Chương 37.3: Căn cứ người chơi
Sự thật chứng minh, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Bởi vì trước đó Hong Heungmin miêu tả thế giới bên ngoài phó bản vô cùng khủng khiếp, cho nên lúc Lee Sanghyeok ra ngoài không ôm hy vọng gì quá lớn.
Nhưng căn cứ trò chơi trước mặt lại không giống như lời hắn miêu tả, trên đường phố có rất nhiều cửa hàng, tiệm tạp hóa, còn có cả chỗ bán quần áo, không khác gì thế giới bình thường cả.
Mọi người trên đường ăn mặc rất lạ lùng nên Lee Sanghyeok khoác một chiếc áo choàng đen bao kín người cũng không có ai thấy kỳ lạ.
Trước khi rời khỏi phó bản, cậu lên sân thượng ngắm mặt trời lặn, chưa ăn uống gì nên giờ bụng đang réo òng ọc.
Lee Sanghyeok nhìn thấy bên cạnh có một tiệm mì, cậu đến hỏi một bát mì bao nhiêu tiền.
Ông chủ đang vò sợi mì, không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi lại: "Cậu là ma mới à?"
Người ở đây ai cũng giỏi như vậy hả? Sao liếc một cái đã biết thân phận của mình.
Ông chủ thấy Lee Sanghyeok không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên dưới mũ áo choàng, ánh mắt ông có vẻ kinh ngạc.
"Vì ở đây không dùng tiền, mà dùng điểm RP."
Lee Sanghyeok gật đầu, đổi giọng cực kỳ nhanh: "Vậy một tô mì bao nhiêu điểm RP ạ?"
Ông chủ hất cằm ra hiệu thiếu niên nhìn lên tường: "Tất cả món đều ghi trên đó, cậu chọn xong thì nói với tôi."
Trên tường dán chi chít thực đơn, Lee Sanghyeok thấy ngạc nhiên lắm, không ngờ tiệm mì nhỏ như vậy lại có thể làm ra được nhiều món thế kia.
Cậu nhanh chóng chọn cho mình một tô mì thịt bò, sau khi biết chỉ cần tốn 20 điểm RP thì ngẩn người, mãi đến khi ngồi xuống mới hoàn hồn.
Cậu đang có 500.000 điểm RP, vậy thì cậu cũng được coi là người có tiền rồi phải không?
Ông chủ làm rất nhanh, chưa đến năm phút đã bưng mì lên, Lee Sanghyeok nhỏ giọng nói cảm ơn ông. Mì còn nóng nên cậu chỉ có thể vừa thổi vừa ăn từng miếng nhỏ, nhưng mà tốc độ quá chậm, ăn một hồi lâu rồi mới thấy mình còn chưa ăn hết một nửa.
Trong lúc cậu đang ăn mì thì có một đám người đi vào, nói chuyện với ông chủ nghe thân quen lắm. Bọn họ chọn món xong rồi ngồi xuống bàn ngay sau Lee Sanghyeok.
Từ lúc bước vào, bọn họ đã bắt đầu cười đùa mấy lời không đứng đắn, Lee Sanghyeok lặng lẽ kéo mũ áo choàng xuống để cố gắng ngăn mấy tiếng ồn kia.
"Chúng mày xem phó bản [NỘI QUY THỨ 13 CỦA TRƯỜNG TRUNG HỌC] chưa? Sau khi có người vượt ải thành công, cấp của nó mới hiện ra. Kinh dị thật, một phó bản cấp S+ mà lại đưa 50 người chơi vào, mày có thấy hợp lý không?"
"Công nhận là đáng ngờ thật, mày có biết người đầu tiên ra ngoài là ai không?"
"Tên hắn là Hong Heungmin chứ gì, chắc là ma mới."
Có một người trong đó xua tay: "Mày nghĩ tên đó là người mới thật à? Tao có một người bạn tên Kim Taewoo, cũng là người thành công ra khỏi phó bản, cậu ta nói Hong Heungmin sử dụng vũ khí là một lưỡi hái màu đen, cho nên có thể là vị kia!"
Một người khác cũng kịp phản ứng lại, vội vã lên tiếng: "Lãnh chúa khu Đông, Ruler?"
Ru....Ruler?
Lee Sanghyeok khựng lại, bên tai là giọng nói máy móc của hệ thống 001.
[Kí chủ....]
Biến mất một lúc, 001 cuối cùng cũng xuất hiện, điều này khiến Lee Sanghyeok vui hơn chút, lập tức quẳng vấn đề đang nghĩ dở kia ra sau đầu: "Có chuyện gì à?"
[Tôi vừa bị kéo đi họp khẩn cấp....]
[Có một tin tức không tốt lắm....]
Giọng 001 nghe hơi uể oải: [Mấy người Han Wangho trốn ra ngoài rồi....]
Lee Sanghyeok bị dọa đến giật bắn người, không tin điều mình vừa nghe được, tâm trạng cậu căng thẳng theo: "Trốn, trốn ra ngoài là thế nào???"
Han Wangho từng nói hắn phải duy trì hoạt động cho cả phó bản, giờ hắn trốn ra ngoài rồi thì phó bản sẽ thế nào?
[Nghĩa là 'Han Wangho' không còn trong phó bản [NỘI QUY THỨ 13 CỦA TRƯỜNG TRUNG HỌC] nữa, theo năng lực của hắn thì tôi dự đoán hắn đến phó bản khác, hoặc cũng có thể đến căn cứ người chơi.]
"..."
[Theo phân tích của Chủ Hệ Thống thì vào khoảnh khắc ngài rời khỏi phó bản, chỉ số cảm xúc của 'Han Wangho' đã đạt đến mức cao nhất, có lẽ điều gì đó kích thích hắn lúc ấy.]
Hơn nữa lúc ấy, 'Han Wangho' đang ở cùng với kí chủ nhà mình: [Kí chủ, có khả năng hắn đang nhắm vào ngài....]
Lee Sanghyeok nói lắp bắp: "Lúc trước khi rời đi tôi đã mắng cậu ta một trận, cậu ta sẽ không vì chuyện này mà thù địch với với tôi đấy chứ!?"
Lúc đó Lee Sanghyeok dám mắng Han Wangho vì nghĩ rằng sau khi rời khỏi phó bản, cậu sẽ được về nhà luôn. Mà bây giờ, nhà thì chưa được về, bọn 'Han Wangho' còn trốn ra ngoài!
Quả nhiên cậu là một người rất xui xẻo.
Thiếu niên tưởng tượng ra cảnh mình bị bắt lại và bị tra tấn, khóc không ra nước mắt: "Tôi không vào phó bản nữa được không?"
[Ngài chỉ cần có điểm RP là được ạ.]
Ở đây điểm RP là trên hết, mọi thứ đều có giá cả công khai. Một ngày ở lại căn cứ phó bản hết 10.000 điểm RP, nhà và các vật dụng khác cũng cần điểm tích lũy để đổi lấy.
Có nhiều người kiếm được rất ít điểm tích lũy nên vừa ra phó bản họ sẽ nhanh chóng vào phó bản tiếp theo luôn, bọn họ chỉ có thể hy vọng rằng một ngày nào đó mình sẽ có thể sinh sống trong Lãnh địa.
Mà phó bản Lee Sanghyeok vừa vượt thành công là S+, đánh giá cuối cùng còn được S, nhận được 500.000 điểm tích lũy nên việc ở trong căn cứ một tháng không thành vấn đề.
Lee Sanghyeok: "Lãnh địa?"
001 giải thích: [Lãnh địa là nơi các Lãnh chúa dựng nên bằng chính năng lực của mình. Trong Khu Sinh Tồn Kinh Dị , những người có thực lực mạnh nhất là Lãnh chúa và người chơi trên bảng vàng. Tổng cộng có tám Lãnh chúa, mỗi người cai trị một lãnh địa khác nhau. Vị trí trung tâm là sảnh trò chơi. Sau khi trở thành Lãnh chúa thì người đó sẽ không có tên trên bảng vàng.]
Lee Sanghyeok gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu: "Vậy giờ tôi đang ở khu nào?"
[Khu Đông Nam ạ.]
Cậu vừa định nói gì thì giọng của đám người phía sau bỗng ầm ĩ lên, còn đập cốc rượu xuống mặt bàn tỏ vẻ khó chịu, đang có tí men nên nói chuyện cũng không có đầu óc, bất mãn gào lên.
"Ruler hắn quá ngang ngược! Tìm một người mà thông báo cho cả tám lãnh địa, phát lệnh truy nã yêu cầu tất cả mọi người phải hợp tác, nếu không hợp tác thì tự gánh lấy hậu quả! Đã vậy còn sai người bao vây sảnh trò chơi, đúng là không coi người chơi khác ra gì!"
"Mày nói bé thôi, tìm thấy người kia sẽ nhận được 1 tỷ RP đó! 1 tỷ RP! Chúng ta cày phó bản cả đời cũng chẳng kiếm được con số như vậy!"
Số RP này khiến người kia bình tĩnh lại: "Rốt cuộc cái tên 'Lee Sanghyeok' là thần thánh phương nào mà lại bị Lãnh chúa khu Đông săn lùng? Tao chưa bao giờ thấy có người nào bỏ ra số tiền như vậy chỉ để tìm một người."
"Ai biết được."
Thiếu niên đang vểnh tai nghe trộm đột nhiên thấy tên mình được nhắc đến, đũa trên tay lập tức rơi xuống.
Hong Heungmin, Ruler, truy nã?
Còn không hiểu nữa thì cậu đúng là đồ ngốc, tên Ruler đó tốn cả đống RP chỉ để tìm cậu trả thù sao???
Thì ra ý của hắn khi nói nhất định sẽ gặp lại mình là như vậy.
"Chắc hắn hận thù tôi lắm." Lee Sanghyeok hít mũi.
Hệ thống Vượt Cấp: [...] Tôi hiện tại chỉ ước bản thân có khả năng của hàng xóm Hệ thống Tình Yêu, như vậy tôi có thể giúp ngài thu phục mấy tên đó nhanh hơn thay vì để ngài suy nghĩ vớ vẩn.
Nếu Ruler đã ra lệnh truy nã, vậy chẳng phải giờ toàn bộ người chơi đều biết đến cậu à?
Thiếu niên bỗng có linh cảm chẳng lành, vội vàng mở diễn đàn người chơi ra xem, phát hiện bài đăng nổi bật trên cùng chính là: 'Lee Sanghyeok là ai?'
[Gần đây mọi người đều đã thấy lệnh truy nã của Lãnh chúa khu Đông rồi phải không? Chà chà, tận 1 tỷ, chi số tiền lớn như vậy để làm gì? Chẳng lẽ người tên Lee Sanghyeok này đã hại Lãnh chúa?]
Nghĩ đến lồng giam dây leo quỷ kia hại tên Ruler bị thương, Lee Sanghyeok có chút chột dạ.
[Hình như là người mới, là người cuối cùng vượt qua phó bản [NỘI QUY THỨ 13 CỦA TRƯỜNG TRUNG HỌC], người đó vừa ra thì phó bản cũng bị đóng cửa, còn cái khác thì tôi không biết.]
[[NỘI QUY THỨ 13 CỦA TRƯỜNG TRUNG HỌC] bị đóng cửa?? Thế nó còn mở lại nữa không?]
[Anh em chưa xem ảnh bên Lãnh chúa đăng lên à? Người đẹp mỹ miều thế kia, nếu đổi lại em ấy hại tôi, tôi có chết cũng cam lòng.]
[Cảm ơn đã nhắc, vừa mới xem ảnh xong. Má nó, khuôn mặt này đích thị là vợ tôi!]
[Các ông biết liêm sỉ là gì không! Rõ ràng là vợ tôi!]
Bình luận bên dưới dần lệch khỏi chủ đề ban đầu, cho đến khi có một cái tên màu đỏ xuất hiện lập tức dậy sóng lần nữa.
[Ẩn danh: Có phương thức liên lạc của người này không?]
[Đcm!!! Lần đầu tiên thấy người chơi có tên đỏ bình luận! Đây là Lãnh chúa hay Đại thần trên bảng vàng thế?]
[Fuck, Đại thần can đảm vl, dám ngang nhiên cướp người của Lãnh chúa khu Đông!]
Lee Sanghyeok bối rối tắt diễn đàn, không để ý đến nửa tô mì chưa ăn hết, cậu chùm kín áo choàng trên người rồi vội vàng rời đi.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng tượng, mặc dù giờ cậu không ở khu Đông, nhưng vừa ra đã thấy có một đám người mặc áo choàng đen đang cầm ảnh của cậu đi tra hỏi từng người.
Rõ ràng không thể ở lại trong căn cứ được nữa, thời gian một tháng đủ để Ruler tìm được cậu, đến khi ấy kết cục của cậu chỉ có thể thảm hơn cả thảm!
Lòng cậu rối như tơ vò.
Lee Sanghyeok đi chưa được một phút, đám người áo đen kia đã đến tiệm mì, người đi đầu nhìn quanh bên trong, hỏi: "Ông chủ đâu rồi?"
"Đây đây." Ông chủ lau tay, vội đi ra: "Có chuyện gì vậy?"
Người kia lấy ra một tấm ảnh: "Nhớ rõ khuôn mặt của người này, nếu có manh mối gì nhớ báo cho chúng tôi."
"Ối?" Ông chủ nhìn người trong ảnh: "Cậu ấy vừa ăn mì ở quán tôi xong."
"Có thật không?"
"Thật mà!" Ông chủ nói: "Cậu trai đó thật sự rất đẹp, chỉ cần nhìn một lần là không thể quên, tôi không hề nhầm đâu!"
Người kia gật đầu: "Cảm ơn."
Hắn cất tấm ảnh vào, ra hiệu cho đám người đứng sau: "Mau tản ra đi tìm quanh đây!"
.....
Lee Sanghyeok không ngờ rằng sau khi trải qua một màn chạy trốn trong phó bản, mình lại phải trải qua một lần nữa trong khu căn cứ người chơi.
Thể lực của cậu không tốt, chạy một lúc đã mệt thở hổn hển, còn chưa chạy được bao xa đã bị đám người áo đen kia đuổi kịp.
Thiếu niên bị chặn trong con hẻm, lông mi khẽ run, thân thể mảnh khảnh dưới áo choàng run rẩy.
Vẫn là người dẫn đầu ban nay tiến lên, cúi đầu chào cậu: "Xin chào thiếu gia Lee."
"Lãnh chúa rất lo cho ngài, hy vọng ngài có thể quay về cùng chúng tôi."
Lee Sanghyeok còn đang thở dốc, nói không nên lời.
Về cùng bọn họ rồi để Ruler đánh mình một trận cho hả giận à!?
"Không!"
Lee Sanghyeok lùi lại, khi lưng chạm vào bức tường phía sau mới nhận ra mình đã không còn đường lui.
Giọng điệu người kia vô cùng cương quyết: "Mong ngài đừng làm khó chúng tôi."
Lee Sanghyeok cắn môi, lặp lại lần nữa: "Không!"
Thấy cậu không phối hợp, người kia nói với đám sau lưng mình: "Đưa ngài ấy đi."
"Nhưng đội trưởng, Lãnh chúa đã dặn không được làm ngài ấy bị thương." Bọn hắn nhỏ giọng nhắc nhở: "Trông thiếu gia Lee nhỏ yếu thế kia, lỡ làm ngài ấy bị thương thì sao?"
"Các cậu nhẹ nhàng một chút, đừng để thiếu gia chạy là được."
Chẳng còn cách nào, đám người kia chỉ có thể nghe theo đội trưởng, đồng loạt đi đến chỗ Lee Sanghyeok.
Nhưng đúng lúc này, phong thư trong túi Lee Sanghyeok bỗng lóe sáng.
[Đang vào phó bản — ]
Không gian quanh người thiếu niên bắt đầu méo mó, bọn hắn chưa kịp ngăn lại thì cậu đã biến mất tại chỗ.
Đội trưởng nhìn chằm chằm vào chỗ thiếu niên biến mất, chậm rãi nói: "Vé mời của NPC?"
Đội trưởng nhíu mày, nghĩ mãi không hiểu tại sao một người chơi chỉ mới vượt qua một phó bản lại có vé mời của NPC.
Hắn im lặng hồi lâu: "Quay về báo cáo với Lãnh chúa."
"Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro