02

Người thứ ba

"Hey, dậy đi nhóc."

Seokjin rít nhẹ một tiếng, em cảm thấy không được khỏe. Ừ thì vốn dĩ em cũng không thấy khỏe cho lắm, nhưng ý ở đây là em đang bị sốt và thân nhiệt em đang rất nóng.

"Cô ơi, cho con ngủ nữa đi... Con thấy không được khỏe cho lắm." Seokjin nói lầm bầm nhỏ nhưng người đối diện vẫn có thể nghe rõ em nói gì.

Hắn thở dài rồi bế Seokjin lên. Cố gắng tạo ít tiếng động và cẩn thận nhất có thể, hắn không muốn bị bắt gặp bởi những người còn lại; các thằng bạn nhỏ tuổi hơn của hắn đều ở đây.

Hắn nhẹ nhàng tháo chiếc cặp mà em đang ôm chặt cứng ra rồi ném nó sang một góc giường. "Tên em là gì nhỉ?" Hắn hỏi, mong rằng sẽ nhận được câu trả lời từ em.

Seokjin với chút tỉnh táo, mở mắt dậy và trả lời. "E-em là Kim Seokjin... Em đang làm gì ở đây vậy?"

Người đàn ông ấy cười nhẹ, chất giọng khàn của hắn lắp đầy căn phòng và đi vào tai của em. "Anh mới là người hỏi em câu đó chứ." Hắn ta vừa nói vừa nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc của Seokjin, hắn vén mái của em qua một bên để lộ đôi mắt. "Nhưng mà em rất đẹp, nên có gì anh cũng sẽ giữ em lại thôi." Hắn ta lại một lần nữa cười nhẹ.

"E-em không có n-nơi nào để ở cả... Em l-là một người v-vô gia cư. Cô của em đuổi em r-ra khỏi nhà, em x-xin lỗi vì đã lẻn v-vào nhà anh và ngủ tr-trên ghế sofa." Seokjin cố gắng giải thích, em khó khăn nặn ra từng chữ và bây giờ em đang cảm thấy rất xấu hổ. "Áo của em đâu rồi ạ?" Em hỏi khi để ý thấy mình không mặc áo.

"Người em nóng lắm."*

"S-sao ạ?"

"Ý anh là theo nghĩa đen, em đang bị sốt khờ ạ."

"Oh." Seokjin giấu mặt vào tấm chăn dày, em cảm thấy thật ngại bởi phản ứng ngu ngốc của bản thân.

Hắn ta lại cười rồi quay lưng lại bước đến cánh cửa. "Anh đi mua thuốc và một số thứ lặt vặt. Em có cần gì không? Và còn nữa, đừng để bị người khác phát hiện ra em ở đây."

Seokjin chỉ lắc đầu rồi tươi cười trả lời hắn. "Vậy là đủ rồi, cảm ơn anh." Em nói với gò má nóng hổi vì bệnh.

"Không có gì. Anh sẽ quay lại liền." Hắn ta rời đi sau khi chắc rằng mình đã khóa cửa.

"Tại sao một người lạ lại có thể tốt đến như vậy?" Seokjin tự hỏi, khuôn mặt của người đàn ông đó cứ lẩn quẩn trong suy nghĩ em.

Tóc màu xanh bạc hà, da trắng, môi mỏng và hồng, giọng khàn, đôi mắt dễ thương, dáng nhỏ con nhưng khá khỏe cùng với chiều cao không-được-cao-lắm, nhưng đương nhiên hắn ta vẫn cao hơn em (vì em mới chỉ mười lăm tuổi).

Chốc lát ngắn ngủi, trong mắt em, người đàn ông đó thật hoàn hảo.

---

*Người em nóng lắm (You're hot): theo tiếng Anh, câu này có hai nghĩa. Nghĩa đen là thân nhiệt cao, nghĩa bóng là "Em nhìn hấp dẫn, nóng bỏng lắm." Nên Seokjin mới có phản ứng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro