20.VolHar "Khi Niềm Tin Vỡ Nát"


Harry Potter từng nghĩ rằng, sau bao nhiêu năm đau khổ và chiến đấu, anh đã tìm thấy sự bình yên. Tổ ấm với Ginny Weasley và ba đứa con là tất cả với anh, là lý do anh tiếp tục sống sau những mất mát và ác mộng chiến tranh. Nhưng anh đã nhầm.

Buổi tối hôm ấy, Harry ngồi bên bàn ăn, ánh sáng vàng nhạt từ những ngọn nến phủ lên gương mặt của những người anh yêu thương. Ginny cười dịu dàng khi đặt một khay bánh lên bàn. James và Albus cười đùa, trong khi Lily nhảy múa với chú mèo nhỏ dưới chân. Một cảnh tượng tưởng như hoàn hảo.

“Harry,” Ginny cất tiếng, phá vỡ sự yên lặng. “Có chuyện này… anh cần biết.”

Harry ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh sáng ánh lên sự quan tâm. “Gì thế, Gin?”

Cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không còn sự ấm áp mà anh từng quen thuộc. “Thực ra… không phải em, mà là các con có điều muốn nói.”

James đứng lên trước tiên, đôi mắt sắc lạnh đến mức Harry không nhận ra nữa. “Bố, chúng con biết sự thật. Bố chính là trường sinh linh giá cuối cùng của Voldemort.”

Câu nói ấy như một nhát dao sắc bén đâm thẳng vào tim Harry. Anh ngồi lặng người, không thể nói nên lời.

“James, con đang nói gì vậy?” Harry nhìn quanh bàn, ánh mắt tìm kiếm sự hỗ trợ từ Ginny, từ các con, từ bất kỳ ai. Nhưng không ai đứng về phía anh.

“Chúng con biết hết rồi,” Albus nói tiếp, giọng chắc nịch. “Bố là mối đe dọa cuối cùng. Nếu muốn thế giới pháp thuật thật sự an toàn, bố phải biến mất.”

“Em… Ginny… sao em có thể nghĩ vậy?” Harry nghẹn ngào, giọng nói lạc đi.

Ginny đứng dậy, đôi mắt đầy lạnh lẽo và toan tính. “Harry, anh không nghĩ em thật sự đến với anh vì tình yêu, đúng không? Em cần danh hiệu Phu nhân Potter, gia sản khổng lồ của gia tộc anh, và vị thế là vợ của Chúa cứu thế. Nhưng giờ, anh chỉ là gánh nặng. Anh cần phải ra đi, vì lợi ích của tất cả chúng ta.”

“Không… không thể nào…” Harry run rẩy. Những đứa con của anh – từng đứa từng đứa – nhìn anh bằng ánh mắt lạnh giá, không chút tình yêu. Ginny, người từng thề nguyền yêu anh mãi mãi, giờ đây đứng đó như một kẻ xa lạ.

Harry không nhớ mình đã bỏ chạy như thế nào. Anh chỉ biết đôi chân mình dẫn anh ra khỏi căn nhà ấy, rời xa những khuôn mặt đã từng là tất cả của anh.

---

Cả thế giới như quay cuồng trước mắt Harry. Anh chạy qua những con đường nhỏ, băng qua những khu rừng lạnh lẽo, nơi ánh trăng chỉ còn là những tia sáng yếu ớt len qua kẽ lá. Mỗi bước chạy, mỗi hơi thở, anh cảm thấy như mình đang bị bóp nghẹt.

“Mình đã làm gì sai? Mình đã yêu họ hết lòng. Sao mọi thứ lại thành ra như thế này?”

Harry gục xuống bên một gốc cây cổ thụ, đôi tay ôm chặt lấy đầu. Những tiếng thổn thức thoát ra từ cổ họng anh, hòa lẫn với tiếng gió rít lạnh lùng.

Anh từng là một đứa trẻ bị bỏ rơi, từng bị thế giới đối xử tàn nhẫn, nhưng anh vẫn gượng dậy. Anh từng đánh bại Voldemort, cứu cả thế giới pháp thuật, và anh vẫn tiếp tục sống. Nhưng giờ đây, khi chính gia đình – những người anh yêu nhất – quay lưng lại với anh, anh không còn đủ sức để chống đỡ nữa.

“Giết ta đi…” Anh thì thầm trong màn đêm. “Nếu đây là cái giá của việc sống sót, ta thà chết còn hơn.”

Bóng tối bỗng trở nên sống động. Một tiếng thì thầm, trầm thấp và ma quái, vang lên từ bên trong đầu anh.

“Harry Potter… Ngươi thật đáng thương. Ngươi chiến đấu vì họ, nhưng đổi lại, họ muốn tiêu diệt ngươi. Thật mỉa mai.”

“Ngươi là ai?” Harry ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh hãi.

“Ngươi biết ta là ai, Harry.”

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Harry. Anh nhận ra giọng nói ấy. “Không… không thể nào…”

“Ồ, nhưng có thể đấy. Ta là mảnh linh hồn cuối cùng của Voldemort, và ta đã luôn ở đây, ẩn nấp trong ngươi. Ta chờ đợi ngày ngươi bị dồn đến tận cùng của sự tuyệt vọng, để ta có thể trở lại.”

Harry im lặng. Anh cảm thấy trái tim mình như đông cứng, nhưng đồng thời, một phần nhỏ trong anh thấy nhẹ nhõm.

“Hãy kết thúc nó đi,” anh nói, giọng run run. “Hãy lấy thân xác ta, làm bất cứ điều gì ngươi muốn. Ta không còn thiết sống nữa.”

Voldemort cười khẽ, giọng nói trầm thấp đầy ma mị. “Không, Harry. Ta sẽ không giết ngươi. Thay vào đó, ta sẽ biến ngươi thành của ta. Cùng nhau, chúng ta sẽ cai trị thế giới này. Ta sẽ là kẻ bất tử, còn ngươi sẽ là chủ nhân của Thần Chết. Không ai có thể chống lại chúng ta.”

---

Thế giới pháp thuật không hề biết đến cơn ác mộng đang ập đến.

Trong Đại Sảnh đường của Bộ Pháp thuật, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh trên đám đông phù thủy đang hoảng loạn. Voldemort, với dáng vẻ quyền uy và gương mặt lạnh lẽo, ngồi trên ngai vàng giữa đại sảnh, trong khi Harry đứng bên cạnh hắn, im lặng như một bóng ma.

Ginny bị dẫn vào giữa sảnh, gương mặt tái nhợt vì kinh hãi. “Harry… anh không thể làm thế này. Anh là chúa cứu thế. Anh không thể đứng về phía hắn!”

Harry chỉ nhìn cô, đôi mắt trống rỗng, không một chút cảm xúc.

Voldemort bật cười, âm vang như tiếng chuông tang lễ. “Cô nghĩ cậu ấy vẫn là chúa cứu thế của cô sao? Không, Ginny. Harry giờ đây là của ta. Và ta không tha thứ cho sự phản bội.”

Ginny hét lên, nhưng chẳng ai trong đám đông dám lên tiếng cầu xin. Voldemort vẫy tay, ra lệnh. Một luồng sáng xanh lóe lên, và Ginny đổ gục xuống sàn.

James, Albus, và Lily đứng lặng, run rẩy trong góc phòng. Harry bước tới, nhìn những đứa con của mình.

“Cướp đi phép thuật của chúng,” anh nói, giọng nói khàn đục. “Đưa chúng sang thế giới Muggle. Đó là lòng nhân từ cuối cùng của ta.”

Voldemort mỉm cười, hài lòng. “Rất nhân từ, Harry. Nhưng rồi chúng sẽ nhận ra rằng không ai thoát được khỏi bóng tối.”

Harry đứng đó, bên cạnh Voldemort, khi những kẻ từng là đồng minh của anh bị xử lý không chút thương xót. Những tiếng hét vang lên, nhưng trái tim Harry đã không còn cảm xúc.

Voldemort cúi xuống, đặt một nụ hôn lên má anh, vuốt nhẹ mái tóc rối. “Em là tất cả những gì ta cần, Harry. Giờ đây, chúng ta là bất khả chiến bại.”

Và Harry, giờ là một vỏ bọc trống rỗng, chỉ đứng đó, nhìn thế giới bị nghiền nát dưới chân Voldemort.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro