Chương 24
Chương 24:
Theo lời ông bà Fujimoto, Kyomi là bạn thân với Emi từ tiểu học. Lên sơ trung cả hai vẫn tiếp tục học cùng nhau và ngày càng trở nên thân thiết. Nhưng đáng tiếc Kyomi đã chết cách đây ba năm do bị sát hại.
Ba năm trước, trường Emi và Kyomi tổ chức dã ngoại trong rừng. Trong lúc Kyomi tách nhóm đi vệ sinh, cô bị một kẻ lạ mặt tấn công, cưỡng bức và giết chết. Sau vài ngày phong toả khu rừng tìm kiếm, cảnh sát mới tìm được thi thể Kyomi trong tình trạng thảm khốc. Trong rừng chẳng tìm ra dấu vết kẻ sát hại, lại không có camera nên việc tìm hung thủ gần như rơi vào bế tắc. Cuối cùng vụ án bị khép lại cho đến hôm nay.
Từ ngày Kyomi chết, Emi bị sốc và rơi vào trầm cảm nặng. Emi ít nói hơn hẳn, không còn vui tươi như trước, cô sống khép mình hoàn toàn. Mọi người đều nghĩ rằng, Emi đang đau buồn cho cái chết bi thảm của bạn thân.
"Suốt bao nhiêu năm qua con bé luôn nhớ đến Kyomi" – Bà Fujimoto vừa nói vừa lau nước mắt.
"Vậy sao?" Kuroko nhẹ giọng hỏi như một phép lịch sự, cậu bình thản đến lạ thậm chí lam mâu ánh lên vẻ nghi ngờ nào đó.
Bà Fujimoto gật đầu chắc nịch "Emi hẳn đã tự trách rất nhiều, con bé hay nói rằng nếu như hôm đó nó đi theo Kyomi, khả năng Kyomi sẽ không chết thảm như thế. Emi thật ngốc, chuyện như thế đâu ai muốn"
Kuroko và Souta rời khỏi nhà Fujimoto. Trước mắt tình trạng của Emi tạm thời được giải quyết, Kuroko đã phong ấn hắc khí trên người Emi, khiến nó ngủ say. Trong thời gian này, Emi sẽ không còn bị quấy rối bởi nguyền rủa, nhưng Kuroko biết thời gian sẽ không kéo dài bao lâu. Muốn giải trừ triệt để cần tìm ra người thi chú và thiêu huỷ hình nhân.
"Không nghĩ tới sẽ là Tàm hồn chú" – Souta lên xe cùng Kuroko, hắn ngả đầu ra sau ghế không quên cảm thán một câu.
"Hung thủ phải hận cô ta đến mức nào dám cược cả tính mệnh để sử dụng nó"
Hình nhân chú và Tàm hồn chú khá tương tự, tất cả đều thông qua vật dẫn là hình nhân, chỉ có điều Tàm hồn chú còn dựa vào hút máu và sinh khí người thi triển nhằm tăng cường thuật pháp. Trong quá trình thi thuật, phải cho hình nhân uống máu hoặc thông qua vật dẫn nào đó để nó liên tục hấp thu sinh khí của chính người sử dụng. Mỗi giọt máu, mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim, tất cả đều góp phần tạo thành mạng lưới hắc khí quấn quanh linh hồn nạn nhân, như tằm ăn lá, như kén siết chặt. Cho đến khi linh hồn tan biến.
Tuy nhiên, người thi thuật cũng không có kết quả tốt đẹp. Sinh khí hao mòn nghiêm trọng, sống cũng bệnh tật liên miên. Đến chết linh hồn tiếp tục gánh chịu trừng phạt nặng nề, không còn cơ hội đầu thai.
Suốt cả đoạn đường, Kuroko im lặng trầm tư, hơi thở trên Tàm hồn chú rất quen thuộc, giống như cậu đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra được.
"Quả nhiên thù lao càng cao càng khó nuốt trôi" – Souta đau đớn cảm thán, thực ra giải quyết bùa chú không khó, chỉ sợ đối phó mấy loại đánh cược tính mệnh đôi bên như này.
"Chúc Souta-san sớm hoàn thành nhiệm vụ"
Souta nhìn Kuroko đầy cảm kích "Cảm ơn Kuroko-kun, nếu không có em chắc hôm nay anh cũng chưa chắc nhận ra Tàm hồn chú"
"Không có gì. Em cũng đang ở gần đây nên mới đến kịp thời" – Như nhớ ra điều gì đó, Kuroko lên tiếng nhắc nhở "Em nghĩ anh nên bắt đầu điều tra từ gia đình của Kyomi. Trên người Emi không treo mạng người, nhưng có sợi dây nhân quả tức từng hại ai đó. Theo em suy đoán, cái chết của Kyomi có liên quan đến Emi"
Souta gật đầu đã hiểu.
...
Kyona đang ngủ. Đột nhiên, mí mắt cô co giật, rồi mở to đầy hoảng loạn. Cô ngồi bật dậy, cả cơ thể run lên. Chiếc vòng đeo nơi cổ tay vốn bình lặng giờ rung lên dữ dội, những sợi tơ tằm mờ ảo bỗng chốc chuyển thành đen kịt, như bị ai đó giật ngược dây cương.
Tơ tằm siết chặt, ăn sâu vào da thịt.
Phụt — Máu trào ra nơi khoé môi.
Cô gập người ho khan từng cơn, tiếng ho lẫn với mùi tanh của máu và đau đớn đến mức cổ họng rát bỏng. Trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực như muốn thoát khỏi lồng ngực. Một áp lực nặng nề như bàn tay vô hình xuyên qua lớp xương sườn, siết chặt trái tim bằng móng vuốt lạnh lẽo và tàn nhẫn.
"Sao... sao lại thế này???" – cô thốt lên giữa hơi thở đứt đoạn.
Kyona vội lao xuống giường kiểm tra hộp chứa hình nhân. Hình nhân vẫn còn đó, chưa tan rã, mạch trận vẫn hiện lên mờ nhạt, nhưng một phần đã bị phong ấn. Lớp hắc khí vốn quấn quanh như mạng nhện giờ bị ép chặt lại, ngưng đọng từng cụm như bị đông cứng, không còn thông suốt.
"Không...không thể nào" – cô đỏ mắt chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Có ai đó đã cứu Emi sao?
Cô sợ hãi xen lẫn căm phẫn, cô run rẩy cắn đầu tay, nhỏ máu vào hình nhân với mong muốn tiếp tục khởi động chú thuật. Đáng tiếc, hình nhân chỉ hơi loé lên ánh sáng yếu ớt, sau đó dần tắt. Kyona siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, mà vẫn không nhận ra.
Có người đã phá trận của cô sao???
Là gia đình Emi?
Không được. Cô không cho phép, Emi phải trả giá cho hết thảy tội lỗi của cô ta. Cô tuyệt đối không để Kyomi, đứa em gái đáng thương của cô bị chết oan uổng.
Kyona làm sao quên được nụ cười vui vẻ trước khi đi dã ngoại của Kyomi ngày hôm đó, con bé còn hồn nhiên kể sau khi trở về sẽ tặng Kyona một món quà. Nào ngờ đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy em gái.
Sáng hôm sau, một cuộc điện thoại đã khiến thế giới của Kyona sụp đổ.
Kyomi... mất tích.
Tin báo đến như sét đánh ngang tai. Kyona suýt làm rơi điện thoại, toàn thân tê rần. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn duy nhất một ý nghĩ: phải tìm Kyomi, ngay lập tức.
Cô điên cuồng tìm kiếm cả ngày lẫn đêm với hy vọng mong manh Kyomi chỉ đang bị lạc ở đâu đó trong rừng.
Đến chết, Kyona vẫn không bao giờ quên hình ảnh thi thể Kyomi được tìm thấy. Toàn thân Kyomi bầm tím. Cổ áo bị xé toạc, móng tay gãy nát như từng cố gắng vùng vẫy đến hơi thở cuối cùng. Gương mặt em trắng bệch, đôi mắt mở to vô hồn như vẫn đang chờ ai đó đến cứu. Kyona gào lên trong đau đớn, đổ gục bên xác em gái, trái tim như bị xé nát thành trăm mảnh.
Không tìm thấy hung thủ, vụ án bị buộc khép lại trong nỗi oán hận và không cam lòng của Kyona.
Nếu luật pháp không giải quyết được, Kyona quyết định tìm đến tâm linh. Trong thôn của Kyona, có một lão bà được gọi là pháp sư, cô tìm đến và xin giúp đỡ. Bởi vì trước đây gia đình Kyona từng cứu bà nên để trả ơn bà đồng ý giúp cô. Bà tặng cô chiếc vòng tay, bên trong có chứa những sợi tơ được luyện bằng vô số oán niệm, được pháp sư luyện suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày đêm, hòa cùng khói trầm, bùa máu và tiếng tụng chú cổ xưa đã thất truyền.
Nhờ chiếc vòng cô điều khiển được oán linh, nhờ chúng dẫn đường tìm kiếm hung thủ, sau 3 tháng cô đã tìm được. Cô giả vờ làm mục tiêu tiếp theo, thành công gây chú ý với gã, gã lên kế hoạch bắt cô vào căn nhà hoang sau núi để thực hiện hành vi phạm tội. Từ thợ săn biến thành con mồi, gã bị Kyona dùng oán linh khống chế, sau đó bắt đầu tra tấn, nó không đơn giản là nỗi đau thể xác mà còn sợ hãi tận sâu trong linh hồn.
Gã cầu xin tha mạng.
"Đừng giết tôi...tôi sai rồi...AAAA"
"Đúng rồi...là bạn của em cô? Cô ta đã lừa em cô đến, tôi sai rồi...AAAA" Gã sát nhân gào thét trong tuyệt vọng.
"Mày nói cái gì???"
Kyomi bị bạn lừa đến thế mạng?
Kyona chết lặng khi biết được sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro