Chương 5: Anh Ấy Đến Từ Khi Nào?
---
Chương 5: Anh Ấy Đến Từ Khi Nào?
Hơi thở nặng nề.
Lồng ngực phập phồng.
Isagi mở mắt ra lần nữa…
Và thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc.
Không còn trần nhà đá ẩm mốc, không còn tiếng dao xé da thịt.
Chỉ là căn phòng của chính cậu.
Cửa sổ hé mở, rèm trắng nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Mùi gỗ cũ lẫn với mùi hoa nhài thoang thoảng.
Chiếc đồng hồ mèo treo trên tường vẫn kêu “tích… tắc…”, đều đặn.
Cậu ngồi dậy, tay run khẽ kéo tấm chăn chặt lấy người.
Đầu đau như búa bổ.
Ký ức vẫn rối tung:
Quái vật.
Hệ thống.
Giọng cọc cằn chửi rủa.
Tay người dính máu.
Thành phố trắng xóa.
Mọi thứ… như một cơn mơ bị nghiền nát.
> “...Đây là... đâu?”
“Là mơ tiếp sao?”
“Hay mình tỉnh rồi…?”
Cậu rúc vào chăn, trái tim đập nhanh hơn từng giây.
Căn phòng yên lặng, đến mức nghe rõ cả tiếng máu chạy trong tai mình.
RẦM.
Cánh cửa phòng mở ra chậm rãi.
Một tiếng "cạch" khẽ vang lên.
Isagi vội nhắm mắt, người co lại, nằm nghiêng như một chú thỏ con rúc mình vào tổ khi có tiếng động lạ.
Tim đập loạn, cậu không dám cử động.
Có tiếng bước chân.
Chậm.
Vững.
Mềm.
Như bước của ai đó đã quen lối.
Chiếc giường lún xuống một bên.
Một hơi thở ấm áp phả nhẹ lên trán cậu.
Bàn tay to, ấm, nhẹ nhàng chạm vào mi mắt cậu, vuốt qua như đang dỗ một đứa trẻ.
Và rồi—một nụ hôn mềm như lông vũ chạm xuống vầng trán cậu.
---
"Bị em phát hiện rồi…"
Giọng nam khe khẽ, dịu dàng nhưng ẩn ẩn sự nghịch ngợm.
"Xin lỗi… Em ngủ có ngon không?"
Isagi mở mắt.
Mọi giác quan như vỡ òa trong một khung cảnh quá mức ấm áp đến mờ ám.
Người ngồi trước mặt cậu… là một chàng trai với mái tóc trắng muốt, hơi rối như tuyết chưa chạm đất, và đôi mắt đỏ như rượu vang, phản chiếu ánh nắng buổi sáng lặng lẽ rọi qua rèm.
Người này… cậu chưa từng thấy.
Nhưng... cậu không cảm thấy sợ.
Cũng không cảm thấy lạ.
Chỉ là—bối rối.
> “Anh là…?”
(Isagi không hỏi.)
(Isagi chỉ im lặng, ánh mắt chớp nhẹ như đang tự hỏi mình liệu có phải mình… đã quên điều gì đó.)
Người ấy mỉm cười, cúi người thấp xuống, gục trán mình lên trán Isagi, hơi thở phả ra mang chút mùi bạc hà nhẹ.
> “Anh xin lỗi vì dọa em. Chỉ là… không kiềm được.”
“Dù sao thì, anh nhớ em quá mà.”
Nhớ em?
Một cụm từ khiến trái tim Isagi đập lệch mất một nhịp.
Có gì đó không đúng. Nhưng cũng không sai.
---
> Rốt cuộc anh ta là ai?
Mình đã bao giờ có anh trai chưa?
Hay là… đây là giấc mơ thật sự?
Một thế giới được vá lại từ chính trí nhớ vỡ nát của mình?
---
Người kia ngồi lại xuống cạnh giường, chống tay lên cằm như đang ngắm một bức tranh đẹp.
> “Hôm nay trời đẹp lắm, em có muốn ra ngoài một chút không?”
“Anh sẽ dẫn em đến tiệm bánh mà em thích ấy.”
Isagi vẫn im.
Cậu chỉ gật đầu nhẹ, như bị cuốn theo.
Trái tim nhói lên—vì sao người ấy biết điều đó?
Tiệm bánh đó… là nơi cậu thường đến một mình, chẳng bao giờ kể với ai.
---
Và rồi, một dòng thông báo hiện lên, mờ như sương, ngay góc mắt cậu – chỉ mình cậu nhìn thấy:
> [CẢNH BÁO: TIẾP XÚC THỰC THỂ LẠ – LẦN 1]
ĐỒNG HỒ SINH MỆNH: -1 PHÚT
TỈ LỆ PHÂN RÃ: 3%
GỢI Ý: "Anh trai" không tồn tại trong thế giới gốc.
---
Nhưng Isagi không đọc.
Hoặc cố tình lờ đi.
Vì nụ cười ấy quá dịu dàng.
Vì tay ấy quá ấm áp.
Và vì—trong một thế giới hỗn loạn như thế này…
Cậu cần một nơi để dựa vào.
Dù cái nơi đó… có thể là cái bẫy.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro