scene 4 - take 2
Khi em sắp xếp xong đống giấy tờ thì đã không thấy vị Chủ tịch vô cùng kính mến nữa.
Bản tính trời sinh đã nhút nhát, không hiểu trớ trêu thế nào mà lại còn được trao thêm cho trí tưởng tượng phong phú, khiến Namjoon lúc nào cũng khổ sở trong mối lo sợ thần sợ quỷ, nghĩ lung tung xong lại tự doạ sợ chính mình.
Lần này không phải ngoại lệ.
Vừa thoáng một chốc đã không còn thấy người, Namjoon sợ đến tóc gáy cũng biết dựng, lo lắng mà nghĩ có phải bản thân vừa gặp ma hay không, sao đã không thấy người đâu nữa.
Cứ như vậy, em biết được đấng nào thì quỳ lạy đấng đấy, thành tâm mà vừa lau mồ hôi vừa niệm. Khổ nỗi rằng tay em từ nãy đã dính mực, vì lau mồ hôi mà giờ đây mặt mũi đã lấm lem như vừa chui từ góc bếp nào ra.
Còn vị Chủ tịch là người mà bị xem thành ma kia, ngồi trong phòng nhìn ra mà suýt thì ngất đi vì cười quá nhiều.
Hắn vốn từng được xem là ma thật, ma khó gần vì người ta rỉ tai nhau rằng hắn có bao giờ để người sống nào vào mắt. Ngay cả cha mẹ hắn còn chưa khiến được hắn cười lần nào. Vậy mà vị tân thư ký kia, chỉ mới vào phòng được nửa tiếng thôi, đã khiến hắn cười bằng hai mươi bảy năm cộng lại.
Đến khi em vì quá căng thẳng mà ngất đi, thì vị cấp trên duy nhất của em mới từ từ bước ra từ căn phòng bí mật, từ từ bế em đặt lên sofa, từ từ chiếm tiện nghi của người ta.
---
- Kim Namjoon, đây là bản báo cáo tài chính của quý ba. Cậu kiểm tra xong thì đưa ngay cho Chủ tịch để chiều nay có thể cập nhật số liệu.
- Dạ vâng, trưởng phòng Seo, tôi sẽ kiểm tra và chuyển đến Chủ tịch ngay.
---
Thời điểm các tầng của toà nhà đã thưa thớt nhiều người, đồng thời cũng là lúc căn tin trở nên nhộn nhịp và là thời cơ lý tưởng để những kẻ mưu mô giở trò.
Sấp tài liệu cho cuộc họp chiều nay đã bị đánh tráo bởi một bản khác, với điểm thay đổi chỉ là dấu phẩy bị dịch sang trái.
Chỉ một sự thay đổi rất nhỏ cũng có thể khiến lời trở nên lỗ, và có vẻ như kẻ mưu mô kia không hề biết ả chỉ là một sinh vật phù du trong bể cá của một con cá mập trắng.
---
- ... Trong quý Hai và Ba của tập đoàn, chúng ta đã thành công mua lại NJK và hãng hàng không B Airlines. Điều đó đã khiến cổ phiếu của tập đoàn tăng thêm 15% so với cùng quý năm ngoái và đang tạo được sự thu hút của các doanh nghiệp trên thế giới, đặc biệt là các doanh nghiệp có trụ sở tại các thị trường tiềm năng ...
Trong khi tất cả mọi người đều đang chú ý lắng nghe buổi họp, duy nhất chỉ có vị trưởng phòng Seo kia loay hoay lật tới lật lui sấp tài liệu được phát. Rõ ràng số liệu đã có chỉnh sửa, tại sao ... tại sao ...
- Phòng ban của cô đã làm đến đâu rồi, trưởng phòng Seo ?
- Thưa Chủ tịch ...
- Xin ngắt lời trưởng phòng Seo, xin mời mọi người xem đoạn video ngắn sau đây.
Màn hình chiếu bỗng đổi giao diện thành màn hình chiếu video, hiện lên góc quay từ trên xuống, tựa như góc quay camera an ninh.
Thư ký Kim đang ngồi làm việc bỗng nhận được cuộc điện thoại của Chủ tịch, trong nháy mắt đã vào văn phòng Chủ tịch để lắng nghe công việc. Chỉ trong ít phút ngắn ngủi, bóng hình ai đó lén lút đến trước bàn của thư ký Kim, tráo đi tập tài liệu trên bàn. Bóng hình ấy hoàn thành công việc liền theo lối cầu thang thoát hiểm mà biến mất sau cánh cửa. Tuy nhiên, đoạn video vẫn chưa kết thúc. Thư ký Kim, chỉ sau vài tích tắc, đã trở ra khỏi phòng, phát hiện bản tài liệu bị thay đổi, liền nhanh chóng ghi chú và sửa lại.
- Trưởng phòng Seo, có một điều tôi nghĩ tất cả mọi người đều sẽ đồng tình. Chính là thư ký Kim, dù là nhân viên vào sau cô hai năm, nhưng cậu ta lại cẩn thận hơn cô gấp đôi. Cô đã xem qua tập tài liệu mà cô lấy từ bàn cậu ấy hay chưa ? Thư ký Kim của tôi bao giờ cũng sẽ ghi chi chít chú thích lên tài liệu để cậu ấy có thể kịp thời nắm bắt tiến độ hoàn thành công việc của các phòng ban. Cậu ấy cũng có thói quen sẽ luôn kiểm tra lại số liệu, và số lần thì không bao giờ ít hơn năm. Ở đây cô bất cẩn tận ba lần. Lần một, cô không để ý camera. Lần hai, cô không để ý đến tài liệu đã đưa cho cậu ấy. Khi đi ra, sấp tài liệu đã đầy những nét bút chì. Khi đi vào, sấp tài liệu lại trống trơn như lúc vừa nhận.
- Thưa Chủ tịch ...
- Hôm nay cô đã vất vả rồi, cô tan sở đi. Cảm ơn mọi người.
Yoongi cùng Namjoon rời đi trước, bỏ lại biết bao nhiêu ánh mắt giễu cợt nhìn ả rắn độc đang khóc khóc mếu mếu không ra hơi.
"Lần ba, cửa kính phòng tôi vốn là cửa kính một chiều linh hoạt. Tôi dùng để nhìn trộm thư ký của tôi, không ngờ lại bắt được cả một con rắn độc."
Hắn nghĩ đến đây thì có vẻ vô cùng hài lòng với tư duy của bản thân, mãn nguyện mà tiêu sái bước vào phòng để tiếp tục công cuộc ngắm trộm chàng thư ký.
---
Yoongi ngẩn ngơ ngắm nhìn thư ký Kim, bỗng chốc trôi dạt về miền ký ức xa xăm.
Trước đây hắn học đến năm 11 thì đã đi du học. Hắn vốn không có quá nhiều kỷ niệm đáng nhớ ở nơi xứ người, nhưng khi về nước, hắn cũng cảm thấy bản thân xa lạ như một du khách.
Hắn khi ấy lạc lõng như cách Ellen Ripley trả lời Call khi được hỏi về những dự định tiếp theo.
- I don't know. I'm a stranger here myself. (Tôi không biết. Ở đây tôi cũng là người lạ mà thôi.)
Hắn, kẻ lang bạt xa lạ, từ hai bàn tay trắng mà thành lập nên tập đoàn lớn, nhưng vẫn không thể nào lấp đầy nỗi trống trải trong lòng. Đã có lúc hắn thấy bản thân như một cỗ máy, tồn tại để chinh phục và cứ như vậy mà chết đi. Hắn không có mục đích đáng giá để lưu luyến, cũng không còn ai là người thân để tìm về. Hắn đi du học một phần vì cả cha và mẹ hắn đã qua đời, và món quà cuối cùng họ dành cho hắn là tấm vé đi học.
Hắn trở về sau chín năm, và thời gian đã bào mòn của hắn rất nhiều thứ, một trong số đó là nhân tính. Hắn thấy mọi thứ đều như nhau, và đã có lúc hắn thấy kinh tởm chính mình. Có lẽ vì thế mà hắn, dù là chủ tịch tập đoàn lớn, vẫn chấp nhận sống trong căn hộ xập xệ ở nơi xa trung tâm thành phố. Vì khu chung cư ấy từng là nơi chứa chấp nhà ba người hắn, hắn đã nghĩ rằng khi hắn trở về, may mắn hắn sẽ tìm thấy một mảnh vụn vỡ mà hắn đã quên.
Căn nhà đã không thể thuê lại.
Hắn đành thuê một căn hộ cách căn nhà cũ ba tầng. Hằng ngày, trước khi trở về nhà, hắn sẽ luôn dừng lại ở tầng lầu có căn nhà cũ một lúc, để nhớ về lúc nhỏ, để gợi lại trong hắn một chút tính người.
Nhưng đến một ngày, hắn đến chậm một bước. Một bóng hình đứng ở trước cửa nhà hắn, đeo chiếc ba lô đã rách túi, lặng lẽ đứng ở đấy, dường như đang lầm bầm điều gì đó. Năm phút sau, người ấy rời đi.
Hắn lấy làm lạ, hỏi những người xung quanh thì được biết người ấy đã làm vậy trong suốt quãng thời gian hắn rời đi. Đều đặn mỗi ngày từ năm lớp mười một đến hiện tại, trích ra năm phút để đến nơi này, và rồi lại rời đi. Họ gọi người ấy là Nhóc Nâu, vì người ấy có làn da bánh mật. Họ không biết tên thật của Nhóc Nâu, không ai rõ. Họ không biết, Nhóc Nâu dường như không có ý định trả lời.
Hắn dần cảm thấy Nhóc Nâu này kì lạ, dần cảm thấy hứng thú, dần đặt nặng Nhóc Nâu trong tâm trí. Hắn dần yêu thích Nhóc Nâu.
Quả nhiên Tạo Hoá là tên hơn thua nhất mà hắn từng biết. Tạo Hoá để Nhóc Nâu đến làm thực tập sinh của tập đoàn, Tạo Hoá mang Nhóc Nâu đến làm thư ký của hắn.
Phải Tạo Hoá làm hay không ?
_ 03/04/2023 _ Jis _
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro