Chương 31: Không Thuộc Về/ Là Người Đàn Ông Của Cậu/ Thứ Em Muốn và Đồi Bại

 Cầu bình chọn và bình luận ( •̀ ω •́ )y

 Vào buổi tập tiếp theo, Isagi vẫn đi bên Reo. Em nhỏ cười nhẹ, dù đáy mắt còn vương lại mơ hồ bất an. Reo vẫn là bạn trai mẫu mực, dịu dàng, ân cần, một chút ghen tuông nhưng không quá đà. Không ai có thể trách cậu ta. Không ai... ngoài những người đã biết sự thật.

 Ở một góc sân, Rin đứng dựa vào tường, ánh mắt lạnh lùng dõi theo từng cử động của họ. Hắn vẫn im lặng, nhưng từ lúc biết được ký ức kiếp trước và âm mưu của Reo, ánh mắt ấy đã mang một ý nghĩa khác.

 Bên cạnh Rin, Loki khoanh tay nhìn bảng chiến thuật mới.

     "Chúng ta cần kế hoạch." – Loki nói. "Không thể chỉ chờ Yoichi tự thoát ra được. Reo không đơn giản đâu."

     "Tôi không cần kế hoạch. Tôi cần thắng.". Rin đáp, gằn giọng. "Chỉ cần đánh bại Reo. Trên sân cỏ và cả trái tim của Yoichi."

 Loki nhướng mày cười khẽ: "Thế thì chuẩn bị đi. cậu ta không chỉ là cầu thủ, cậu ta là kẻ chơi đòn tâm lý giỏi nhất ở đây."

 Sau một thoáng im lặng, Loki đột ngột thở dài, giọng khẽ trầm xuống:

     "Yoichi có những ký ức mà không ai trong số các cậu hiểu được... ngoài Reo."

 Rin nhíu mày, nghiêng đầu. "Anh đang nói gì?"

 Loki hạ giọng, như thể sợ một ai đó nghe thấy:

     "Reo và Yoichi... kiếp trước từng yêu nhau. Reo đã lợi dụng điều đó để thao túng cảm xúc em ấy. Còn cậu, Rin... cũng từng ở bên Yoichi, cũng từng là một phần trong quá khứ của cậu ấy. Cậu không nhớ sao?"

 Ánh mắt Rin thoáng lay động. Ký ức mơ hồ, những mảnh vỡ rối rắm, những hình ảnh lướt qua như gió, nụ cười, ánh mắt, một người con trai đứng trong tuyết gọi tên hắn: "Rin... đừng đi..."

     "Yoichi không thuộc về Reo." – Rin khẽ lẩm bẩm, môi nhếch lên. "Và tôi sẽ khiến em nhớ ra điều đó."

 Trong khi đó. Chigiri chải lại tóc, mắt nhìn chằm chằm vào bóng Isagi phía xa. Gió thổi nhẹ, làm tà áo cậu chàng bay lên, để lộ ánh mắt rực lửa như thiêu đốt.

     "Tình yêu của tôi không phải trò đùa." – Cậu thì thầm. "Nếu cậu ấy chỉ thấy tôi là đồng đội... tôi sẽ khiến cậu ấy thấy tôi là đàn ông, là người đàn ông của cậu."

 Chigiri chưa từng là người thích chen vào giữa, nhưng lần này, cậu chàng không định đứng ngoài nữa. Sự ngạo nghễ của Reo, sự tăm tối của Rin, tất cả chỉ khiến cậu chàng thêm chắc chắn: Isagi cần một người có thể cho cậu ấy sự tự do. Không phải kẻ cầm tù bằng nước mắt hay ký ức... mà là người luôn chạy cùng một nhịp, một trái tim.

     "Tôi sẽ cho em thứ em muốn...Yoichi~" – Chigiri lẩm bẩm, rồi sải bước hướng về phía phòng huấn luyện.

 Phòng chung, Tokimitsu vẫn tiếp tục tạo một vườn nấm

 Tokimitsu ngồi bó gối, đầu cắm xuống như thể đã mọc nấm thật sự. Cậu lẩm bẩm:

     "Reo-kun đẹp trai hơn mình... mạnh hơn mình... Isagi-kun không bao giờ yêu một người nhạt nhẽo như mình đâu... hức..."

 Trên tay là một chiếc bánh nhỏ Tokimitsu làm từ sáng sớm – dự định tặng Isagi. Nhưng giờ, cậu chỉ nhìn nó mà rơm rớm nước mắt.

     "Nhưng... mình vẫn thích cậu ấy..." – Giọng cậu như gió thoảng, nhưng chẳng ai nghe.

 Ego bất ngờ ra thông báo:

     "Tuần tới sẽ là vòng đấu nội bộ quan trọng. Các đội được chọn ngẫu nhiên. Nhưng lần này, có một luật mới: Người ghi nhiều điểm nhất trong trận sẽ được đặc quyền... chọn một thành viên bất kỳ vào đội hình riêng cho trận tiếp theo."

 Toàn đội nhao nhao.

 Rin nở một nụ cười đầy ngạo nghễ.

 Chigiri siết chặt nắm tay.

 Reo nghiêng đầu, ánh mắt nheo lại... rồi liếc sang Isagi đầy tính toán.

 Buổi tối hôm đó, tại phòng Ego 

 Em nhỏ được gọi riêng đến phòng Ego. Căn phòng vắng lặng, chỉ có ánh sáng mờ từ màn hình giám sát đổ dài bóng người trên tường.

 Ego chậm rãi bước lại gần Isagi, từng bước đều nặng như đổ chì. Căn phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ mịt từ màn hình giám sát, chiếu lên gương mặt lạnh lùng của hắn.

     "Yoichi..." – Hắn khẽ gọi, giọng trầm trầm như thể đang thôi miên. "Em biết không... tài năng của em, ánh mắt ấy, sự rực rỡ ấy... khiến tôi phát điên."

 Trước khi Isagi kịp hiểu ra, đôi môi của Ego đã áp xuống, chiếm lấy em nhỏ bằng một nụ hôn đầy cưỡng chế. Không phải dịu dàng, mà là khát khao, là nỗi ám ảnh dồn nén suốt bao ngày. Hơi thở của hắn nóng rực, cuồng loạn như muốn nuốt chửng lấy em.

 Em giãy nhẹ, môi phát run:

     "E-Ego-san...đ...ừng..."

 Nhưng Ego không dừng lại. Bàn tay hắn trượt xuống, luồn ra sau lưng em nhỏ, vuốt nhẹ dọc sống lưng rồi ôm siết lấy eo cậu như sợ em nhỏ biến mất. Ngón tay của hắn lướt qua bả vai em, để lại một cảm giác tê dại khó tả.

     "Ức...ưm..hức...". Từng tiếng nấc vang lên như kích thích gã đàn ông kia.

     "Thân thể này... giọng nói này... ánh mắt này... tất cả đều là của tôi." – Hắn thì thầm, giọng nghèn nghẹn vì dục vọng dồn nén.

 Đột nhiên, hắn cúi xuống, áp môi vào vùng gáy trắng nõn của em nhỏ và cắn mạnh  một dấu chiếm hữu đỏ rực hiện lên giữa làn da trắng ngần.

     "AHhh...ư..đa..u...đau...xin anh..."Em nhỏ rên lên một tiếng, toàn thân run lên.

 Ego vẫn không ngừng lại, lại khẽ mút lên vết cắn vừa tạo, như thể muốn lưu giữ vị ngọt của đau đớn và phục tùng. Tay hắn tiếp tục siết chặt vòng eo thon của em nhỏ, trượt nhẹ lên phần lưng cong, lướt qua làn da mỏng manh để lại cảm giác vừa rùng mình vừa nhục nhã.

 Đến khi nước mắt đã rơi xuống má, đến khi Isagi bắt đầu khóc nấc không thành tiếng, Ego mới sững người. Hắn buông tay, lùi lại nửa bước, thở nặng nhọc như thể chính hắn cũng vừa thoát khỏi cơn mê.

    "Em...Về đi." – Hắn khàn giọng. "đừng nói với bất kỳ ai."

 Isagi lập cập rời khỏi căn phòng, tay run rẩy, thân thể mềm nhũn như không còn chút sức lực nào. Cánh cửa khép lại sau lưng cậu nhưng không ai biết, bên hành lang, Rin đã đứng đó từ đầu đến cuối. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt đỏ ngầu như loài thú sắp sửa xé xác kẻ chạm vào người hắn yêu.



He! Đứa nào gọi FBI đi!!! Chả Ego ấm dâu kìaaaa!!! AAA😭🤧

Công chúa Chigiri vẫn đáng sợ quá...😱

Mà nói mới nhớ, Rin với Bachira về sân rồi, Kaiser đâu nhỉ?🤔¯\(°_o)/¯

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro