chap 4 Hơn cả máu mủ: Khi sự thật được cất lên
Một buổi sáng yên ả, sau khi trải qua cuộc kiểm tra sức khỏe định kỳ với những mũi tiêm nhỏ xíu khiến đôi môi non nớt khẽ mếu, Ayame được y tá nhẹ nhàng đặt trở lại chiếc nôi ấm áp.
Giữa không gian tĩnh lặng thoảng mùi thuốc khử trùng, thính giác nhạy bén của một linh hồn trưởng thành trú ngụ trong thân xác bé nhỏ đã vô tình thu được những lời trò chuyện khe khẽ của hai nữ y tá đứng gần đó.
Giọng nói của họ nhỏ như tiếng thì thầm của gió, nhưng lại sắc như lưỡi dao mổ xẻ một bí mật. Họ bàn tán về Isagi, cái tên mà Ayame đã dần quen thuộc, gắn liền với sự dịu dàng và ân cần mỗi ngày.
Nhưng những lời lẽ họ dùng lại mang một màu sắc hoàn toàn khác. Họ nói về một thiên tài bóng đá đã vụt tắt, một ngôi sao đang lụi tàn không phải vì chấn thương trên sân cỏ, mà bởi một căn bệnh quái ác.
Chỉ một nhúm người trong bệnh viện này biết được sự thật nghiệt ngã ấy: Isagi Yoichi, chàng trai trẻ tuổi, đang mang trong mình một sinh linh ngoài ý muốn. Một thông tin mật được bảo vệ nghiêm ngặt, như một viên ngọc quý dễ vỡ, không được phép rơi ra ngoài ánh sáng.
Nhưng bệnh viện, tựa như một xã hội thu nhỏ, luôn tồn tại những dòng chảy ngầm của sự tò mò và thói lắm chuyện. Cha của đứa bé là ai? Câu hỏi ấy lơ lửng trong không khí như một đám mây mù bí ẩn.
Những lời đồn đoán bắt đầu nảy sinh, lan truyền từ miệng người này sang tai người khác, mỗi lời lại thêm một chút gia vị cay đắng. Có người nhíu mày, hạ giọng suy đoán về một vụ cưỡng bức tàn nhẫn, gieo rắc sự thương hại và phẫn nộ. Kẻ khác lại thì thầm về một mối tình tự nguyện nhưng chóng tàn, một sự bỏ rơi phũ phàng khiến chàng trai trẻ đơn độc gánh chịu tất cả.
Ayame nằm im trong nôi, đôi mắt bé xíu mở to nhìn lên trần nhà trắng toát. Cô không biết đâu là sự thật, đâu là lời thêu dệt ác ý. Nhưng sâu thẳm trong trái tim non nớt, cô biết một điều chắc chắn. Isagi đã một mình vượt qua tất cả, từ những cơn ốm nghén hành hạ đến nỗi sợ hãi khi đối diện với sự thật, để mang cô đến với thế giới này.
Không có ai đứng bên cạnh cậu trong khoảnh khắc sinh tử, không có vòng tay nào ôm lấy cậu khi những giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống. Và hiện tại, cũng chỉ có một mình cậu cặm cụi chăm sóc cô từng li từng tí, vụng về học cách bế một đứa trẻ sơ sinh, loay hoay với những chiếc tã nhỏ xíu, kiên nhẫn dỗ dành những tiếng khóc oe oe, và ngân nga những khúc hát ru bằng giọng khàn khàn vì thiếu ngủ.
Thật là… ngốc nghếch.
Ngốc đến mức đáng thương.
Một thiên tài bóng đá, một người từng được tung hô trên sân cỏ, giờ lại cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả, gánh trên vai một trách nhiệm nặng nề mà xã hội có lẽ sẽ nhìn bằng ánh mắt kỳ thị. Sự ngốc nghếch ấy, sự hy sinh thầm lặng ấy, lại như một mũi kim nhọn đâm vào trái tim Ayame, khơi dậy một cảm xúc phức tạp mà cô chưa từng trải qua.
Trái tim bé nhỏ của Ayame siết lại. Cô biết rõ giọng Isagi không hề chứa đựng sự dối trá khi cậu thì thầm những lời yêu thương bên nôi. Nhưng câu chuyện mà cô vừa nghe được về người cha ruột vô danh, về chính thân xác nhỏ bé này, lại mở ra một tầng lớp bí ẩn mới, phủ lên mối quan hệ giữa cô và Isagi một màu sắc khác.
Có lẽ Isagi thật sự không sinh ra cô. Nhưng chính cậu là người đã chọn nuôi nấng cô, ôm ấp cô trong vòng tay ấm áp, trao cho cô tình yêu thương vô điều kiện, dù cô chỉ là một đứa bé sinh non, không mang trong mình giọt máu của cậu.
Một người mà ở kiếp trước, sự tồn tại của cậu đã từng là cái gai trong mắt cô, giờ đây lại trở thành nơi trú ẩn duy nhất, an toàn nhất trong thế giới xa lạ này.
Một tiếng khóc nghẹn ngào, không phải là tiếng "Oe oe" bản năng của một đứa trẻ sơ sinh, mà là tiếng khóc nấc nghẹn của một linh hồn trưởng thành đang dần tan chảy bởi sự chân thành và lòng tốt của Isagi.
Dù sao cô cũng còn khá trẻ cơ mà…
Cô đã mất tất cả. Tên tuổi, bạn bè, gia đình, cả sự nghiệp mà cô đã dày công xây dựng ở kiếp trước chỉ vì những giây phút bốc đồng, bị ngọn lửa hận thù không nguyên cớ thiêu đốt lý trí, dẫn đến một cái chết đầy oan nghiệt.
Nhưng đổi lại, ở nơi này, cô có một cơ hội thứ hai. Một vòng tay mới, dù không phải là vòng tay của người thân ruột thịt. Một "người mẹ" dịu dàng chưa bao giờ từ bỏ cô, dù cô chỉ là một sinh linh bé nhỏ, yếu ớt và mang trong mình một bí mật về nguồn gốc.
Cô tự hỏi liệu trong tương lai, khi đã lớn lên, khi có thể cất tiếng nói, cô có đủ dũng cảm để gọi Isagi một tiếng "Mẹ" thật lòng hay không. Và người đàn ông khốn kiếp mang danh "cha" của Isagi Ayame là ai, điều đó hoàn toàn không còn quan trọng nữa.
Nhưng hiện tại, cô sẽ trân trọng giữ lấy khoảnh khắc này, khoảnh khắc được yêu thương vô điều kiện, không bị đòi hỏi bất cứ điều gì, không bị ràng buộc bởi những hận thù và đố kỵ của quá khứ.
Mỗi lần Isagi đến bên nôi của cô, ánh mắt cậu dịu dàng như ánh trăng non nhưng lại ẩn chứa một nỗi lo lắng sâu thẳm. Cậu không ngừng tìm cách làm cho cô cảm thấy thoải mái nhất, từ việc điều chỉnh chiếc chăn mỏng, đến việc nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Bàn tay cậu run run chạm vào mái tóc tơ mềm mại, thì thầm những lời an ủi vụng về, như thể đang cố gắng xoa dịu cả những nỗi đau mà một đứa trẻ sơ sinh không thể diễn tả.
Những lúc cô cảm thấy bất an, những cơn đau quặn thắt bất ngờ khiến cô khóc ré lên, cậu lại dùng giọng nói ấm áp và trầm khàn của mình để trấn an cô. Cậu ôm cô vào lòng, khẽ đung đưa, hát những bài hát ru ngọng nghịu, đôi khi còn pha lẫn cả những giai điệu bóng đá quen thuộc mà chính cậu cũng không nhận ra.
"Ba sẽ không bao giờ bỏ rơi con đâu, Ayame à,"
Isagi thì thầm, đôi mắt xanh biếc ươn ướt nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của cô.
"Ba sẽ luôn ở bên con, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa."
Lời hứa ấy, dù đơn giản, lại chứa đựng một sức mạnh phi thường, một sự cam kết tuyệt đối.
Và rồi, Ayame cảm thấy một điều gì đó thắt lại trong lồng ngực bé nhỏ. Cảm giác này… Cảm giác này không còn là sự ghét bỏ, không còn là sự phòng bị lạnh lùng. Thay vào đó là một sự ấm áp lan tỏa, một sự tin tưởng non nớt đang dần nảy mầm trong trái tim cô.
Cô không còn muốn chối bỏ sự thật rằng Isagi là người duy nhất dành trọn vẹn tình yêu thương cho cô, người duy nhất không hề ngần ngại gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng cô, người duy nhất không bao giờ rời xa cô dù chỉ một giây phút. Và đó là một điều mà ở kiếp trước, trong cơn mù quáng của sự thù hận, cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Nhưng vẫn còn một hòn đá tảng nghẹn ứ trong lòng Ayame, không cho phép cô hoàn toàn buông bỏ những cảm giác đau đớn. Cô không thể trốn tránh thực tế rằng cô không phải là con ruột của Isagi. Cô là một đứa trẻ được sinh ra từ một người đàn ông vô danh, một bóng hình mơ hồ không hề tồn tại trong ký ức của cô.
Và điều này khiến cô cảm thấy như mình không xứng đáng với tình thương bao la mà Isagi dành cho cô. Mỗi khi ý nghĩ ấy thoáng qua trong tâm trí, Ayame lại cảm thấy một nỗi đau âm ỉ, một sự mặc cảm khó tả.
Làm sao cô có thể nhận lấy tình thương của một người mà cô chưa bao giờ thực sự được sinh ra từ chính cậu ấy? Làm sao cô có thể chấp nhận được rằng cậu gọi mình là con khi bản thân lại không phải là kết quả của một tình yêu thương trọn vẹn, mà có lẽ chỉ là một sự cố ngoài ý muốn?
Lúc chiều tà, bầu trời xám xịt, những hạt mưa nặng nề bắt đầu trút xuống, gõ lộp độp vào khung cửa sổ bệnh viện. Gió lùa qua khe cửa hẹp, mang theo hơi lạnh ẩm ướt, khiến căn phòng nhỏ trở nên lạnh lẽo hơn. Ayame nằm trong nôi, đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, nhưng một lần nữa lại bị đánh thức bởi tiếng sụt sịt khe khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Cô khẽ nghiêng đầu, một động tác nhỏ bé nhưng đầy nỗ lực, và nhìn thấy Isagi đang quay lưng về phía cô, ngồi bó gối trong góc phòng tối tăm. Bóng lưng cậu khom khom, nhỏ bé và cô đơn đến lạ.
Khi căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối, chỉ còn lại tiếng mưa rơi đều đặn và tiếng thở đều đều của Ayame, cô nghe thấy Isagi nói nhỏ một mình. Đó không phải là một cuộc trò chuyện với ai khác, mà là một cuộc đối thoại nội tâm đầy dằn vặt mà cậu đang tự mình gánh chịu.
“…Mình có làm gì sai không…?”
Cậu thì thầm, giọng nghẹn lại trong cổ họng, như một tiếng nấc bị kìm nén.
“Con bé không cười với mình, không nhìn mình… Cứ như ghét mình vậy…”
Giọng Isagi nhỏ đến mức tưởng như tan biến vào tiếng mưa rơi, nhưng thính giác nhạy bén của Ayame lại thu trọn từng từ. Cô muốn gào lên, muốn phủ nhận những lời tự trách đầy đau khổ ấy.
“Không phải lỗi của cậu! Tôi chỉ… tôi chỉ chưa thể chấp nhận nổi sự thật này thôi! Tôi từng hận cậu, căm ghét cậu, nhưng giờ đây… tôi không biết mình nên làm gì nữa!”
Nhưng tất cả những lời muốn thốt ra chỉ nghẹn lại thành một tiếng khóc yếu ớt, bất lực của một đứa trẻ sơ sinh.
Isagi lập tức quay lại, giật mình lau vội những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Cậu vội vã chạy đến bên nôi, luống cuống nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng và hối hận.
“Xin lỗi, Ayame… ba xin lỗi… Ba không nên khóc trước mặt con… Đừng khóc nữa nha, bé con…”
Giọng cậu run rẩy, cố gắng trấn an cô bằng những lời lẽ dịu dàng.
Ayame nhìn gương mặt mệt mỏi và tái nhợt của Isagi, đôi mắt ươn ướt, hàng mi dính những giọt nước mắt vừa rơi. Dù cậu cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, cố gắng tỏ ra dịu dàng, nhưng chính sự cố gắng ấy lại khiến lòng cô càng thêm nghẹn ngào.
Cô là ai? Là kẻ từng căm ghét Isagi Yoichi đến tận xương tủy, từng nguyền rủa, từng chà đạp hình ảnh cậu trong tâm tưởng.
Còn Isagi? Là người đã mang đến cho cô cơ hội thứ hai để sống, ôm lấy cô trong vòng tay yếu ớt, đặt cả sinh mạng và tương lai vào sự sống còn của cô.
Vậy thì ai mới là kẻ đáng trách trong mối quan hệ phức tạp này?
Chưa kịp để cô chìm sâu hơn vào những suy tư rối rắm ấy, giọng nói của Isagi lại một lần nữa vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, vẫn mang theo sự mệt mỏi và lo âu chất chứa.
“Có lẽ, con sẽ không bao giờ biết được cha của con là ai. Và chính ba… ba cũng không biết người đó là ai.”
Giọng cậu nghẹn lại, như có một tảng đá chắn ngang cổ họng.
“Nhưng dù sao đi nữa, ba sẽ làm tất cả vì con, Ayame à. Ba sẽ không để con thiếu thốn bất cứ thứ gì. Ba sẽ cố gắng… ba sẽ là một người ba tốt, vì con… vì bé con của ba…”
Ayame lắng nghe những lời tự nhủ đầy đau khổ ấy, và một nỗi xót xa nghẹn ứ trong lòng. Cô tự hỏi liệu đó có phải là lời nói của một người đang tuyệt vọng, một người không bao giờ có được sự lựa chọn cho riêng mình?
Và chính điều đó, dù khơi dậy trong lòng Ayame một nỗi buồn man mác, lại khiến cô không thể tiếp tục ghét Isagi nữa. Cô cảm nhận được sự chân thành và tình yêu thương ấm áp, dù nó không phải là tình yêu của một người mẹ theo đúng nghĩa, nhưng lại đủ sức sưởi ấm trái tim cô trong thế giới lạnh lẽo này.
Lắng nghe những lời tự đáy lòng ấy, Ayame không thể không cảm thấy một chút hạnh phúc len lỏi trong tâm hồn. Cô không còn cảm thấy căm ghét Isagi nữa.
Cảm giác yêu thương và trách nhiệm mà cậu dành cho cô, dù không phải là tình yêu của một gia đình hoàn chỉnh, lại khiến cô cảm thấy mình là một phần quan trọng trong cuộc sống của Isagi, một lý do để cậu tiếp tục tồn tại và cố gắng.
Điều này, dù vẫn còn vương chút buồn bã về thân phận thật sự của mình, lại khiến Ayame cảm thấy một điều thật kỳ lạ: cô đang hạnh phúc khi được thừa hưởng những điều tốt đẹp nhất từ Isagi, từ sự dịu dàng trong ánh mắt đến sự kiên nhẫn trong từng cử chỉ.
Cô nhận ra rằng, dù không biết cha ruột của mình là ai, nhưng cô lại được trao cho một phần cuộc đời của Isagi, một sự gắn kết đặc biệt và thiêng liêng. Và điều đó khiến cô cảm thấy mình không hề vô giá trị, không hề đơn độc.
Dù không thể thay đổi quá khứ đau buồn, dù không thể xóa đi những ký ức đầy thù hận ở kiếp trước, nhưng Ayame đã bắt đầu cảm nhận một điều gì đó khác biệt. Cô không còn cảm thấy mình là một đứa trẻ không nơi nương tựa, không còn cảm thấy mình là một người bị bỏ rơi.
Cô được chăm sóc, được yêu thương bởi một người, mặc dù không phải người thân ruột thịt theo dòng máu, nhưng lại luôn dành cho cô tình cảm chân thành và ấm áp nhất. Và, dù chỉ là những khoảnh khắc nhỏ bé, đó là điều Ayame chưa từng dám mơ tới trước đây, rằng tình yêu thương, dù đến từ một người mà cô từng căm ghét, lại có sức mạnh chữa lành mọi vết thương.
Cảm xúc trong lòng Ayame vẫn còn lẫn lộn giữa sự biết ơn, xót xa và một chút bối rối về thân phận. Nhưng sâu thẳm trong trái tim bé nhỏ, cô biết rằng, dù tương lai có ra sao, cô cũng sẽ không còn cô đơn trên hành trình này. Bên cạnh cô luôn có Isagi, người "mẹ" bất đắc dĩ nhưng đầy tình thương.
Đêm đó, sau những cơn mưa rả rích, không khí trở nên se lạnh. Ayame được y tá đặt nằm cạnh Isagi trên chiếc giường bệnh hẹp.
Cô nhìn gương mặt say ngủ của cậu – một gương mặt vẫn mang những đường nét của chàng thiếu niên mà cô từng căm ghét, nhưng giờ đây lại nhuốm màu u buồn, mệt mỏi và dường như già dặn hơn so với tuổi thật. Những vết thâm quầng dưới mắt cậu là minh chứng cho những đêm thức trắng chăm sóc cô, những nếp nhăn nhẹ trên khóe mắt lại gợi lên những lo âu và gánh nặng mà cậu đang âm thầm chịu đựng.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Ayame chợt nhận ra một sự thật quan trọng.
Cô không còn là X nữa. Cô đã chết rồi. Người con gái nhỏ nhen, đố kỵ và độc miệng ấy đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa hận thù do chính mình gây ra.
Còn hiện tại, cô là Ayame – một sinh linh bé bỏng được ban cho một cơ hội thứ hai để sống, để yêu thương và được yêu thương. Và người trao cho cô cơ hội quý giá đó… không ai khác, chính là người mà cô từng ghét cay ghét đắng nhất.
Liệu đây có phải là định mệnh trớ trêu của số phận?
Một nụ cười bé xíu, yếu ớt và ngốc nghếch như cách Isagi hay mỉm cười mỗi khi dỗ dành cô, khẽ nở trên đôi môi non nớt của Ayame.
Nếu định mệnh đã chọn như thế, vậy thì…
Từ giờ, cô sẽ học cách yêu người "mẹ" này, người đã chấp nhận cô vô điều kiện, người đã trao cho cô một mái ấm dù không phải là máu mủ ruột thịt. Cô sẽ trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên cạnh cậu, đáp lại tình yêu thương vụng về nhưng chân thành ấy bằng tất cả sự ngây thơ và tin tưởng của một đứa trẻ.
Ánh sáng bình minh khẽ khàng xuyên qua khe rèm cửa sổ phòng bệnh, trải dài một vệt nắng ấm áp lên tấm chăn mỏng. Isagi vẫn đang ngủ gục bên chiếc nôi, bàn tay gầy guộc vẫn nắm chặt lấy bàn tay bé xíu của con gái, như sợ rằng chỉ một thoáng lơ là, cô sẽ biến mất. Ayame khẽ cựa mình tỉnh giấc, đôi mắt tròn xoe xanh thẳm
________
Tích cực vote để tui có động lực up chap mới nha ~
Chap này được 40 vote thì tớ up tiếp nhen
Hihihi một chap nữa thôi là sắp có biến gòi. Ayame cũng sắp được gặp "cha" rồi. Lúc đó mọi người sẽ thấy phản ứng của Ayame khôi hài lắm á.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro