ửng.
Đây là lần đầu tiên Kim Hyukkyu nhìn thấy Lee Sanghyeok khóc, bao cảm xúc thô bạo vừa rồi không thể kiềm chế được đột nhiên biến mất một cách kì lạ.
Thiếu niên đang nghẹn ngào nói gì đó, Kim Hyukkyu phải sát lại gần mới nghe rõ cậu nói gì.
"Tôi ghét cậu..."
Lee Sanghyeok nói một câu mà phải dừng lại nhiều lần, đứt quãng mãi mới thành lời.
"Nếu đã đọc thông tin của tôi, vậy tại sao cậu lại không biết tôi ghét nhất điều gì...."
Lee Sanghyeok đẩy mặt hắn ra, không ngừng lặp lại: "Kim Hyukkyu, tôi ghét cậu."
Lần này đến lượt Kim Hyukkyu cứng đờ, trên khuôn mặt lạnh lùng bỗng xuất hiện biểu cảm trống rỗng hoảng loạn.
Trước giờ hắn vẫn luôn không coi ai ra gì, phách lối thành thói nên sẽ không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác thế nào. Đây là lần đầu tiên hắn thấy luống cuống tay chân như vậy.
Trong lòng như đã đánh đổ một cái chai thủy tinh không biết tên, vô số cảm xúc cứ trào ra như vỡ trận khiến trái tim căng ra đau thắt.
"Hyeokie...." Giọng hắn khàn khàn run rẩy: "Đừng ghét tớ mà...."
[Hệ thống Vượt Cấp thông báo: Điểm thiện cảm của NPC Kim Hyukkyu + 20, tổng điểm thiện cảm 80.]
Hệ thống 001: "...."
Lee Sanghyeok quay mặt đi không muốn nhìn hắn.
"Hyeokie, tớ sai rồi." Kim Hyukkyu muốn lau nước mắt cho thiếu niên nhưng lại bị cậu quay đầu tránh né, tay hắn thoáng ngừng lại, vô thức mang theo vẻ cầu xin.
"Hyeokie đừng ghét tớ...."
[Wow! Thằng nhõi này quỳ xuống xin lỗi luôn rồi à? Ai bảo vừa nãy tự ghen tuông vớ vẩn rồi còn muốn cởi quần bé con, đáng đời!]
[Lần đầu tiên gặp còn muốn giết người ta, giờ sao lại hèn thế.]
[Chờ chút! Mọi người không nói thì tôi cũng sắp quên mất đây là vị Boss 'chỉ vì bị giẫm vào giày nên giết chết người'??? Không phải nói là hung ác lắm à? Rồi đến đoạn hung ác chưa???]
[Dũng khí đòi cởi quần người ta đâu rồi! Sao lại dở dang thế!]
Lee Sanghyeok vẫn còn đang khóc thút thít.
Cậu nghẹn ngào nhìn dáng vẻ của Kim Hyukkyu, xác định hắn không định làm gì nữa mới từ từ ngừng khóc, mím môi không nói lời nào.
Lee Sanghyeok thật sự không muốn để ý đến Kim Hyukkyu nữa.
Lần này liên quan đến vấn đề rất nhạy cảm, cậu không dám tưởng tượng nếu Kim Hyukkyu không dừng tay thì cậu sẽ phải thế nào.
Kim Hyukkyu vừa rồi rất đáng sợ, dù có tăng 20 điểm thiện cảm thì cũng không khiến Lee Sanghyeok hết sợ.
Bây giờ hai người hoán đổi vị trí, Kim Hyukkyu lại thành vị trí yếu thế cần phải nhìn sắc mặt người đối diện.
Lee Sanghyeok sụt sịt, lảng tránh câu nói của Kim Hyukkyu: "Tôi muốn về."
Kim Hyukkyu thở mạnh, cánh tay gồng sức mà nổi đầy gân xanh, nhưng hắn không dám làm gì dọa Lee Sanghyeok, hắn biết giờ mà ép hỏi cậu thì cũng không nhận được kết quả tốt đẹp gì.
Hắn chỉ có thể hít sâu: "Được."
Kim Hyukkyu không biết dỗ người thế nào, cho dù có thấy vết đỏ trên đùi Lee Sanghyeok thì hắn cũng không dám nổi cáu lúc này.
Kim Hyukkyu không muốn Lee Sanghyeok ghét mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thiếu gia rời đi.
Lee Sanghyeok không về lớp.
Vẫn còn thời gian trước khi tới giờ học nên cậu muốn về phòng để tắm rửa.
Khi nước ấm xối lên người, Lee Sanghyeok mới cảm nhận được mình đã thật sự rời khỏi nơi mà bản thân sợ hãi kia, tay chân tê dại giờ mới lấy lại được cảm giác.
Hai hệ thống rất tự giác tắt chức năng thị giác, tiện thể tắt phòng livestream khiến bao người xem bất mãn.
Tắm rửa ban ngày không tốn quá nhiều thời gian, Lee Sanghyeok mặc xong đồng phục chỉ hết khoảng mười phút.
Sau khi rời khỏi phòng của Kim Hyukkyu, Lee Sanghyeok trở nên rất im lặng, suốt mười phút không nói một lời. Lúc này, cậu đang ngồi trên ghế đeo giày.
Để khuấy động bầu không khí, 001 bèn tìm chủ đề nói chuyện. Chẳng qua hệ thống Sinh Tồn không được cài đặt tính năng nhạy cảm với cảm xúc lắm nên chủ đề nó tìm cũng không thích hợp.
[Thiếu gia, ngài ghét nhất điều gì vậy ạ?] Nhớ đến câu nói cuối cùng của kí chủ với Kim Hyukkyu, 001 hơi tò mò.
Lee Sanghyeok đang buộc dây giày thì dừng lại.
Hệ thống Vượt Cấp vội chen lời: [Thiếu gia....]
"Khóc."
Lee Sanghyeok không muốn giải thích nhiều, động tác chậm lại trong chốc lát rồi tiếp tục buộc dây giày.
Có một người từng nói rằng cậu khóc trông rất xấu, rất khó nhìn, khiến người ấy cực kỳ mất mặt nên dần dần Lee Sanghyeok cũng nghĩ như vậy.
Bởi vậy, lần đầu tiên biết điểm thiện cảm của Bae Junsik tăng lên lúc thấy mình khóc, Lee Sanghyeok đã ngơ ngác một lúc.
Sau này cũng thế, lúc đối mặt với Hong Heungmin khó hiểu, cậu vừa khóc Hong Heungmin đã hết cách.
Vừa nãy đối mặt với Kim Hyukkyu, thậm chí vì để hắn chú ý mà còn cố tình khóc nức nở thành tiếng.
May mà Kim Hyukkyu cũng chịu dừng tay.
001 nhìn Lee Sanghyeok đang xỉu xìu, thầm nghĩ mình hỏi sai chủ đề mất rồi, đang định nói mấy câu an ủi thì thấy thiếu niên đột nhiên dẫm mạnh xuống sàn nhà.
Thiếu niên nhăn nhó hờn dỗi: "Sau khi trở về, tôi sẽ không bao giờ đến Khu này nữa!"
001 phụ họa: [Dạ!]
"Cho dù là vì quan hệ hữu nghị giữa hai Khu, tôi cũng sẽ không đến!"
Lúc còn nhỏ cậu lén đi theo anh trai đến tham gia tiệc hữu nghị, lúc đó cậu lại hiểu lầm rằng quan hệ giữa hai Khu tốt lắm, nhưng cuối cùng lại khác hoàn toàn.
Đúng là chỉ biết bắt nạt đồng nghiệp!
001 thầm nghĩ mấy năm gần đây Khu Game Nhập Vai Hành Động Vượt Cấp và Khu Sinh Tồn Kinh Dị chưa từng tổ chức tiệc hữu nghị lần nào, có khi về sau cũng sẽ không có, nhưng nó vẫn phụ họa theo: [Thiếu gia nói đúng! Ai thích đến thì cứ đến!]
Lee Sanghyeok xả cơn tức xong, nghĩ đến tình cảnh bây giờ lại ỉu xìu, hít mũi một cái.
Giờ ít nhiều cậu cũng có thể áp chế Kim Hyukkyu được chút, nhưng cậu còn ở đây cả tháng, không thể ngày nào cũng khóc được.
Không chỉ hắn, còn có Bae Junsik, Hong Heungmin chưa biết rõ lai lịch kia nữa.
001 suy nghĩ một lát, đưa ra kết luận còn chưa hoàn toàn tính kỹ của mình: [Kí chủ, ngài có thể thử tìm tới Hong Heungmin.]
Lee Sanghyeok ngơ ngác "Hả" một tiếng.
[Từ lời của hắn nói tối qua có thể kết luận rằng hắn biết rõ phó bản này là phó bản mất mạng nhưng hắn vẫn tiến vào. Điều đó có thể nói rằng hắn ta là một tên ngu ngốc, hoặc hắn ta rất mạnh, mà rõ ràng hắn ta không phải loại đầu tiên.]
[Hơn nữa, hắn ta nói đã xem qua thông tin về ngài, cho thấy hắn có một nguồn thông tin khá chính xác trước khi vào phó bản, nên tôi nghĩ địa vị của hắn ở Liên Minh chắc chắn không hề thấp.]
[Ngài thử tìm hắn xem, có khi hắn có thể giúp ngài qua ải.]
001 cũng rất bất lực, những lời khuyên trước đó mà nó đưa ra cho Lee Sanghyeok đều dựa trên việc cậu ở phe NPC. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Kim Hyukkyu và Bae Junsik, cùng với người xuất hiện tối qua trong phòng ngủ, 001 không dám để cho thiếu gia Khu Vượt Cấp ở đây cả tháng nữa.
Thật ra, 001 vẫn còn do dự cả sáng nay, đến khi nó thấy Kim Hyukkyu làm gì trong phòng tắm, nó mới nhận ra tình hình hiện tại đã vượt quá những gì nó dự tính!
Thời gian một tháng đủ để mấy tên quái vật đí nuốt trọn kí chủ vào bụng mất!
Lee Sanghyeok hơi do dự.
Mặc dù nhiệm vụ liên quan đến Hong Heungmin đã hoàn thành hơn nửa, nhưng điểm thiện cảm của hắn với cậu vẫn là 0, điều này khiến Lee Sanghyeok chẳng thể hiểu nổi.
Không có cảm xúc gì với mình nhưng lại giúp đỡ bao che cho mình, hành động ấy cực kỳ mâu thuẫn.
Mà quan trọng nhất là, cậu còn chưa kịp nhìn phản ứng của hắn trong khoảnh khắc cậu bị lộ tẩy thân phận người chơi.
Lee Sanghyeok ngập ngừng: "Nhưng tôi vừa bắt nạt cậu ta để chứng minh mình là NPC, giờ lại muốn nhờ cậu ta dẫn vượt phó bản."
Cậu thấp thỏm nói nốt.
"Liệu cậu ta có giết chết tôi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro