Couple: Bachira x Isagi x Chigiri.
Một ngày nắng lại lên, từng cơn gió mát của buổi sáng sớm mai khẽ thổi tung mái tóc của Bachira. Cậu đứng yên chờ đợi người bạn thân cùng đi học, chẳng còn bao lâu nữa, cả hai sẽ bước vào kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia.
"Cậu chờ tớ có lâu không?"
"Không lâu đâu, tớ cũng vừa mới tới"
"Vậy chúng ta đi thôi"
Ánh nắng buổi sớm hôn nhẹ lên khoé mắt Isagi, chẳng hiểu sao Bachira cảm thấy đối phương tựa như ánh mắt trời, thiếu niên dương quang tràn đầy nhiệt huyết. Thật tiếc khi không có máy ảnh ở đây, nhưng có lẽ cũng sẽ chẳng có thứ gì diễn tả hết vẻ đẹp ấy.
"Cậu có ý định thi vào trường nào chưa?"
Isagi trầm ngâm, câu hỏi ấy luôn quẩn quanh cậu, khiến cậu luôn trong trạng thái lo lắng. Isagi mỉm cười, khẽ đáp: "Tớ không biết, chắc là... theo ý bố mẹ tớ".
"Ừm" Bachira khẽ cúi đầu, như đang suy tư điều gì đó.
"Làm sao thế? Nay tớ thấy cậu hơi trầm" Isagi nhìn đối phương, khuôn mặt góc cạnh cùng mái tóc bob-cut tăng thêm vẻ đẹp phi giới tính.
Ánh nắng len lỏi qua những con đường, ngay cả ngõ ngách cũng chẳng bỏ qua. Nó dịu dàng, phủ xuống người con trai có mái tóc vàng nâu, khiến cho đối phương thêm phần rực rỡ. Bỗng nhiên, trái tim cậu khẽ đập chậm một nhịp.
"Chỉ là tớ thấy thời gian trôi nhanh quá, chẳng mấy chốc chúng ta tốt nghiệp rồi" thiếu niên trẻ con, luôn tràn đầy nhiệt huyết, luôn đem đến những nụ cười, sự tích cực. Nhưng giờ đây lại trầm ổn đến kỳ lạ, tựa như hai trạng thái đối lập nhau.
Isagi mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía trước. Phải rồi, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ phải trưởng thành, bước lên con đường mà bản thân ấp ủ suốt thời gian qua. Tương lai tươi đẹp như đang hé mở, chờ đón những thiếu niên tràn đầy sức sống.
Bachira miết ngón tay, trong lòng nhộn nhạo chẳng yên. Đã lâu như vậy rồi, ấy thế mà người con trai bên cạnh vẫn luôn chẳng hiểu tình cảm cậu dành cho đối phương.
Cả hai đi song song cùng nhau, Bachira nắm lấy ống tay áo khoác của Isagi. Cậu nghi hoặc nhìn người con trai bên cạnh, nhưng cũng chẳng bảo gì. Những hành động kiểu này, một sớm một chiều cũng dần tập thành quen.
Càng tiến gần tới kỳ thi, Isagi lại càng thêm căng thẳng. Mặc dù bản thân đã tham khảo qua một số chuyên ngành của khối mình theo học, nhưng thực sự không có nghề nào Isagi cảm thấy hứng thú. Nắm chặt cây bút trong tay, cậu cảm thấy lo lắng, áp lực khi không đỗ đại học khiến cậu cảm giác như bản thân đang nghẹt thở.
"Cho cậu" nói rồi đối phương đưa cho cậu phong kẹo vị socola bạc hà.
"Tớ cảm ơn" Isagi ngước nhìn cậu con trai cùng bàn, đối phương vẫn như vậy, khuôn mặt chẳng biểu lộ lấy một chút cảm xúc nào.
"Ừm"
"Đề khoảng sát vừa rồi tớ không hiểu câu này, cậu giảng lại cho tớ được không?"
"Được"
Cái nắng oi ả của mùa hạ tới gần hơn bao giờ hết, tiếng ve kêu chẳng ngớt, tựa như báo hiệu một kỳ nghỉ nữa sắp tới. Nhưng đối với những học sinh cuối cấp, đó lại là khoảng thời gian đáng nhớ nhất, là một phần chẳng thể thiếu trong kỷ niệm học trò của họ. Điều ấy cũng dần cho thấy thanh xuân đang dần khép lại, những buồn vui thuở nào cũng phải nhường chỗ cho sự trưởng thành.
Trong phòng học, giờ đây chỉ còn hai cậu trai và một vài người khác. Chigiri viết công thức ra vở, tỉ mỉ hướng dẫn từng bước làm. Isagi chăm chú nghe đối phương giảng bài. Bỗng nhiên cậu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng của đối phương, đôi mắt đào hoa ấy tựa như có mị lực, cuốn hút thần hồn của những người nhìn vào nó.
Trong một giây nào đó, Isagi đã thất thần. Cho đến khi Chigiri hỏi cậu: "Cậu hiểu không?"
"Tớ hiểu, cảm ơn nhiều lắm" Isagi mỉm cười, lơ đi những cảm xúc khó tả trong lòng.
"Ừm"
Cuộc sống những ngày cuối cùng trước khi diễn ra kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia diễn ra một cách căng thẳng. Ai cũng mong bản thân có thể đỗ vào trường mà mình mong muốn, hoặc ít nhất vào trường nào đó không quá tệ.
Isagi nằm ra bàn, rúc đầu vào sâu trong vòng tay. Những ngày cuối cùng này vắt kiệt sức lực của cậu, bản thân vẫn luôn nhen nhóm một nỗi sợ không tên. Đôi khi, cậu tự hỏi bản thân cố gắng đến vậy là vì điều gì, vì ước mơ, hay đơn giản chỉ là làm bố mẹ an lòng.
Cậu nhắm mắt, muốn ngủ một chút sau chuỗi ngày bù đầu vào giải đống đề chẳng hồi kết. Nhưng có điều gì đó trong trái tim Isagi lạ lắm, một cảm xúc không tên ngày càng lớn. Isagi ngờ ngợ biết đó là gì, nhưng cố lơ nó đi.
Mối quan hệ giữa cậu và hai người kia vẫn diễn ra hoà thuận. Buổi tối hai ngày trước ngày thi tốt nghiệp, cậu cùng Bachira và Chigiri ra ngoài ăn. Mối quan hệ của họ có vẻ dễ chịu hơn nhiều rồi, đó là suy nghĩ của Isagi khi thấy hai người kia.
Trong khi ăn, Chigiri lấy chiếc kẹp nhỏ hình con gấu trong túi áo mà kẹp lên mái cậu, đối phương bảo như vậy sẽ đỡ vướng khi ăn. Bachira thì gắp lia lịa cho Isagi, thiếu điều muốn đút cho cậu. Isagi chỉ có thể cười trừ, một buổi tối yên bình diễn ra.
Sau khi ăn, bọn họ kéo cậu đi chụp photobooth. Bọn họ nói rằng muốn lưu giữ kỷ niệm trước khi tốt nghiệp trung học. Cậu cũng chỉ ậm ừ đồng ý, quả thật giữa ba người họ chưa có bức ảnh chụp nào.
Isagi bị ép đứng giữa hai con người có vẻ đẹp phi giới tính kia, Bachira nắm lấy bàn tay cậu, còn Chigiri nắm lấy góc áo khoác của Isagi. Cậu giật giật khoé môi, hình như có điều gì đó không đúng lắm ở đây.
Cho đến khi những tấm ảnh được in ra, Isagi cầm lấy, ngắm nhìn những thiếu niên trong tấm ảnh. Hoá ra thanh xuân đôi khi chỉ đơn giản là những kỷ niệm vụn vặt, vui, buồn cùng đám bạn bè. Isagi khẽ mỉm cười, những quá khứ đau thương trước đây dường như chẳng còn hề hấn gì với cậu nữa. Bù lại, khoảng thời gian này bản thân như được chữa lành.
Đã có khoảng thời gian Isagi muốn nghỉ học hoặc là chết đi, chẳng phải đối mặt với hiện thực tàn nhẫn. Nhưng rồi có thứ gì đó đã kéo cậu lại, có lẽ là gia đình và những thiếu niên bên cạnh bản thân.
"Đẹp thật" Isagi khẽ mở lời.
"Ừm, cậu đẹp nhất trong mắt tớ" Bachira nhéo nhéo má Isagi, mỉm cười rạng rỡ với người thương.
"Cậu là đẹp nhất!" Chigiri khẽ nói nhỏ vào tai Isagi, hình như còn mang theo tiếng cười, môi đối phương khẽ chạm vào vành tai cậu.
Hai má Isagi ửng đỏ, cảm tưởng bản thân như com tôm luộc, chỉ muốn cuộn tròn người giấu đi bản thân. Những lời nói tưởng chừng như trêu đùa, nhưng sâu trong đó lại là thứ tình cảm đối lứa vẫn lớn lên từng ngày.
Cho tới khi thi tốt nghiệp xong, cậu được hai người họ tỏ tình. Isagi cảm thấy rối ren, bản thân chẳng biết lên làm như nào. Môi khẽ mở rồi đóng lại, lời nói dừng lại trên đầu lưỡi chẳng thể phát thành tiếng.
"Không sao, tớ chờ cậu" Bachira mỉm cười, nhưng bàn tay đã nắm chặt đến bật máu. Sẽ chẳng ai muốn mất đi một tình yêu, một tình bạn được xem như tri kỷ.
Isagi cúi đầu, cậu vò nát góc áo của bản thân. Chuyện tình cảm là điều mà Isagi chưa nghĩ tới, có lẽ là ở hiện tại.
"Không sao đâu, câu trả lời như nào tớ vẫn chờ" Chigiri khẽ chạm vào má cậu, giọng nói dịu dàng, nhưng ẩn chứa trong đó lại là sự lo lắng không thôi.
Isagi im lặng, bản thân chẳng biết nên đối diện như thế nào, tình cảm bản thân dành cho họ đã lớn lên từng ngày. Nhưng mà, có điều gì đó trong thâm tâm Isagi run lên, sự lo sợ, sợ rằng đó chỉ là lời nói đùa giữa những người bạn.
"Xin lỗi, tớ cần thời gian suy nghĩ" cuối cùng, cậu cũng chỉ có thể đáp lại lời này rồi rời đi trong vội vã.
Isagi cuộn tròn trên giường, không ngừng nghĩ lại những lời nói của hai người họ. Cậu trầm ngâm rất lâu, một đêm chẳng thể ngủ khi những lời nói ấy cứ quẩn quanh mãi chẳng ngừng.
Isagi cầm lên tấm ảnh chụp cả ba, trong lòng là sự do dự, lo lắng không thôi. Bản thân cậu rất sợ bị bỏ rơi, hay đem những thứ tình cảm như này ra đùa. Hơn hết, cậu sợ rằng sau này, đến cả mối quan hệ tình bạn cũng sẽ chẳng giữ nổi.
Sự khó chịu cứ nhen nhóm trong lòng, cậu đã không nói chuyện với bọn họ trong mấy ngày nay. Isagi chạm vào những tấm hình mà bản thân đã chụp cùng họ trong lần đi chơi trước đó.
Cho đến khi cậu thấy một câu thoại trong bộ phim khá nổi gần đây: "Đừng để những hối hận sau này trở thành một câu"giá như" ".
Isagi im lặng, những cơ hội trước đây bản thân đã lỡ quá nhiều rồi. Cậu không muốn bản thân chỉ có thể nói câu"giá như" ấy cả đời.
Thế rồi, Isagi đã hẹn cả hai ra quán coffee để nói chuyện rõ ràng. Ngước nhìn hai người con trai nọ, dường như bọn họ trông tiều tụy đi hơn nhiều.
Isagi nắm chặt tay, khẽ mở lời: "Tớ nghĩ kỹ rồi, lời tỏ tình ấy tớ chấp nhận. Nhưng mà... tớ muốn tìm hiểu trước".
"Được! Đều nghe cậu hết" cả hai đều đồng thanh.
Isagi bất giác đỏ mặt, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Kết thúc những chuỗi ngày thiếu niên, là một khởi đầu mới đầy hứa hẹn cùng tình yêu nhẹ nhàng nhưng chất chứa sự đong đầy chẳng kể hết.
Ánh nắng hôm nay hình như dịu dàng hơn mọi ngày, có lẽ là một tình yêu mới đã được nhen nhóm giữa những thiếu niên. Thanh xuân dần được khép lại bởi một tình yêu ngọt ngào.
Hoa lưu ly đã nở, tựa như tình cảm của bọn họ dành cho Isagi, sự thủy chung, nồng cháy và ngọt ngào.
Em ơi, liệu em có nhớ? Ngày ta bên nhau, tiết trời hôm ấy dịu dàng đến lạ. Em có biết rằng, ngày hôm ấy là ngày ngọt ngào nhất trong cuộc đời tôi. Tớ yêu em, yêu từng cái ôm, yêu giọng nói ngọt ngào và cả nụ cười toả nắng ấy.
Gửi gió, một tình yêu dành đến em, từ hạ tàn đến xuân sang.
Và khi đêm đã đến
Tôi muốn em kề bên
Tựa đầu rồi gọi tên
Giọng nói đầy dịu êm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro