Kandy x Jakky : Chồng ơi...

Chồng của tôi không được bình thường.

Nói sao nhỉ?

Có cảm giác như anh ấy đang che giấu gì đó vậy.

Cho dù tôi đã lén hỏi thử rồi nhưng Kandy chỉ nhẹ nhàng cười rồi bảo :

- À... Anh chỉ đang phân loại rác để vứt thôi. Bảo vệ môi trường mà.

Vứt rác à? Nghe khó tin thật đấy. Ai đời lại đi vứt rác vào giữa đêm cơ chứ? Hay đây là một loại trào lưu mới nhỉ? Có vẻ cũng hợp lí.

Nhắc mới nhớ, cũng lâu rồi tôi chưa đi ra ngoài thì phải?

_______

- Thêm một cái xác bị nhét vào  túi ni lông màu đen được phát hiện tại bãi rác vào sáng nay.

- Được cho biết, nạn nhân là anh K, 24 tuổi và hiện đang là nhân viên tiếp thị công ty Nochim bị báo cáo là đã mất tích trước đó 3 ngày.

- Cảnh sát khám nghiệm tử thi báo cáo không tìm ra được nguyên nhân gây tử vong cho nạn nhân. Tình trạng của cái xác hoàn toàn lành lặn.

- Đây đã là vụ án kì lạ thứ 5 trong tháng rồi. Thật không thể tưởng tượng nổi hung thủ đã làm cách nào để khiến cho những cái xác không bị thối rữa. Phía cảnh sát cho rằng hắn đã sử dụng Formaldehit..

Píp!

Chồng tôi vừa tắt tivi đi. Tôi thấy hơi khó chịu vì hành động đó của anh ấy. Nhưng Kandy đã bế cơ thể tôi đặt vào chiếc ghế ở phòng ăn.

Anh ấy ngồi đối diện tôi, mỉm cười:

- Đến giờ dùng bữa sáng rồi, Jakky.

Khuôn mặt anh ấy thật hiền, tôi cũng không thấy khó chịu nữa. Chỉ là hơi bất an. Những vụ án mạng mà người chết không xác định được nguyên nhân tử vong gần đây toàn xảy ra ở khu nhà chúng tôi ở.

Tôi thấy không yên tâm, Kandy phải đi làm từ sáng đến chiều muộn mới về. Hung thủ còn chưa bị bắt, lỡ anh ấy gặp nguy hiểm thì phải làm sao?

Kandy như thấy được sự lo lắng của tôi, bèn lên tiếng an ủi:

- Anh sẽ không sao đâu. Cảnh sát được tăng cường tuần tra ở bên ngoài nhiều lắm còn gì? Tên hung thủ đâu điên khùng tới mức tấn công người khác trước tầm mắt của cảnh sát chứ.

Nghe thế, tôi cũng an lòng mà tiếp tục thưởng thức điểm tâm.

Dùng bữa xong, tôi tiễn Kandy đi làm bằng một nụ hôn như thường lệ rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

_______

Choang!

Tôi vô tình làm rơi chiếc dĩa mà tôi thích nhất trong lúc dọn dẹp, mảnh vỡ văng tứ tung cứa cả vào chân tôi.

Vết cứa rất sâu, tôi nghĩ vậy. Máu chảy ra từ đó không ngừng, tôi hoảng loạn tìm hộp cứu thương vội sơ cứu. Máu vẫn thấm vào cả băng gạc.

Tôi tự hỏi, có nên đi mua thêm bông băng không nhưng rồi lại thôi. Tôi sẽ nhắn kêu Kandy mua nó trên đường về vậy.

Mà giờ tôi mới để ý, ngón tay áp út của tôi có đeo một chiếc nhẫn này. Nó rất đẹp. Chắc là nhẫn cưới của tôi và Kandy rồi.

Khoan đã...! Sao lại... Chắc là? Chồng tôi là Kandy và đó chính là nhẫn của chúng tôi chứ còn gì nữa?

Thật là... Tôi cảm thấy như dạo này mình đang quên đi những thứ quan trọng.

________

Chồng tôi cuối cùng cũng về rồi. Anh ấy nhào vào ôm hôn tôi thắm thiết.

Tôi vừa đẩy vừa càm ràm, bảo anh mau đi tắm rửa rồi ăn cơm. Tôi sẽ cất cặp của anh trên phòng.

Kandy cũng ngoan ngoãn nghe theo những gì tôi nói. Anh thông thả bước vào nhà tắm.

Tôi đem cặp đi làm của anh đặt ở bàn làm việc phòng ngủ. Khi quay lưng rời đi thì tôi nghe tiếng chiếc cặp rớt xuống.

Bộp!

Chiếc cặp rớt xuống làm đồ bên trong cũng rơi ra. Tôi vội vàng lượm rồi cất lại vào cặp nhưng có một thứ khiến tôi chú ý.

Là một bức hình, người ở trong hình không ai khác chính là tôi và Kandy. Trong ảnh, chúng tôi mặc đồng phục học sinh nhìn rất trẻ trung.

Tôi bật cười nhưng sau lại im lặng suy ngẫm.

Chúng tôi chụp bức hình này khi nào nhỉ? Sao tôi lại chẳng có kí ức gì về nó hết. Hơn nữa phong cảnh của bức hình này. Đó là một ngôi trường, xung quanh tôi có thể nhìn thấy nhiều người ở đằng xa xa.

Một cô gái tóc tím, cô gái bận đồng phục thể thao và... Ai đó? Đang đứng quay lưng về phía người chụp hình.

Không hiểu sao tôi cảm thấy tim mình thắt lại.

Đầu tôi bỗng dưng đau nhức dữ dội. Tôi ôm đầu nằm gục xuống, thứ gì đó hiện lên trong đầu tôi nhưng tôi không biết đó là thứ gì. Cơn đau như búa bổ xé tạc đầu tôi.

Và tôi biết... Mình đã ngất đi.

_______

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy trần nhà và Kandy đang nhìn tôi đầy lo lắng.

Anh ấy vui mừng khi thấy tôi tỉnh dậy:

- Jakky, em không sao chứ? Anh thấy em nằm bất tỉnh trong phòng ngủ. Có chuyện gì xảy ra à?

- À... Em... Đúng rồi! Bức hình!? Em vô tình thấy một bức hình ở trong cặp anh rồi sau đó một cơn đau đầu dữ dội tới và em...ngất xỉu.

Trong một khoảng khắc rất ngắn ngủi, tôi có thể cảm nhận. Bàn tay Kandy nắm chặt tay tôi.

Tôi cảm thấy kì lạ, chưa kịp hỏi thì Kandy lại nói:

- Em bất tỉnh đã hơn 2 tiếng rồi. Chắc hẳn cũng đói lắm nhỉ? Cứ ngồi yên đó đi. Để anh mang bữa tối lên cho.

Sau đó, anh ấy rời khỏi phòng.

Và bụng tôi cũng đã bắt đầu đánh trống.

_______

- Ưm... Ha... a... a...

Cơ thể tôi không ngừng nhấp nhô. Sự xâm chiếm mạnh bạo của anh khiến tôi như đánh mất lý trí.

Tôi không còn suy nghĩ đến bức hình và những điều kì lạ mà gần đây tôi cảm thấy nữa. Giờ đây tôi chỉ muốn đắm chìm trong dục vọng này.

Kandy ôm lấy tôi, đẩy cự vật to lớn vào bên trong sâu hơn. Tôi chỉ biết úp mặt vào bờ vai anh rên khẽ. Sau đó, anh lại tiếp tục  thúc. Những cú thúc đầy mạnh bạo cứ nhanh dần theo từng hồi.

Tôi cấu vào lưng anh. Không thể chịu nổi cơn khoái cảm mà anh mang đến.

Kandy đột ngột cúi gằm mặt xuống cổ tôi. Tôi cảm thấy sự ướt áp rùng mình và ngay sau đó là cơn đau đột ngột tấn công.

- Anh cắn em!!?

Đặt câu hổ mặc cho đã biết được câu trả lời. Tôi đẩy người ra khỏi Kandy, nhìn chằm chằm anh ấy. Coi kìa! Anh ta vẫn còn cười nhởn nhơ như thể mình chưa làm gì sai ấy!

- Ai bảo em cào lưng anh đau muốn chết đây này?

- Tại anh làm mạnh quá chứ...

- Coi nào! Không phải em thích vậy à?

Vừa nói anh vừa đẩy cả người tôi nằm xuống nệm. Lại tiếp tục luân động như chưa từng bị ngừng lại trước đó.

Kandy cúi xuống hôn vào trán tôi, từ từ rồi chuyển qua hôn đến mí mắt, hai bên má và mũi.

Tôi mơ hồ cảm nhận từng cái chạm ngọt ngào. Tôi hoàn toàn ở thế bị động chỉ nằm trên giường mặc cho anh càn quấy.

Tay tôi chạm vào cổ của anh.

Không có...? Nó không ở đây ư?

- Kandy... Nốt ruồi ở cổ anh đâu mất rồi?

Câu hỏi đó vô tình thốt ra từ miệng tôi.

Mọi chuyện sau đó... Tôi không còn nhớ nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro