Chương 3: Cơn sóng đầu tiên (H)
Chưa đủ 18 tuổi vui lòng click back.
Đã có lời nhắc nhở, tác giả sẽ không chịu trách nhiệm nếu có vấn đề phát sinh.
===========================================================================
Quyết định cuối cùng Hạ Tuấn Lâm sẽ chung phòng với Đinh Trình Hâm, mọi người có chút bất mãn với quyết định này, nhưng đại ca đã lên tiếng thì bọn họ cũng không thể làm gì hơn.
Thanh niên nằm trên giường, trong tay cầm một cuốn sách, đợi đến khi Hạ Tuấn Lâm trèo lên giường thì mới nghiêng người sang, mặt áp vào hõm vai đối phương, tận hưởng hương thơm thanh mát dịu ngọt trên người cậu.
Trong thời đại thiếu niên, người duy nhất chưa từng vướng phải nghi án hẹn hò, trừ Hạ Tuấn Lâm bị đưa ra làm bia đỡ đạn, có lẽ chỉ có Đinh Trình Hâm, quả thực y cũng chưa từng ra ngoài tìm người, sinh hoạt bình thường đến nhàm chán. Nhưng Hạ Tuấn Lâm thích y như vậy, thanh khiết sạch sẽ, lại ôn nhu săn sóc.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Hạ Tuấn Lâm lại âm thầm bổ sung vào suy nghĩ của bản thân một Lưu Diệu Văn, đệ đệ nhỏ của cậu cũng là một người trong sạch đến mức không thể trong sạch hơn trong nhóm. Bất kể scandal lớn nhỏ gì đều không dính lên người cậu bé một hạt bụi.
Hạ Tuấn Lâm mặc kệ cho đối phương làm loạn trên người mình, một bên lướt điện thoại, bẵng một lúc thì bật cười khanh khách: "Tương tác của anh với Diệu Văn thật thú vị, nhìn xem, thứ hạng còn gấp mấy lần KỳHâm nha."
Dừng một chút Hạ Tuấn Lâm cảm thán: "Rất đẹp đôi."
Đinh Trình Hâm bị cậu làm cho bật cười, y nhịn không được nhéo eo Hạ Tuấn Lâm, rồi còn chưa đã ghiền mà bắt đầu chọc lét cậu. Hạ Tuấn Lâm cười đến khóe mắt đỏ bừng, quần áo xộc xệch nằm trên giường thở dốc.
Áo ngủ bằng lụa mềm mại trượt xuống để lộ bả vai xinh xắn, xương quai xanh tinh xảo cũng bại lộ trong không khí. Đinh Trình Hâm từ trên cao cúi xuống, đôi mắt hồ ly thẫm mào không rõ cảm xúc nhìn chằm chằm vào khóe môi ửng đỏ. Đôi mắt ướt át mờ hơi sương bức ra sức quyến rũ từ trong xương tủy chàng thiếu niên.
Hầu kết Đinh Trình Hâm khẽ động, y mím môi nhìn Hạ Tuấn Lâm vẫn ngây thơ làm loạn.
Dục vọng của Đinh Trình Hâm không nằm bên ngoài thế giới bẩn thỉu kia, mà là nằm tại nơi ánh sáng rực rỡ này.
"Đinh ca?"
Hạ Tuấn Lâm thấy Đinh Trình Hâm đột nhiên bất động, trong lòng có chút bất an gọi một tiếng, đến tận khi cậu nghĩ y không muốn đáp lời mình thì Đinh Trình Hâm đột nhiên gọi tên cậu: "Hạ nhi."
Âm thanh trầm thấp, mang theo sự đè nén khiến Hạ Tuấn Lâm rơi vào mờ mịt, lại hoảng hốt không rõ tại sao y phải kiềm nén.
"Em cũng sẽ như bọn họ sao?"
Dẫu sao cũng là thanh niên, cũng có những nhu cầu cần phải thỏa mãn. Hạ Tuấn Lâm không biết, cậu rũ mắt, dùng một giọng điệu hết sức bình tĩnh trả lời: "Có lẽ là như vậy."
"Tìm phụ nữ sao?", Đinh Trình Hâm tiếp tục hỏi, cánh tay đột nhiên dùng lực, nắm chặt lấy bàn tay người dưới thân.
Cả hai bọn họ đều là người thông minh, ngay từ giây phút Đinh Trình Hâm hỏi ra câu đó thì Hạ Tuấn Lâm đã cảm thấy sự tình không đúng. Nhớ đến đời sống sinh lý của Đinh Trình Hâm, trong đầu Hạ Tuấn Lâm xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, nhưng cũng chỉ là hoảng hốt trong chốc lát. Khi bắt gặp ánh mắt mê mang tuyệt vọng của đối phương, tim Hạ Tuấn Lâm khẽ nhói lên, cậu nhóc rút tay ra khỏi tay y, lại phát hiện bàn tay ấy đang run rẩy.
Hạ Tuấn Lâm nâng người, áp trán vào trán Đinh Trình Hâm, ôn nhu mỉm cười: "Không sao hết Đinh ca, em vẫn luôn ở đây, mà anh vẫn luôn là người anh em yêu thương nhất."
Tại sao lại phải ôn nhu như vậy?
Tại sao lại có thể rực rỡ như vậy?
Đinh Trình Hâm tìm đường trong bóng tối, đến cuối cùng tìm thấy một mặt trời bé nhỏ, một mặt trời phải gánh chịu biết bao thương tổn vẫn nguyện ý đối với thế giới thật ôn nhu.
Nếu như y có thể nắm bắt mặt trời nhỏ này...
Trong lòng giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, Đinh Trình Hâm mệt mỏi gục xuống, ép toàn thân Hạ Tuấn Lâm xuống đệm chăn mềm mại.
Cuối thu, không khí mang theo cái se lạnh, nhưng ở nơi này lại thật nóng.
Rốt cuộc có thể xem lời Lý Phi là thật không?
"Ừ, anh là Đinh Trình, một người đã mang tim của mình để lên người em."
Hạ Tuấn Lâm ngẩn người, lang thang vô định giữa nụ hôn dè dặt của kẻ khát cầu ánh sáng. Đinh Trình Hâm hôn rất dè dặt, dường như sợ sự lỗ mãng trong người sẽ dọa chạy tiểu mặt trời này. Y nắm lấy tay đối phương, vừa ôn nhu lại vừa không cho phép phản kháng.
Hạ Tuấn Lâm rốt cuộc sợ hãi, cậu giãy dụa, muốn thoát ra nhưng lại không thể, đầu lưỡi đang khuấy đảo trong miệng khiến đầu óc của cậu trở nên mơ hồ, cơ thể mềm oặt mặc người phân phó.
"Ư... Đinh... ca đừng..."
Khóe môi sưng đỏ ướt át, ánh mắt mê ly giống như ly rượu ngọt kích thích thần kinh Đinh Trình Hâm, hơi thở y ồ ạt gấp gáp, nhịn không được ghét sát xuống tai Hạ Tuấn Lâm, âm lượng khản đặc quyến rũ: "Hạ nhi, xin em..."
Hèn mọn cầu xin thiếu niên của hắn.
"Không... đừng..."
"Em muốn tất cả bọn họ đều đến xem chúng ta sao?"
Đinh Trình Hâm cắn dái tai đỏ bừng của người trong lòng, một tay luồn vào trong đồ ngủ, cảm nhận xúc cảm trơn nhẵn của làn da khiến cả thân lẫn tâm y đều thỏa mãn. Những vết chu sa rải rác trên xương quai xanh, những đóa hoa chớm nở trên da thịt thiếu niên trắng nõn như ngọc.
Hạ Tuấn Lâm nức nở một tiếng, yếu mềm nằm đấy, thật xinh đẹp.
Đến khi bàn tay chạm đến địa phương mẫn cảm kia, Hạ Tuấn Lâm nhịn không được thở hắt ra một hơi, khuôn miệng mím chặt không để phát ra bất kì một âm thanh nào, nhưng Đinh Trình Hâm lại xấu xa hơn bao giờ hết, đôi mắt hồ ly khẽ đảo, y đặt lên môi đối phương một nụ hôn, rồi cúi xuống chạm môi lên nụ anh đào run rẩy trên ngực.
Hai xúc cảm lạnh lẽo cùng ngứa ngáy tiến công khiến cơ thể Hạ Tuấn Lâm run rẩy, cùng lúc ngón tay Đinh Trình Hâm khẽ bấm vào đỉnh phân thân non nớt.
"A..."
Hạ Tuấn Lâm giật nảy mình, lệ nóng trượt xuống gối. Đinh Trình Hâm chợt bật cười, lúc này, y cúi người, một đường ngậm lấy phân thân nhỏ bé, hương vị nam tính tràn ngập khoang miệng, Đinh Trình Hâm đảo lưỡi, kích thích quá sức chịu đựng khiến cả người Hạ Tuấn Lâm lả đi, cơ thể giật giật không còn chút sức phản kháng.
Cậu vậy mà xuất, bắn ngay trong miệng Đinh Trình Hâm.
Chàng thanh niên cũng không nuốt xuống mà nhổ ra tay, khóe môi nhếch lên đầy mị hoặc: "Hình như em trước giờ đều chưa từng tự xử qua. Hửm?"
Hạ Tuấn Lâm mờ mịt nhìn y, chợt vươn tay chạm lên cơ bụng rõ ràng của đối phương, môi châu mấp máy: "Chưa từng."
Tâm trí Đinh Trình Hâm nổ ầm một tiếng, y nghiến răng, gương mặt u ám. Đáng chết, mặt trời nhỏ của y lại để lộ ra một mặt quyến rũ như vậy. Đinh Trình Hâm đã không còn khả năng dừng lại: "Hạ Tuấn Lâm, là em trêu chọc anh trước."
Dứt lời, y một lần nữa hôn xuống, không còn sự dịu dàng ban đầu mà thay vào đó là sự chiếm hữu đầy mê hoặc, công thành đoạt đất. Đột nhiên phía dưới bị khai mở, Hạ Tuấn Lâm đau đớn nhíu mày, nhưng đôi môi đã nhanh chóng bị chặn lại, tiếp tục cùng Đinh Trình Hâm tiến vào một nụ hôn sâu khác.
Tinh dịch của Hạ Tuấn Lâm lúc này cũng phát huy tác dụng. Đinh Trình Hâm nhìn cửa động chật hẹp, ngón tay trong huyệt động chậm rãi mơn trớn, khuấy đảo vách ruột mềm nóng.
"Thả lỏng một chút, Hạ nhi, ngoan, nghe lời.", Đinh Trình Hâm kiên nhẫn hôn lên khóe môi Hạ Tuấn Lâm, đối phương đã khóc đến nhũn người, ngay cả y cũng nhẫn đến phát hỏa, phân thân phía dưới không ngừng co giật, đau đớn kêu gào muốn phát tiết, chỉ là y sợ bảo bối của y sẽ không chịu nổi.
"A...ư..."
Nước bọt từ khóe môi chảy ra, Hạ Tuấn Lâm từ đau đớn chuyển dần sang thỏa mãn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ gợi tình. Đinh Trình Hâm nhìn cậu nghiền ngẫm, lại dùng ngón tay cào nhẹ vị trí hơi gồ lên.
Cả thân Hạ Tuấn Lâm giật bắn, phân thân non mềm một lần nữa đứng thẳng, trên đầu rỉ ra dịch nhờn: "Ư... không... a... Đinh ca... aaa..."
Đinh Trình Hâm giống như bị nghiện, liên tục ấn vào điểm mẫn cảm, trong căn phòng nhỏ tràn đầy âm thanh gợi tình đầy sắc dục, Hạ Tuấn Lâm vặn vẹo trên giường, nửa muốn tránh khỏi khoái cảm khiến cậu phát điên, nửa lại không ngừng vặn vẹo mông tiếp nhận hành động của Đinh Trình Hâm, dâm đãng cực điểm.
Không bao lâu sau Đinh Trình Hâm đã có thể thoải mái đưa vào ba ngón tay, y cũng không tính nhịn thêm, hoặc chăng cũng đã không thể nhịn được nữa mà lập tức giải phóng cự vật sau lớp vải. Y thở dốc một hơi, trong cơn sóng tình không ngừng gọi tên người dưới thân.
Hạ Tuấn Lâm đã xuất ra hai lần, trên bụng dính nhớp thức dịch trắng đặc sêt, khi cơn khoái cảm qua đi rốt cuộc cũng lấy lại chút thanh tỉnh cuối cùng, cậu rũ mắt nhìn vật đứng thẳng dưới thân Đinh Trình Hâm, lại giật mình hoảng sợ. Cự vật thô tím nổi gân xanh đang đứng thẳng, Hạ Tuấn Lâm còn mơ hồ phát hiện mạch máu nơi đó đang đập dữ dội.
Trong chốc lát cậu có cảm giác bản thân sẽ chết, Hạ Tuấn Lâm lắc đầu muốn trốn chạy, nhưng chỉ một giây sau đã bị Đinh Trình Hâm tóm chân lôi lại, phân thân không báo trước một đường đi thẳng vào. Cảm giác trướng đau khuếch tán khiến Hạ Tuấn Lâm thở không ra hơi.
Đinh Trình Hâm thỏa mãn thở hắt ra, thân dưới bắt đầu luận động, y cúi người hôn Hạ Tuấn Lâm, ban đầu còn chậm rãi đưa đẩy, nhưng không bao lâu sau đã giống như vũ bão tiến công.
Giường lớn rung lắc dữ dội, mùi hương dâm mĩ bao trùm cả căn phòng, tiếng nước lép nhép khiến người khác vừa nghe thấy cũng phải đỏ mặt.
"Không... không được..."
"A... ư... ca ca... Hạ nhi chịu... chịu không được..."
Điểm mẫn cảm không ngừng bị đùa nghịch, Hạ Tuấn Lâm trôi nổi giữa cơn khoái cảm, kích thích lần đầu nhận được khiến cậu như muốn phát điên, cũng không quản bản thân xấu hổ mà rên rỉ, kết hợp với Đinh Trình Hâm đung đưa eo, khiến phân thân to lớn của người kia chính xác đâm vào điểm đó.
Đinh Trình Hâm cũng thấy bản thân điên rồi, trước quyến rũ của người này muốn ngừng mà không được, muốn vấy bẩn sự thuần khiết, muốn độc chiếm sự quyến rũ, dù cho có rơi xuống vực sâu vạn trượng cũng cam nguyện.
Chỉ cần cùng nhau rơi vào bể mê hoặc này.
Đinh Trình Hâm muốn Hạ Tuấn Lâm rất lâu, ngay cả khi cậu mệt mỏi lịm đi cũng vẫn còn tiếp tục. Đến khi dọn dẹp xong xuôi cũng đã quá 3 giờ sáng, Đinh Trình Hâm nhìn người mệt mỏi nằm trên giường, đáy mắt đều là ôn nhu vô tận, chỉ là trong lòng lại trở nên thật trống rỗng.
Y ôm lấy cả người thiếu niên, đột nhiên bật cười đầy chua xót, trong bóng đêm giống như van nài mà lên tiếng: "Hạ nhi, em có thể chỉ nhìn mình anh thôi được không?"
Không gian yên tĩnh gần như nuốt chửng Đinh Trình Hâm, rốt cuộc y cũng không có câu trả lời.
Bởi vì...
...Người mơ ước Hạ nhi không phải chỉ có mình y...
...Mà người muốn xem lời của Lý Phi là thật cũng không chỉ có Đinh Trình Hâm.
=================================================================
09/03/2022.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro