Chương 15: Đừng có chọc tới tôi
Jung Hoseok không có vội tức giận mà cười một cách lạnh lẽo, đưa tay vuốt ngược mái tóc ướt lên xong giơ tay ra vẩy cho hết nước. Nhưng khi nhìn tới cuốn sách cũng bị nhiễm nước kia trong lòng lại chửi thề
"Chết tiệt! Sách mình mượn của Yoongi"
Anh gập cuốn sách lại, đứng lên đối diện với một Nam Bong Yul ngông cuồng thành thói. Hôm nay anh phải chỉnh lại thằng nhóc này
- Cảm thấy vui không? - anh chỉ đơn giản hỏi một câu đã khiến nó hoang mang
- Jung Hoseok anh bị bệnh hả? - không biết nói gì hơn nó chỉ biết mắng anh với câu quen thuộc kia
- Chơi vui rồi giờ tới lượt tao - anh lại khiến nó khó hiểu thêm lần nữa khi cầm cốc nước có thứ màu xanh lên đổ lên đầu nó như cách nó vừa làm với anh
Vị chua chua ngọt ngọt thấm vào miệng nó xuyên qua đầu lưỡi khiến nó trợn tròn mắt kinh ngạc
- Nước ép ổi? Anh....anh...dám... - nó sợ hãi không nói lên lời
- Hửm? Sao vậy em trai? Nước ổi ngon lắm đúng không, thuận tiện để em nếm thử một chút! Thấy em đáng thương trước giờ chưa từng được ăn ổi mà, uống chút nước ổi chắc không sao đâu ha - anh một mặt cười cười lại có thể nói ra giọng điệu đáng sợ như vậy
Nam Bong Yul từ khi sinh ra đã dị ứng với ổi, càng lớn càng dị ứng nặng hơn. Bình thường tiếp xúc bề ngoài da không sao nhưng chỉ cần uống một chút nước hay ăn một miếng ổi thôi cũng đủ sốt cả tuần trên giường, cả người nổi mẩn đỏ rất ngứa ngáy khó chịu. Tuy nhiên cũng không nguy hiểm đến nổi tính mạng nên anh mới dám thách thức đổ cả nước ép ổi lên đầu nó. Cho dù có nuốt phải một ít nước cũng chỉ nằm liệt giường vài ngày
- Ngày tháng để mày tung hoành ở nhà này kết thúc rồi, từ giờ ngoan ngoãn chút đi - Hoseok thì thầm bên tai nó bằng giọng điệu khiến nó sởn gai ốc
- Anh nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho tôi - dù da nó bắt đầu thấy ngứa ngáy rồi nhưng nó vẫn phải cố kiềm chế để không gãi, muốn đối chọi tới cùng với anh
- Nam Bong Yul cậu xem lại bản thân đi, cũng chỉ là đứa con hoang không được gia tộc công nhận là một phần của Jung gia thôi! Huyết mạch tạp nham như cậu cũng chỉ có lão cha kia còn chút tình nghĩa nhặt cậu về nuôi, cậu xem trong gia tộc này có ai công nhận cậu nếu không có ba tôi để cậu vào nhà thì cả đời này cậu đừng hòng bước vào Jung gia nửa bước
Ánh mắt anh chợt lạnh đi vài phần không còn vẻ cười cười trêu đùa ban nãy. Jung gia cũng được coi là gia tộc nhiều đời ở đất Seoul này, quan trọng là Jung gia khá coi trọng việc môn đăng hộ đối, cho dù không thể môn đăng hộ đối thì cũng phải là con dâu, con rể do trưởng bối chọn làm đối tượng để kết hôn. Đến đời ba anh là con trai duy nhất của thế hệ đó dù đã có vợ_chính là mẹ anh còn đang mang thai anh nhưng không ngờ ông Jung lại phạm phải lỗi lầm dù ông ấy không ngoại tình cũng lỡ qua đêm cùng người phụ nữ khác
Người kia liền sinh ra Nam Bong Yul, người kia nuôi nó một thời gian sau đó liền bị bệnh qua đời, ông Jung thấy thương cho đứa nhỏ dù sao vẫn là có một phần máu mủ của ông nên mặc kệ các trưởng bối, họ hàng không chấp nhận vẫn để nó vào sống trong nhà chính. Ông cảm thấy có lỗi với đứa trẻ không nên được sinh ra kia nhưng lại thấy có lỗi gấp ngàn lần với mẹ con Hoseok, dù thế này đứa bé ngoài giá thú kia chỉ cần cho nó một mái nhà thôi, còn anh thì vẫn là đứa con duy nhất của ông, là người thừa kế tương lai của Jung gia
- ..... - có lẽ nó đang tức đến nỗi không nói được lời nào nữa rồi, hai tay buông sõng nắm chặt run rẩy
- Đến cả họ cũng không thể chuyển qua họ Jung, điều đó nói lên tôi mới là con trai duy nhất ở thế hệ này của Jung gia, là người thừa kế danh chính ngôn thuận được ấn định từ khi tôi còn chưa chào đời! Vậy xin hỏi cậu có quyền gì trong nhà của tôi ngoài cái danh con hoang cơ chứ? Cậu ăn của tôi, ở nhà tôi, tiêu tiền của tôi vậy mà dám đè đầu cưỡi cổ tôi lâu như vậy, tôi im lặng nhiều năm như vậy cậu tưởng tôi sợ cậu sao? - anh khoanh tay nghiêng đầu nhếch môi mỏng cười trào phúng khi thấy nét mặt của nó càng ngày càng tái xanh như kiểu đã chọc vào điểm yếu nhất trong lòng của nó
- Cảnh cáo cậu lần cuối, ngoan ngoãn một chút, hãy sống như cái cây cảnh kia kìa! Cậu vẫn được sống trong Jung gia, được hầu hạ như thiếu gia, được hưởng đặc quyền như tôi, đừng để tôi sau này tiếp quản Jung gia rồi lại ngứa mắt với cậu.....sẽ đá cậu ra ngoài đường đó - nói rồi anh lướt qua nó đi lên phòng thay đồ
- Tốt nhất đừng có chọc tới tôi - tiếng bước chân đều đều lên cầu thang nhưng âm thanh của anh vẫn vang vọng ở phòng khách
_______
- Uầy uầy..... - Yoongi cầm cuốn tiểu thuyết vừa nằm đọc xong đã bật dậy, ánh mắt như không thể tin được
- Giới thiệu tính cách của Jung Hoseok biến mất rồi - cậu lật mở các trang có phân cảnh của Hoseok cũng đã biến mất hết chữ, đến mấy cảnh của nữ chính với anh cũng không thấy đâu
- Vậy có nghĩa là Jung Hoseok đã bị loại khỏi danh sách nam phụ trong dàn hậu cung của nữ chính! Như vậy nghĩa là chỉ cần thay đổi những tình tiết trọng yếu liên quan mật thiết tới chính nhân vật đó là đã thay đổi một phần cốt truyện rồi - cậu nghiền ngẫm suy luận
Bae Seok Hoon tình tiết quan trọng là tai nạn liệt chân, mà quả thật mới để ý giờ lật giở những trang có Bae Seok Hoon đều không có. Vậy thì của Jung Hoseok tình tiết quyết định có gặp nữ chính hay không chính là tính cách. Xem ra hiện tại anh ta đã phản công với đứa em chung nửa dòng máu kia rồi. Tự dưng thấy thành tựu ghê, đã loại được hai người ra rồi. Nếu vậy tình tiết của mấy nhân vật nam kia cậu phải suy ngẫm ra là gì đây
_______
Sáng hôm sau, Hoseok tỉnh dậy trong trạng thái rất thoải mái. Anh kéo rèm cửa ra tận hưởng những tia nắng nhẹ đầu xuân ấm áp chào mừng cho ngày mới. Anh vệ sinh cá nhân đơn giản sau đó tạo hình cho mái tóc rồi thuần thục đeo lens vào mắt. Vừa xuống nhà đã nhận được thông tin từ người làm rằng Nam Bong Yul dị ứng đến phát sốt ngủ li bì trên phòng. Anh không quan tâm mấy mà ngồi vào bàn bắt đầu ăn sáng
- Lớn đầu rồi mà vẫn bất cẩn như vậy! Biết bản thân dị ứng với ổi mà còn dám ăn - ông Jung có vẻ cũng chẳng lo lắng mấy cho đứa con trai nhỏ kia mà đi xem tin mới buổi sáng trên ipad, dù có lo lắng cũng chẳng giúp nó bớt dị ứng, sao cũng được vẫn không nguy hiểm gì sốt một chút lại khỏe lại
-.....
- Hoseok con trông có vẻ tâm trạng không tồi! Có chuyện gì vui mấy ngày nay sao, có thể chia sẻ với ba một chút không? - ông Jung nhìn con trai lớn mỉm cười hỏi
- Cũng không có gì chỉ là con quen được bạn mới thôi ạ - anh cười nhạt
- Xem ra con rất thích người bạn đó - ông Jung với nhiều năm sống trên thương trường có con mắt nhìn thấu tâm tư con trai
- Vâng, rất thích ạ - anh cũng không cần giấu giếm mà nói thẳng tình cảm
- Con vui là được, người bạn đó có lẽ đã ảnh hưởng nhiều tới con rồi, có thể khiến con thay đổi lớn như vậy ba cũng rất vui, thật muốn gặp trực tiếp người bạn đó - ông Jung cười
- Đương nhiên rồi ạ, ba trước sau gì cũng sẽ gặp thôi - 'với tư cách là ba chồng' nửa sau nằm trong suy tính của anh không có nói ra
........
Ôi anh ơi chưa gì đã muốn rước người ta về nhà rồi, anh còn rất nhiều tình địch đó
_______
Nốt chap này là hết bão rồi nha, hẹn lần bão chap rất rất rất lâu nữa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro