Chương 3: Đừng Nhìn Sau Lưng Mình
---
Chương 3: Đừng Nhìn Sau Lưng Mình
Có những ngày, Isagi không thể phân biệt được thời gian đang trôi về phía trước hay đang quay ngược lại.
Ánh sáng buổi sáng ngày càng trắng bệch, còn bóng tối thì không còn là màu đen—nó là một thứ màu đỏ tía lầy lội như huyết tương, bám dính lên trần nhà, dọc theo vách tường, rỉ xuống từng khe hở giữa các viên gạch lát nền như thể căn nhà đang rỉ máu từ bên trong.
---
Isagi vẫn cố giữ cho mình vẻ bình thường…
Nhưng tâm trí thì không còn yên ổn nữa.
Cậu thấy thứ gì đó di chuyển sau cánh cửa phòng tắm khi đang đánh răng.
Nghe tiếng thở phả ngay sau gáy mỗi khi bước vào hành lang tối.
Thấy bóng người bò dọc tường trần nhà khi vừa chợp mắt.
Và thấy xác cha mẹ mình, bị ăn tươi nuốt sống, mỗi khi mở cửa tủ lạnh.
---
> “Không thể nào…”
“Không thể nào có thật được…”
Cậu tự lẩm bẩm như thần chú, nhưng tay thì vẫn run.
Chân vẫn quỵ.
Và hơi thở cứ nghẹn lại giữa cổ họng, như có bàn tay siết lấy nó từ bên trong da thịt.
---
Một đêm, sau khi ngồi bó gối trong góc phòng đến 3 giờ sáng, cậu quyết định bước ra khỏi phòng ngủ.
Căn nhà chìm trong bóng tối.
Đèn không bật.
Điện thoại cạn pin.
Trần nhà rỉ xuống những tiếng nhỏ giọt "lọc cọc… lọc cọc" như tiếng móng tay cào lên kim loại.
Cậu đi dọc hành lang.
Và rồi, cậu nghe thấy tiếng dao cắt thịt.
> “Sạch… sạch… sạch…”
“Khụt… khụt… nhai… nhai…”
Tiếng nhai nuốt ướt át vang lên từ nhà bếp.
Isagi dừng lại giữa đường, hơi thở đông cứng.
Cậu biết tiếng đó.
Đã nghe nó rất nhiều lần – trong giấc mơ, trong nhà tắm, trong khe tủ giày, cả dưới gầm giường.
Nhưng giờ nó là thật.
---
Tay cậu run rẩy, khẽ đẩy cánh cửa bếp.
Ánh sáng mờ hắt từ bóng đèn hỏng chập chờn như đèn nháy trong đền thờ cũ.
Cha cậu đang ngồi đó.
Nhưng đầu ông lủng lẳng xuống, cổ gãy một góc quái dị.
Và mẹ cậu…
nằm vắt ngang bàn ăn, bụng bị xé toạc, ruột gan lòi ra như rắn bò, và một sinh vật đang ngồi trên bụng bà, gặm từng khúc thịt như ăn cá sống.
> Không răng.
Mà là những mảnh kim loại rỉ sét đâm lởm chởm từ lợi, xoắn lấy thịt đỏ tươi.
Thân hình nó như đứa trẻ sinh non, đầu méo mó, một mắt to đục ngầu, một mắt rớt ra treo lủng lẳng.
Isagi hét.
Không thành tiếng.
Cổ họng cậu bị tắt nghẽn như nuốt phải đá lạnh.
Con quái vật từ từ ngẩng đầu lên, và…
nó có gương mặt của chính cậu.
Một Isagi bị cắt nửa mặt, mắt lồi ra ngoài, môi xé rách đến tận mang tai.
---
Cậu bật ngửa, té ngã ra sàn, máu trào lên cổ họng.
Khi cố lết về phòng mình, mọi ngóc ngách căn nhà đều lấp đầy xác chết của cha mẹ – và chính cậu.
Ở mỗi tư thế khác nhau, mỗi trạng thái thối rữa khác nhau.
Có một xác treo trên quạt trần.
Một xác bị nhét vào tủ áo, với đôi mắt vẫn mở trừng trừng.
Và một xác bị ngâm trong bồn tắm, nước đục như súp xương người.
---
Đêm đó, Isagi không ngủ.
Chỉ ngồi co người trong phòng, móng tay cào máu ra khỏi cánh tay mình để xem có đang tỉnh hay mơ.
Nhưng đau…
Đau thật.
Và mùi máu trên tay cũng thật.
> “Tôi không điên…”
“Tôi không điên…”
“Tôi không điên…”
Nhưng ánh mắt của “người Isagi kia” vẫn nhìn cậu từ bức tường gỗ.
Nhìn qua gương.
Nhìn từ dưới sàn.
Từ trần nhà.
---
> “Isagi Yoichi...”
“Chúng tao đang gọi mày.”
“Tao là mày – khi mày không còn là người nữa.”
---
✦
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro