BốngHồng_vợ ngốc
Em nghĩ lại cũng phải, trò chơi mà em thích chơi với cậu lắm. Trước giờ toàn em bày, giờ cậu chịu rủ em không thể làm cậu mất hứng được chứ. Với cả...như vậy em cũng thấy có chút thích mà
Quang Hùng: "c..chồng...áo em~"
Đăng Dương: "ngoan, mai mua cái mới cho em"
Cậu cuối đầu mân mê hai đầu ti hồng hào đang dựng đứng trước gió của em. Cậu hôn nhẹ lên nó rồi lại liếm một bên, làm cái cảm giác lân lân khó tả như dòng điện tấn công tâm trí em.
Quang Hùng: "c..chồng...b..bên..còn..lại..ư..ngứa~"
Đăng Dương: "được, từ từ nào"
Bên còn lại cậu lấy tay xoa nắn, chơi đến khi cả hai bên đều sưng tấy nhô lên mơi thôi. Lúc ấy em cũng mụ mị đầu óc mà nghe theo cậu tất cả, bên dưới quần cũng ướt đẫm cả rồi
Quang Hùng: "hức...c..chồng~"
Đăng Dương: "hửm"
Quang Hùng: "b...bên..dưới lạ lắm...hức...ngứa..lắm~"
Cậu tia xuống dưới nơi mà em nói đến mới thấy, quần lụa đã ướt đẫm một mảng. Còn em ngứa đến mức cạ hai chân vào nhau để giảm phần khó chịu
Đăng Dương: "đâu, chỗ nào để cậu xem"
Quang Hùng: "ph...phía dưới~"
Đăng Dương: "chỗ nào, em phải chỉ chứ"
Cậu vốn biết em khó chịu chỗ nào nhưng vẫn trêu em một chút chứ. Cậu tốn nhiều công sức lắm mới cưới được em về chỉ thấy mặt vui mặt khóc mà không thấy được mặt giận là lỗ rồi
Quang Hùng: "k..kì..quá...à~"
Đăng Dương: "mau lên, không coi ngứa là phải uống thuốc đấy"
Biết em sợ nhất là vị đắng của thuốc nên cậu liền dùng cách đấy để em sợ. Thấy em ngồi phắc dậy cùng cái biểu cảm đáng yêu kia làm cậu bật cười lên
Quang Hùng: "k..không..ư..uống...e..em..ngứa..chỗ..này~"
Em lột quần mình ra, chỉ vào cái lỗ nhỏ nhỏ đang không ngừng ứa nước bên dưới cậu nhỏ của mình. Nơi này làm cậu một phen hú hồn mà vội banh chân em ra mà xem
Đăng Dương: "e..em sao lại có cái này!!"
Quang Hùng: "a...k..không...phải ai cũng có ạ...."
Sao em lại có nơi đó của nữ giới chứ, hai bộ phận sinh dục cùng song song tồn tại sao. Với khoa học kỹ thuật lúc ấy thật chưa thể nghiên cứu đến, nhưng em đã sống được đến tới bây giờ có lẽ sẽ không có trở ngại gì
Đăng Dương: "đừng nói với ai, chỉ cậu biết thôi"
Quang Hùng: "g..giống..bị..mật..ạ"
Đăng Dương: "đúng"
Cậu chạm vào nơi ấy, càng làm em run rẩy mà ứa nước ra. Một ngón tay vào trong làm cơ thể em cong lên, đón nhận một vật lạ xâm nhập nơi quý giá em kẹp chặt lấy tay cậu bằng chân mình, miệng lại run rẩy cầu xin
Quang Hùng: "c..cảm...ha..giác...lạ..quá~"
Đăng Dương: "đỡ ngứa không"
Quang Hùng: "v...vẫn..còn..ah~"
Lại thêm một ngón nữa vào, cậu khoáy đảo rồi lại mang ra phần dịch trắng đục nhớp nháp. Cảm thấy nơi lỗ nhỏ đã chuẩn bị xong, cậu lại giải phóng cậu nhỏ đã cứng đến đau của mình
Quang Hùng: "c..chồng...ư..to..quá~"
Em bất ngờ trước cái thứ to lớn kia, nhìn lại của mình cũng chỉ một khúc chút xíu liền thấy kì lạ. Không phải ai cũng giống nhau sao
Đăng Dương: "nào, banh chân ra"
Quang Hùng: "ưm...v..vâng~"
Em dạng chân ra đón nhận lấy cự vật to lớn của cậu, chỉ mới chui đầu vào đã căng cứng cả lỗ của em. Cảm giác đau pha lẫn chút khoái cảm đã làm em mụ mị cả đầu óc, nước mắt sinh lý cũng dần ứa ra
Quang Hùng: "h...hức...ah..đ..đau..quá. Chồng..ơi~"
Đăng Dương: "bé ngoan, thả lỏng nhé"
Cậu hôn nhẹ lên má em, lau phần nước nơi khóe mắt đỏ ửng mà an ủi em. Bên dưới cũng chỉ nhẹ nhàng mà vào trong
Quang Hùng: "ưm~...v..vâng~"
Máu từ nơi tư mật cũng bắt đầu tuông ra bởi lần đầu bị khai phá, cậu càng thấy nơi này nêm ra chảy dịch liền nghĩ đã đến lúc mà động bên dưới.
Quang Hùng: "ha...ư..th..thỏa...mái~"
Mỗi lần ra vào cậu lại nhích thêm một chút vào trong, nhẹ nhàng lại dịu dàng cảm giác đau ấy của em cũng bị thây vào sự dễ chịu thèm khát. Em ôm lấy cổ cậu mà đón nhận, khoản khắc cậu chạm vào điểm gồ ghề sâu bên trong em, em đã cảm nhận thấy dòng bước từ bên dưới phun trào ra
Bắn lên người cậu dòng dịch trắng đục đặt sệt. Em nhìn thấy kiền bật khóc nức nở trên người cậu
Quang Hùng: "h...hức...e..em..tè..dầm..rồi..ư..ch..chồng...đừng..đánh..đòn..em~"
Thì ra là em không phân biệt được xuất tinh và đi ngoài, cứ nghĩ mình lớn rồi còn tè dầm sẽ bị phạt nên mới khóc
Đăng Dương: "ngoan đừng khóc, cậu không phạt em"
Cậu lại phải vừa làm vừa dỗ em, chỉ định chơi một lúc rồi để em ngủ vì sợ em mệt. Vậy mà thời gian lại kéo dài đến tận nửa đêm cậu mới ra, em lại sung sức đòi chơi nữa không chịu ngủ. Đến gần sáng em mới mệt mỏi không muốn chơi nữa, nhưng cậu thì đang sung nên đến sáu giờ sáng mới có thể ngủ.
Bà cả: "trời đất....cột phòng nó run cỡ này con dâu tui có sao không vậy trời"
Con hầu: "bà ơi về thôi, sáng cả rồi bà rình cà đêm đấy"
Bà cả: "biết sao giờ, nó nằn nặc cưới cho bằng được thằng Hùng bà sợ thằng bé ngốc không biết phục vụ, ai có dè đâu nó dữ vậy đó đa"
Con hầu: "về phòng nghỉ đi bà, con thấy êm xuôi rồi đó"
Bà cả: "ừ về phòng"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro