13. TomHar "Hồn Phách Rực Sáng"

CP: Trường sinh linh giá Tom x Harry

Harry Potter không bao giờ nhận ra rằng, trong sâu thẳm tâm trí mình, luôn có một linh hồn khác cùng tồn tại - một mảnh hồn nhỏ bé của Tom Riddle. Không phải Voldemort, không phải Chúa tể Hắc ám mà Harry căm ghét, mà là Tom - phần con người bị bỏ lại khi tham vọng của hắn biến thành quỷ dữ.

Tom luôn ở đó, lặng lẽ chứng kiến tất cả: những năm tháng cô độc của Harry tại nhà Dursley, những đau khổ, những thất bại, và cả những khoảnh khắc hiếm hoi khi cậu mỉm cười thực sự. Hắn biết rõ từng nỗi đau, từng vết thương trong trái tim Harry.

Ban đầu, Tom chỉ quan sát với sự thờ ơ. Nhưng từng ngày trôi qua, cảm xúc trong hắn thay đổi. Từ khinh thường, hắn chuyển sang tò mò, rồi đến sự đồng cảm mà chính hắn cũng không hiểu. Hắn ghét cảm giác này, ghét việc bản thân - một linh hồn bị xé toạc từ một kẻ tàn nhẫn - lại quan tâm đến sự sống còn của một cậu bé. Nhưng càng cố gắng chống lại, Tom càng bị hút vào Harry.

---

Harry không hề biết rằng mình đã sống cùng với mảnh hồn ấy. Cậu chỉ biết rằng đôi lúc, những cơn ác mộng của cậu dường như quá sống động, những nỗi đau lại sâu sắc hơn những gì cậu tưởng. Tom đã cố gắng không để Harry nhận ra sự tồn tại của mình, nhưng điều đó ngày càng khó khăn.

Mỗi lần Harry gặp nguy hiểm, Tom lại cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. Anh đã nhiều lần cố gắng bảo vệ cậu, nhưng hắn chỉ là một linh hồn yếu ớt, không thể làm gì ngoài việc chứng kiến.

Những lần Harry suýt chết, Tom đã nghĩ mình sẽ tan biến vì đau đớn. Đôi mắt xanh lục ấy, ánh sáng duy nhất trong tâm trí hắn, là thứ duy nhất giữ hắn lại trong thế giới này.

---

Khi cuộc chiến cuối cùng nổ ra, Harry đối mặt trực tiếp với Voldemort tại Rừng Cấm. Tom cảm nhận rõ từng nhịp thở gấp gáp của Harry, từng cơn đau thắt trong lồng ngực cậu. Voldemort, với nụ cười độc ác, cất cao giọng nguyền rủa:

"Avada Kedavra!"

Trong khoảnh khắc ấy, Tom không thể chịu đựng được nữa. Anh lao ra từ bóng tối trong tâm trí Harry, dùng toàn bộ sức mạnh còn lại để chắn lấy lời nguyền. Harry cảm nhận được một luồng sáng lướt qua người mình. Cậu không nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng một sự hiện diện ấm áp - rồi đột ngột biến mất.

Voldemort kinh ngạc, nhưng Harry không để lỡ cơ hội. Với sức mạnh cuối cùng, cậu niệm một lời nguyền khiến Chúa tể Hắc ám sụp đổ hoàn toàn.

Khi mọi thứ lắng xuống, Harry cảm thấy một sự trống rỗng lạ kỳ trong lồng ngực. Như thể một phần của cậu đã biến mất, để lại một vết thương mà cậu không thể lý giải.

---

Những ngày sau chiến thắng, Harry tìm đến Dumbledore - không phải người thật, mà là bức chân dung trong văn phòng hiệu trưởng. Cậu kể lại những gì mình cảm nhận được, về khoảnh khắc kỳ lạ trong trận chiến cuối cùng.

Dumbledore, với ánh mắt hiền từ, nói chậm rãi:

"Harry, con mang trong mình một mảnh hồn của Tom Riddle, nhưng không phải là Voldemort. Đó là phần con người của hắn, phần linh hồn bị bỏ quên khi hắn trở thành Chúa tể Hắc ám. Có lẽ, phần đó đã học được cách yêu thương thông qua con."

Harry đứng sững, như thể mọi câu trả lời bấy lâu nay vừa đổ ập xuống. Cậu hiểu rằng Tom, dù chỉ là một mảnh nhỏ, đã luôn dõi theo và bảo vệ cậu - không phải vì trách nhiệm, mà vì tình cảm mà anh dành cho cậu.

---

Đêm hôm ấy, Harry ngồi một mình bên khung cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao. Cậu không biết mình nên cảm thấy thế nào. Giận dữ vì bị xâm phạm? Cảm kích vì được bảo vệ? Hay đau lòng vì đã mất đi một người mà cậu không hề biết mình quan tâm?

Harry khẽ thì thầm vào màn đêm, "Cảm ơn, Tom. Tôi không biết tình cảm này có nghĩa là gì, nhưng tôi biết anh đã hi sinh vì tôi. Và tôi sẽ không bao giờ quên."

Gió khẽ thổi qua, như một cái chạm tay dịu dàng, mang theo lời thì thầm không lời. Harry mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi trên má.

Tom đã rời xa cậu, nhưng Harry biết rằng anh sẽ mãi mãi ở trong trái tim mình.

---

Từ hai linh hồn tưởng chừng không thể hòa hợp, Harry và Tom đã tìm thấy nhau qua những ranh giới mỏng manh của sự sống và cái chết. Tình yêu ấy, không cần tên gọi, vẫn sáng ngời như ngọn lửa bất diệt, để lại trong Harry một ký ức vĩnh cửu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro