scene 4 - take 1
Sừng sững đứng trên mảnh đất Seoul đầy mưu tính, một toà nhà chọc trời không cảm xúc mà chen ngang vào những đám mây đang hàn huyên, cắt đôi những cơn gió vô tội và làm phiền lấy bầu không khí lạnh lẽo mà Đông đang kéo về.
Chủ nhân của toà nhà đang mệt mỏi lắng nghe tên trưởng phòng cứ hai câu lại nịnh hót, đến câu thứ ba cũng đã biết thay đổi hơn, lần này là tôn sùng cả cha mẹ hắn thành Thượng Đế, những người đã có công mang hắn đến với thế giới này.
Tay hắn lật giở trong vô định, lướt qua những khuôn mặt không đỏ son thì cũng là trắng phấn, khiến hắn không khỏi nghĩ đến: nếu như hắn để những người này làm việc, có phải lễ Halloween sẽ không cần linh vật hoá trang nữa hay không ?
Giữa hằng hà sa số những cái tên, hắn bất chợt dừng lại ở một người.
Một thanh niên đã qua hai mươi, nhưng nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, vẫn sẽ nghĩ người ấy chỉ là một thiếu niên.
- Kim Namjoon.
Hắn thầm ghi nhớ họ tên của người nọ. Yoongi nhếch môi, hoàn toàn không có tâm trạng để xem qua những hồ sơ còn lại, cứ như vậy mà một cái nhìn đã định đoạt tương lai, cứ như vậy mà chọn lấy người này.
Hắn chậm rãi đứng dậy, tiến đến bên tay trưởng phòng vẫn còn luyên thuyên về công lao của cả vũ trụ này, vô cùng nhẹ nhàng mà đuổi gã đi.
- Trưởng phòng Lee, thay vì ông đứng ở đây nói về vụ nổ Big Bang với tôi, thì ông nên về soi gương lại đi.
- Th-Thưa Ch-Chủ tịch ... Mặt tôi dính gì sao ?
- Tôi còn tưởng ông không có mặt, tôi nhìn ông chỉ thấy trên cổ ông là cái miệng cứ làm gì còn cái đầu.
Tên trưởng phòng bị nói như thế đành chột dạ mà biến mất. Yoongi nhìn tên nịnh hót ấy vừa khuất khỏi cửa, đã gọi đến phòng quản lý nhân lực.
- Dọn dẹp hết đồ đạc của trưởng phòng Lee đi.
- Vâng thưa Chủ tịch.
- Gọi thực tập sinh Kim Namjoon lên phòng tôi.
- Vâng thưa Chủ tịch.
Chưa đầy một phút sau, tiếng thông báo được phát trên tất cả các tầng, đều đặn lặp đi lặp lại một thông báo: Thực tập sinh Kim Namjoon, xin mời lên tầng 93. Xin nhắc lại, thực tập sinh Kim Namjoon, xin mời lên tầng 93.
Đối tượng được tìm nhổm dậy từ đống giấy tờ cao hơn cả cậu ta ngồi, đầu bù, tóc rối mà loay hoay tìm đường đi đến thang máy trong cái nhìn đầy thù hằn của những ả õng ẹo đố kị.
Mắt thấy thang máy sắp đi đến tầng 93, Yoongi gấp gáp về lại bàn làm việc, cố tình bày tất cả giấy tờ ra bàn khiến mặt bàn ban đầu sạch sẽ, giờ đã biến thành một bãi chiến trường những giấy là giấy. Quá đáng hơn, hắn còn cố tình dựng hiện trường giả một vụ đổ mực ra bàn, khiến bao nhiêu văn kiện quan trọng nhuộm một màu đen không ra đen, trắng không ra trắng.
Khi người cần tìm vừa bước vào phòng, hắn đã đóng hẳn một vở kịch bản thân vừa dính đầy mực trên áo, vô cùng khó chịu mà nhíu mày.
Điều này vậy mà doạ sợ được Namjoon.
- Kim Namjoon ?
- Vâng thưa Chủ tịch, tôi tên là Kim Namjoon. Chủ tịch tìm tôi ạ ?
Namjoon cúi gầm mặt, lấy hết cả nửa phách dũng khí mà trả lời vị gọi là chủ tịch kia. Bản tính vốn đã nhút nhát, rụt rè, cộng thêm cả ngoại hình và tình trạng hiện tại thì em chẳng còn chút tự tin nào để tiếp tục làm thực tập sinh nữa.
Yoongi nghe thấy người kia trả lời đã hài lòng được năm phần, năm phần còn lại vẫn phải diễn cho tròn vai.
- Tôi thấy trong hồ sơ cậu xin ứng tuyển vào vị trí nhân viên ?
- À ... dạ vâng, tôi đã có kinh nghiệm năm năm trong lĩnh vực ứng tuyển ạ.
- Năm năm ? Điều kiện tối thiểu để được ứng tuyển vào tập đoàn là có trên bảy năm kinh nghiệm. Cậu biết điều đó chứ ?
- Dạ ... biết.
- Cậu còn kinh nghiệm ở lĩnh vực nào nữa ?
- H-Hết rồi ạ.
Người kia càng trả lời càng nhỏ. Yoongi ghẹo được người kia liền không khỏi phấn chấn.
- Cậu có dị ứng với mèo không ?
- Dạ ? Dạ không.
- Cậu được nhận.
- Dạ ?
Namjoon ngẩn người khi nghe quyết định, trông em còn sốc hơn khi nghe tin em bị đuổi việc. Vô cùng hoang mang, nhưng vẫn cố gắng cúi người chào hắn, chào hỏi đủ phép tắt để bắt đầu xoay người về phòng làm việc.
- Cậu đi đâu ?
- Tô-Tôi về phòng làm việc ạ ?
- Cậu biết chức vụ của cậu chưa ?
- D-Dạ chưa. Thưa Chủ tịch, tô-tôi sẽ làm ở ban nào ạ ?
- Ban Chủ tịch.
- Dạ ?
- Thư ký Chủ tịch. Cấp trên của cậu là tôi, cấp dưới của cậu là ...
Yoongi lúc này đã tiến đến gần mà Namjoon không hề hay biết, vì người này từ nãy đến giờ đối mặt với vị Chủ tịch đều "dạ thưa" bằng đỉnh đầu, mặt em đã cắm xuống đất được mười lăm phút hơn.
Bỗng trong tầm mắt lại hiện lên bóng dáng của đôi giày da đắt tiền, đến lúc này em mới nhận ra Chủ tịch đức cao trọng vọng kia đã đứng trước mặt em rồi.
- ... là Kim Namjoon.
Hắn dứt câu, cảm thấy bản thân vô cùng thú vị mà ngồi lại vào ghế, nhìn vị tân thư ký kia vì những lời của hắn mà vẫn ngây người.
- Thư ký Kim, cậu có thể làm việc ngay bây giờ.
- T-Tôi phải làm gì ạ ?
- Dọn bàn giúp tôi.
Em chậm chạp còn hơn rùa bò mà tiến lại bàn hắn bắt đầu sắp xếp lại giấy tờ. Thoáng nhìn qua, Namjoon thấy biết bao nhiêu là "hợp đồng" xuất hiện, chúng đều có điểm chung là đã loang lổ mực. Chính em cũng đã dính đầy mực lên bàn tay và áo, nhưng tính tình hậu đậu nên em chẳng hay biết mà để tâm.
Vị Chủ tịch tài cao, đức cũng cao kia đã vào phòng nghỉ nhỏ mà thay áo. Căn phòng được xây riêng với cửa bí mật, đi theo trường phái nội thất Minimalism cùng một bức tường hoàn toàn được xây bằng cửa kính một chiều. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy đây là bức tường bình thường, nhưng người trong phòng lại có thể nhìn ra rõ từng chút một.
Yoongi vừa cài nút áo vừa nhìn vị thư ký mới kia, trong đầu không biết đã vẽ ra loại viễn cảnh gì, mà đũng quần âu được may đo tỉ mỉ đã cộm lên một mảng lớn.
Một kẻ săn mồi, đứng đầu chuỗi thức ăn, đang chậm rãi nhìn ngắm bữa ăn của nó. Một thanh niên tựa niên thiếu. Quần âu được cắt may vụng về với phần ống quần suông, một sự đi lùi của thời trang công sở. Tuy nhiên, bấy nhiêu vẫn không thể che giấu được vòng ba bắt mắt, chỉ nhiêu đấy thôi, đã khiến kẻ săn mồi ứ đọng biết bao nhiêu là nước dãi, và kế hoạch xấu xa được hình thành.
_ 03/04/2023 _ Jis _
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro