Chương 83
"Kuroko Tetsuya a~, thiên tài sao? Một khi bị nghiền nát đều chỉ còn là rác rưởi"
Kuroko trợn mắt, nụ cười tà mị của hắn khiến cậu rùng mình. Trong tâm vang lên âm thanh cảnh báo, tư thế ném rổ đã sẵn sàng, cậu không thể dừng lại. Quả bóng tạo thành đường cong ném ra, Hanamiya nhảy lên chặn, nhưng tay gã không chạm vào bóng. Gã cố ý đánh hụt vào không khí, tiếp theo tựa như vô tình dùng khuỷu tay hung hăng đập vào trán Kuroko
Do không hề phòng bị, đau đớn từ trán đột ngột ập đến, cả cơ thể mất thăng bằng té lăn trên đất. Bóng theo tay cậu rơi xuống, lăn sang một bên
"Kuroko!!!!!!!!!"
Midorima, Kise và Aomine đứng bật dậy, mặc kệ lời ngăn cản của Imayoshi, cả ba biến sắc chạy vọt xuống khán đài. Họ chẳng quan tâm trận đấu đang diễn ra hay sự có mặt của họ ảnh hưởng đến cuộc thi, trong mắt họ hiện tại chỉ sót lại duy nhất thân ảnh nhỏ bé kia
Murasakibara bóp nát gói snack ném vào một góc, sắc mặt âm trầm tựa tula tái thế. Hai tay gắt gao siết chặt thành lan can đến trắng bệch, hung hăng nhìn chằm chằm diễn biến xảy ra dưới sân
Một màn vừa rồi Akashi chưa bỏ qua bất kì chi tiết nào, trái tim hẫng một nhịp đau đớn, dị sắc đồng tử nheo lại tản mát ra nồng đậm sát khí mà ngay cả hắn đều không nhận ra. Cây kéo trong tay bị chủ nhân bóp chặt vặn vẹo nhìn khó ra hình dạng nguyên bản. Âm thanh lạnh lẽo từ kẽ răng phát ra hai tiếng, Hanamiya Makoto
Kyoshi vội vàng đỡ lấy Kuroko, vết máu đỏ tươi uốn lượn từ trán cậu chậm rãi chảy dài, Riko ôm miệng khóc nức nở, hai tay run run dùng khăn cầm máu. Kagami phẫn nộ nắm cổ áo Hanamiya rống to
"Thằng khốn kiếp, mày đã làm gì Kuro hả???"
"Tao chẳng làm gì cả, tai nạn thôi a~" Hanamiya nhún vai trả lời, gã liếm môi cười cười "Xem ra vết thương khá nặng nha, thật đáng thương"
"Thằng khốn kiếp, tao sẽ giết mày" Kagami bạo phát, tay siết thành nắm đấm vung lên. Hyuga nhanh nhẹn giữ chặt
"Kagami đừng nói chuyện với loại người như hắn. Đánh hắn chỉ dơ tay thêm thôi, quan trọng nhất bây giờ là mang Kuroko đến phòng y tế" Hyuga tức giận không thua kém Kagami, nhưng hắn hiểu trách nhiệm của mình, hắn cần trấn an đội viên
Kagami không cam lòng buông lỏng tay, hồng mâu tràn ngập nộ khí "Hanamiya Makoto, tao nhất định không tha cho mày"
Nói xong hắn xoay người hướng tới vị trí Kuroko, hắn nhẹ nhàng nhấc bổng Kuroko chạy vào phòng y tế. Vừa đi chưa được mấy bước, ba thành viên trong thế hệ kỳ tích cùng Momoi hớt hải chạy đến. Trông thấy Kuroko mê man, trên trán vẫn còn lấm tấm vết máu, tâm họ như bị ai đó bóp chặt. Momoi đỏ mắt nức nở, miệng không ngừng gọi tên Kuroko
"Kagami, cậu vào thi đấu đi. Kuroko để cho bọn tôi" Midorima nhìn cục diện đề nghị, nếu ngay cả Kagami cũng không ở, Seirin sẽ gặp nguy mất, hắn làm sao vô tâm đứng nhìn bao công sức Kuroko bỏ ra sẽ tan thành bọt biển
"Phải đấy Kagamicchi"
Aomine hừ lạnh "Mặc dù tôi không công nhận khả năng của cậu nhưng theo tình hình hiện tại nếu cậu rời đi Seirin thực sự sẽ chấm dứt. Tôi không muốn nhìn thấy Tetsu đau lòng"
Kagami mím môi, qua vài giây suy nghĩ, hắn cẩn thận chuyển Kuroko cho Midorima. Hồng mâu rực lửa, bằng mọi giá hắn phải mang tấm vé vô địch về cho Kuroko.
Sau khi được bác sĩ kiểm tra, vết thương Kuroko không đáng lo ngại lắm, mấy người họ mới thở phào nhẹ nhõm. Kuroko từ từ thanh tỉnh, cậu chớp chớp mắt nhìn rõ mọi vật xung quanh, cái trán đau nhức nhắc nhở cậu chuyện vừa xảy ra. Nghĩ đến trận đấu, Kuroko vội vã bật người ngồi dậy
"Kurokocchi, đừng cử động, nghỉ ngơi chút đi" Kise hốt hoảng chạy đến ngăn cản Kuroko
Kuroko xoa xoa trán, trước mắt mơ hồ dần rõ ràng hơn "Trận đấu...thế nào?"
"Đừng lo lắng nữa, cậu nên nghỉ ngơi cho tốt" Midorima đẩy gọng kính nhẹ giọng đáp
Kuroko làm sao chịu nằm yên một chỗ nghỉ ngơi, cậu đẩy ra Kise đặt chân xuống giường. Aomine nhịn không được, hắn nắm chặt vai cậu lớn giọng quát "Cái đội yếu ớt ấy có gì đáng cậu quan tâm như thế. Thi đấu đến bị thương cả người thế này còn chưa chịu"
Kuroko có phần tức giận ngẩn đầu nhìn Aomine "Seirin là đội hữu của tớ, dù Seirin có yếu ớt thế nào cũng không cần cậu lo lắng"
"Tetsu!!!!!"
Midorima nhíu mi ngăn Aomine "Aomine đủ rồi đấy"
"Đủ? Một ngày chưa làm cậu ta nhận ra vấn đề thì vẫn chưa đủ" Aomine nổi nóng đấm mạnh vào tường
Kise bắt lấy bả vai Aomine, mong muốn Aomine tỉnh táo "Aominecchi đừng nói bừa, sau này cậu sẽ hối hận"
Aomine cười khẩy "Hối hận? Người hối hận phải là cậu ta"
"Aominecchi câm miệng. Cậu không biết Kurokocchi đã vì chúng ta...." Trong lúc nhất thời xúc động Kise đã muốn nói ra toàn bộ sự thật
Kuroko nắm lấy vạt áo Kise lắc đầu, cậu mím môi không sợ hãi nói "Dù quá khứ hay tương lai tớ chưa bao giờ hối hận những việc mình đã làm"
"Hừ mặc kệ cậu, tôi chẳng quan tâm nữa" Aomine đạp mạnh vào thành giường rồi đùng đùng bỏ ra khỏi phòng bệnh. Momoi luống cuống thay mặt Aomine giải thích tuy nhiên chẳng mấy khả quan, cô lau nước mắt xoay người đuổi theo Aomine
Kuroko cúi đầu không nói, nhìn cậu bi thương như thế Midorima và Kise càng muốn đấm Aomine một phát. Kise đau lòng nắm tay cậu an ủi "Kurokocchi đừng buồn, Aominecchi cậu ấy..."
Kuroko gượng cười "Tớ hiểu...tớ không sao"
"Tên ngốc này..." Midorima không đành lòng mắng
Khôi phục gương mặt bình thường, Kuroko kiên quyết bày tỏ ý định ra sân, biết không thể khuyên được Kuroko, Midorima và Kise bất đắc dĩ đồng ý. Kise có chút không yên lòng, hắn ngồi xổm lo âu hỏi Kuroko
"Vết thương thật sự ổn? Tim có đau không? Kurokocchi đừng gắng sức quá!"
Kuroko mỉm cười lắc đầu "Vết thương không đau...còn..." cậu sờ lồng ngực nói tiếp "Uống thuốc vào sẽ ổn"
Thở dài, Midorima và Kise phụ trách hai bên đỡ Kuroko. Ngay lúc này, cánh cửa phòng bệnh mở ra lần nữa. Nhìn thấy người bước vào cả ba sửng sốt nói không nên lời, Kuroko ngây ngẩn nhìn chằm chằm người nọ, sắc mặt tái nhợt trong suốt.
Tiếng bước chân chầm chậm đến gần, nhiệt độ trong phòng hạ xuống bất thường, lãnh khí từ người nọ càng thêm lãnh liệt, Kuroko hoảng sợ rụt cổ lùi về sau vài bước.
"Bị thương thế này còn muốn đi đâu Tetsuya?"
"Nii...nii-san!! Em...em..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro