Chương 32: Có, có thứ bắt nạt anh...
Eo của thiếu niên vừa mềm lại vừa nhỏ, chỉ cần một tay là có thể ôm gọn vào trong ngực.
"Nhất là tay." Bae Junsik giống như dã thú bị loài khác xâm chiếm lãnh địa, gầm gừ bất mãn với nơi bị kẻ khác bước vào.
Cả người thiếu niên trông như mới được lôi ra khỏi bên cạnh Han Wangho, mà dấu vết Han Wangho để lại như thể đang cảnh cáo những kẻ khác cấm đến gần.
Điều này khiến Bae Junsik cực kì khó chịu.
Mặt hắn tối tầm, nắm lấy tay thiếu niên. Bàn tay đỏ ửng, đầu ngón tay hơi sưng, không chỉ thế mà còn bị trầy xước, còn lưu lại mùi của Han Wangho.
Gần như cả ngày nay Lee Sanghyeok không đến lớp, giờ lại xuất hiện trước mặt hắn với bộ dạng thế này, suy nghĩ trong lòng Bae Junsik hệt như ngọn lửa bắt đầu bùng lên, dần phủ kín lý trí của hắn.
"Sao bé không nói gì? Hả?"
Tiếng hít thở của hắn trở nên rối loạn, lúc xoa nắn chỗ kia không khỏi mạnh tay: "Sao cả người Hyeokie lại toàn mùi của nó? Bé bị nó
chơi qua rồi à?"
"Đau..."
Da lòng bàn tay cậu rất non, bị hắn ấn mạnh khiến Lee Sanghyeok đau đến mức rơi lệ, lập tức vùng vẫy ra khỏi ngực hắn, đạp hắn, muốn rút tay về nhưng lại nhận ra mình hoàn toàn không thoát khỏi gọng kìm của Bae Junsik.
Dưới bóng đêm, trên sân trường yên tĩnh chỉ còn tiếng nước của đài phun nước. Động tĩnh do hai người tạo ra không lớn nhưng cũng không đến mức không nghe thấy, chẳng qua là vì có Bae Junsik ở đây nên đám người áo trắng phải chủ động né xa.
Bae Junsik không ngờ lại bị thiếu niên phản kháng, không kịp né nên kêu một tiếng.
"Không..." Lông mi Lee Sanghyeok run rẩy, trong lòng vẫn còn hỗn loạn: "Tôi ngủ từ sáng đến giờ, không bị cậu ấy... làm gì cả...."
"Lời cậu nói mới quá đáng!"
Cậu hít mũi, nhìn chằm chằm Bae Junsik: "Sao cậu nói chuyện giống Han Wangho vậy, tôi không thích."
Nói một câu, mắt thiếu niên lại đỏ hơn, đến câu sau cùng thì không còn nói rõ ràng được nữa, đôi mắt ướp nhẹp nhìn Bae Junsik: "Rõ ràng..." Cậu nức nở một tiếng rồi mới nói tiếp: "Cậu không thích tôi thì cứ nói thẳng với tôi là được, đừng tỏ thái độ đáng sợ như vậy với tôi."
Đôi mắt cậu mờ sương, dưới ánh trăng trông như một hồ nước màu lam đang gợn sóng. Tóc cậu rối bời, do chạy quá nhanh nên cổ áo đồng phục bị bung ra, để lộ xương quai xanh tinh xảo.
Tim Bae Junsik hẫng một nhịp.
[Hệ thống Vượt Cấp thông báo: Điểm thiện cảm của NPC Bae Junsik +10, tổng điểm thiện cảm: 90.]
Giọng Bae Junsik khàn khàn: "Ai nói là tớ ghét bé chứ?"
Hắn thích Hyeokie như sắp phát điên lên rồi.
Chàng thiếu niên dồi dào tinh lực cầm quần của người mình thương cả đêm, trong đầu chỉ chứa toàn cảnh tượng dâm loạn, còn dùng hết một đống giấy, cuối cùng miễn cưỡng vào phòng tắm để làm dịu lại bản thân.
Nếu không phải tình huống không cho phép thì Bae Junsik đã đè thiếu niên ngay tại đây, làm cho cậu từ trong ra ngoài chứa đựng mỗi mùi hương của hắn.
Cho đến khi Hyeokie chỉ biết thở hổn hển, ánh mắt đẫm lệ nhìn hắn, thút thít van xin, gọi tên hắn.
Nhưng hiện tại, thiếu niên mím môi, khẽ nói: "Nhưng tôi không nhận ra."
Bae Junsik sững sờ.
"Thích là dựa trên sự tôn trọng, là nghiêm túc lắng nghe những mong muốn của người kia."
Lee Sanghyeok là một NPC cấp cao của Khu Vượt Cấp, tuy chưa ai có thể khiến cậu phải ra sân nhưng cậu cũng từng nghe các anh em mình kể lại nhiều kinh nghiệm, trong đó cũng bao gồm cả tình yêu đôi lứa. Thật ra cậu cũng không hiểu rõ thích một người là gì, nhưng ít nhất cũng biết không ai thích người khác giống hắn cả.
Cậu nắm chặt áo của Bae Junsik: "Nếu người kia không cảm nhận được thì đó không phải là thích."
Lee Sanghyeok nói xong, Bae Junsik đang ghen lồng lộn bỗng nhiên im lặng.
Suốt hồi lâu hắn không nói gì, lặng lẽ bỏ tay cậu ra.
Lee Sanghyeok không biết có phải mình đã nói từ ngoài tầm kiểm soát rồi hay không, cậu lặng lẽ ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp ánh mắt của Bae Junsik.
Hắn đang nhìn cậu, khuôn mặt không thể hiện bất cứ biểu cảm nào, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa vô vàn cảm xúc mà Lee Sanghyeok không thể hiểu được.
Ánh sáng ở đây không đủ, nhìn từ dưới lên, trong thoáng chốc, Lee Sanghyeok dường như nhìn thấy bóng dáng của cả Han Wangho và Kim Hyukkyu trên người Bae Junsik.
Hắn im lặng không nói gì cả, sau hai phút như vậy, môi hắn mấp máy, cuối cùng mới mở miệng.
"Tớ xin lỗi."
"Hyeokie thấy khó chịu lắm à?"
Bae Junsik chầm chậm lại gần, sau khi xác nhận Lee Sanghyeok không có cử chỉ phản kháng nào, hắn mới gối đầu vào vai thiếu niên.
Lần này không có thêm động tác nào nữa, ngoan ngoãn như thể sợ cậu sẽ giận mình.
Bae Junsik dè dặt lên tiếng: "Vậy Hyeokie dạy tớ được không?"
.....
Lee Sanghyeok không thể nói rõ tâm trạng lúc này của mình là sao.
Ngay cả Hệ thống Vượt Cấp lẫn 001 cũng đều tỏ ra kinh ngạc.
Làm một trong những Boss phó bản, rõ ràng Bae Junsik là một sự tồn tại nguy hiểm nhất trong này, chỉ cần hắn nổi điên lên thì xung quanh đều phải lãnh chịu hậu quả.
Lee Sanghyeok cũng biết điều này, cho nên trước đó Bae Junsik có tỏ ra vô hại trước mặt cậu thế nào, cậu cũng chỉ cảm thấy Bae Junsik nguy hiểm nhưng không bằng hai tên kia mà thôi.
Mà hiện giờ, Bae Junsik lại đang gối đầu vào vai mình, cẩn thận hỏi mình dạy hắn cách yêu được không.
Giống như một con dã thú tự nguyện đi đến lãnh địa của loài người, cất răng nanh cùng móng vuốt đi, ngậm xích cổ đặt vào tay cậu.
Nhưng vấn đề là cậu mới chỉ nghe qua kinh nghiệm của các anh em trai, chứ chưa thật sự trải qua bao giờ.
Mình còn không biết thì sao mà dạy được người khác!
Mãi sau Lee Sanghyeok mới nhận ra hình như mình đã tự bước vào cái bẫy do mình dựng lên.
Đôi tay lại được thả ra lần nữa, Lee Sanghyeok do dự sờ tóc Bae Junsik.
"Nhưng thích không cần phải dạy mới biết."
Chẳng biết Bae Junsik có nghe vào hay không, chỉ thấy hắn im lặng một lát rồi lên tiếng: "Vậy bé có thích tớ không?"
"..." Lee Sanghyeok không biết trả lời thế nào, cố gắng tìm câu từ, sau đó mới nhỏ giọng trả lời: "So với người khác thì cậu nhỉnh hơn một tẹo."
Cả câu nói Lee Sanghyeok đều không dùng từ thích nhưng Bae Junsik lại tự động hiểu thành: So với Han Wangho, Kim Hyukkyu và Hong Heungmin thì Hyeokie thích mình hơn một tẹo.
Nhưng hắn không muốn so sánh với kẻ khác, hắn chỉ muốn thiếu niên chỉ thích mình hắn.
Nhưng hắn sợ nói ra sẽ khiến Lee Sanghyeok giận không để ý đến hắn nữa.
Giọng Bae Junsik rất buồn bực, nghĩ đến một vấn đề khác: "Han Wangho đối xử không tốt với bé à?"
Lee Sanghyeok ngoan ngoãn gật đầu, sau khi gật rồi mới nhớ Bae Junsik đang vùi vào cổ mình không nhìn thấy được, nên cậu đành "ừm" một tiếng đáp lại.
"Thằng điên đấy." Bae Junsik nghiến răng.
Bảo sao ải chạy trốn lần này lại mở sớm như vậy.
Lee Sanghyeok ấm ức, bắt đầu nghẹn ngào chỉ trích: "Cậu ta còn nói tôi là ngu ngốc."
Vừa nói xong, sắc mặt Bae Junsik lại càng sầm xuống: "Nó dựa vào cái gì mà nói bé như vậy chứ!?"
Trong mắt hắn, Lee Sanghyeok ngoan ngoãn dễ thương thế này mà thằng mù Han Wangho kia lại dám đối xử với cậu như vậy.
Bộ dáng Bae Junsik lúc này như kiểu, chỉ cần cho hắn một cái gậy, hắn sẽ lập tức lao đo tìm Han Wangho đánh nhau.
Cảm xúc tuôn trào.
Sau khi ý thức được, Lee Sanghyeok vội vàng tóm áo Bae Junsik, tỏ ra hơi bất mãn: "Cậu ta nói tôi không biết quy tắc trò chơi, còn bảo ở đây không có nội quy thứ mười ba, cũng không có điều kiện qua ải, tôi vừa phản bác lại thì cậu ta nói tôi ngốc."
Dù sao Han Wangho cũng không có ở đây, đã thế còn muốn bắt nạt cậu thì đừng trách sao cậu giội nước bẩn vào người hắn.
Bae Junsik nheo mắt: "Nó ngủ nhiều nên đầu óc bị lẫn rồi à? Trường HH vẫn luôn có nội quy thứ mười ba mà."
Lee Sanghyeok khựng lại, cảm thấy thông tin Bae Junsik vừa nói lại khiến đầu mình đình trệ, mặc dù vừa nãy cậu còn cho rằng mình khá khôn ngoan, mà giờ chỉ biết ngơ ngác nhìn Bae Junsik.
Nhưng chẳng biết có phải muốn đối nghịch với cậu hay không, mà Bae Junsik chưa kịp mở miệng thì giọng nói lạnh lùng của Kim Hyukkyu lại vang đến: "Đã năm sáu phút rồi, mày ở bên đó để trốn việc đấy à?"
Kim Hyukkyu vừa nói vừa đi về phía bên này.
Bae Junsik không muốn để Kim Hyukkyu nhìn thấy thiếu niên, cũng biết mình bây giờ không thể không rời đi. Hắn ngẩng đầu lên, cau mày đáp 'ờ' một tiếng.
Nhìn thiếu niên đang ngơ ngác trước mặt, Bae Junsik giơ tay phải lên áp vào môi Lee Sanghyeok, sau đó nhanh chóng hôn nhẹ một cái vào mu bàn tay của mình.
"Chờ tớ đến tìm Hyeokie nhé."
Lúc đứng dậy, Bae Junsik như nghĩ đến điều gì mà cả người đứng yên tại chỗ.
"Trong trò chơi không có tử vong tuyệt đối, cho dù toàn bộ điều kiện qua ải đều sai thì cũng sẽ có điều kiện qua ải ẩn giấu, đến tòa nhà số 13 là hiểu."
"Hyeokie à, nếu gặp lại thằng Han Wangho thì nói lại với nó như vậy."
Sau một thời gian dài vắng mặt, Bae Junsik cuối cùng cũng trở lại đội. Kim Hyukkyu liếc hắn một cái nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Quan hệ hai người vốn như vậy, nói nhiều chỉ tổ thêm dầu vào lửa, sớm hay muộn cũng đánh nhau.
Nhưng Kim Hyukkyu không ngờ Bae Junsik lại chủ động nói chuyện với mình.
"Mày biết thích là gì không?"
Kim Hyukkyu dừng bước.
Khoảng cách hai người không gần, giọng Bae Junsik cũng không lớn nên Kim Hyukkyu nghe không rõ lắm, hắn không khách khí mà nói: "Đêm hôm mày lại nổi điên cái gì đấy?"
"..."
Nhìn Kim Hyukkyu đang mặc bộ đồ màu trắng, cảm giác buồn bực trong lòng Bae Junsik mới dễ chịu hơn chút.
Ít ra Hyeokie vẫn thích hắn hơn tên Kim Hyukkyu này.
Điều này khiến lòng kiêu hãnh bé nhỏ của Bae Junsik như sắp nổ tung, tốc độ đi đường cũng nhanh hơn nhiều, chẳng thèm so đo với Kim Hyukkyu không biết tốt xấu nữa.
Kim Hyukkyu không biết Bae Junsik đã làm gì bên cạnh đài phun nước mà lại vui vẻ thế kia, nhưng hắn thường liệt mấy hành vi ngớ ngẩn như vậy vào loại ngu xuẩn.
Đối với điều này, Bae Junsik đương nhiên hiểu, nhưng sau khi biết Lee Sanghyeok thích mình hơn, thì ngay cả Kim Hyukkyu hắn nhìn cũng thấy thuận mắt hẳn.
Hắn cho rằng mọi hành vi của Kim Hyukkyu hiện giờ đều là biểu hiện của sự ghen tị tức tối vì không có được sự yêu thích của Hyeokie.
Nhưng lại lẩm bẩm: "Em ấy bảo tao không biết thích là gì."
Đúng là Bae Junsik không biết thích là gì, hắn chỉ biết mình không muốn thấy Lee Sanghyeok khóc, không muốn làm cậu giận.
"Nếu Hyeokie không thích ở đây, vậy mình cũng không thể ép bé được."
Bae Junsik nhìn về phía đài phun nước, do cách xa nên hắn không rõ thiếu niên còn nấp ở đó hay không.
"Không sao, dù có xa đến đâu, hắn cũng sẽ tìm được Hyeokie."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro