Bướng bỉnh
Anh ấy có thể hơi miễn cưỡng khi thừa nhận điều đó, nhưng Chan có một thói quen nhỏ là thỉnh thoảng anh quên mất việc chăm sóc bản thân mình.
Người ta thường cho rằng đó là điều hiển nhiên đối với một chàng trai chủ động gánh vác trách nhiệm giám sát cuộc đời và sự hạnh phúc của bảy con người khác. Chan mang trên mình rất nhiều trách nhiệm, gánh nặng đè trên vai anh, không lấy làm khó hiểu khi rất nhiều vấn đề cứ trượt dài trong tâm trí anh.
Nhưng chính bởi vì sức nặng đè nặng lên vai, mà có lẽ Chan cần phải chăm sóc cho bản thân hơn so với mọi người một chút.
Thật không dễ dàng gì khi ở trong vị trí của Chan. Anh ấy sẽ không bao giờ đánh đổi nó để lấy bất cứ thứ gì trên đời, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy không có những phút yếu lòng.
Chan lạnh cóng khi lê mình vào bếp lúc nửa đêm, đôi tay run nhẹ vì đói và cơ thể anh cảm giác như chỉ còn một giây nữa là có thể ngã quỵ. Dạ dày Chan co rút, đảo lộn bên trong, đầu anh nhức nhối và răng nanh đau đớn với một cảm giác đói khát sâu thẳm trong thâm tâm, không thể nào thoả mãn được.
Đã quá lâu kể từ lần cuối Chan được ăn.
Anh không hề có ý định quên mất, anh ấy thực sự không quên, nhưng anh đã dành quá nhiều giờ đồng hồ trong studio và thậm chí còn dành nhiều thời gian hơn cho việc chăm sóc cả nhóm, đồng nghĩa với việc thật không may là nhu cầu ma cà rồng của Chan đã bị hoãn lại và bây giờ cơn khát máu của anh ấy bắt đầu khiến anh đau đớn. Xương cốt của anh đang kêu gào nhức nhối, cơn khát chạy dọc khắp từng mạch máu trong anh, nuốt chửng mọi sự tỉnh táo và thay thế bằng cảm giác trống rỗng khiến anh trở nên yếu ớt.
Chan rên rỉ khi cuối cùng cũng lê mình đến tủ lạnh, những ngón tay nhợt nhạt yếu ớt nắm chặt cánh cửa và hầu như không thể mở nổi nó. Anh vuốt đầu khi ánh đèn từ tủ lạnh chiếu sáng căn phòng, nuốt xuống một tiếng rên rỉ nữa khi đầu anh lại quay cuồng. Anh nhắm mắt lại, để cho cảm xúc lắng đọng xuống trước khi mở mắt ra một lần nữa.
Chỉ một giây sau Chan lại rên lên.
Không có túi máu nào trong tủ lạnh.
Chan đã phải kìm lại một tiếng chửi rủa cực kỳ lớn khi đứng thẳng người, giơ hai tay lên vuốt mặt. Anh có thể nhớ rõ mình đã lấy túi máu cuối cùng vào sáng nay. Anh cũng có thể nhớ rất rõ đã tự nhủ với bản thân rằng anh sẽ đến cửa hàng để mua thêm.
Quá nhiều công việc...
Sự thất vọng hòa vào xúc cảm của Chan khi anh cố gắng lê bước tới một chiếc ghế, không thèm ngẩng mặt ra khỏi tay khi anh thả người lên chiếc ghế. Sau một ngày dài đằng đẵng, đây là điều cuối cùng anh cần. Chan biết mình không còn lựa chọn nào khác, nhưng anh thực sự không thích nằm nhịn đói và vật vã suốt đêm, cơ thể anh gần như đang cầu xin anh cho nó một ít máu.
Chắc hẳn anh đã ngồi đó ít nhất mười phút trước khi giật mình bởi một giọng nói vọng qua nhà bếp, một giọng nói ngập ngừng nhưng lại rất đỗi quen thuộc và thân thương.
"Hyung?"
Chan cố gắng ngẩng lên, xoa mặt và vuốt tóc trước khi chớp mắt để lấy lại tầm nhìn của mình. Anh phát hiện Felix đang bước vào bếp, đôi chân trần của em dò dẫm trên sàn và đôi mắt to tròn của em sáng lên trong bóng tối.
Mặc cho Chan đang cảm thấy tồi tệ như thế nào, anh ấy vẫn cảm thấy trái tim mình hẫng đi một nhịp.
Rõ ràng là Felix vừa mới thức dậy, năng lực biến hình của em vẫn còn lười biếng và không hoạt động. Khuôn mặt em ấy sưng lên và đầy tàn nhang, mái tóc bù xù và cụp nhẹ trên vai, cơ thể em được che phủ bởi một chiếc áo màu xám quá khổ mà Chan nhớ rõ nó được Hyunjin mua vài tuần trước và một chiếc quần đùi ngủ rách te tua.
"Chào," Chan cố gắng lên tiếng, mỉm cười với Felix khi em bước thêm một bước nữa vào phòng, "Sao bé lại thức vậy?"
"Em muốn uống một cốc nước, nhưng em nghĩ mình không phải là người duy nhất," lông mày của Felix nhíu lại, bước chân em nhẹ nhàng khi em nhanh chóng bước tới chỗ Chan, một tay em vò rối tóc Chan, cẩn thận kéo những lọn tóc đen để kéo đầu Chan xoay lại nhìn em, "Anh đang khát."
Felix cau mày khi nói những lời đó, ánh mắt lo lắng lướt qua đôi mắt đỏ rực và chiếc răng nanh nhô ra của Chan. Thông thường, những đặc điểm ma cà rồng của Chan không quá rõ ràng, nhưng cơn khát đã khiến chúng lộ ra, Felix lại cau mày sâu hơn khi chú ý đến chúng.
"Sao anh không nói gì cả?" Tay Felix di chuyển khỏi mái tóc của Chan xuống mặt anh, giọng em tràn ngập lo lắng, "Em lấy máu cho anh nhé?"
"Chúng ta đã hết rồi," Chan thốt ra trước khi anh kịp ngăn mình lại, thầm rủa trong lòng khi mặt Felix khựng lại một chút.
"Ma cà rồng ngốc nghếch," ngón tay cái của Felix lướt qua má Chan, "Chúng ta không bao giờ hết máu."
Sau đó, Felix bước về phía trước để em thực sự đối diện với Chan, rõ ràng là có ý định vung một chân qua và ngồi vào lòng Chan. Nhưng Chan đã ngăn em lại bằng cách nắm chặt cổ tay Felix, anh lắc đầu khi biết Felix đang ám chỉ điều gì.
"Không," Chan nói, giữ giọng mình kiên quyết và bình tĩnh nhất có thể, "Anh sẽ không làm thế. Anh sẽ ổn cho đến sáng."
"Hyung-" Felix ngay lập tức cố gắng phản đối, nhưng Chan đã cắt ngang em bằng cách đột ngột bật dậy khỏi ghế, hất tay cả hai ra khỏi nhau.
Chan cố gắng đứng vững trong giây lát, thậm chí khiến Felix lùi lại một bước trước khi các ngôi sao đột nhiên xâm chiếm tầm nhìn của anh và toàn bộ thế giới trước mắt anh chao đảo.
"Hyung," Lần này Felix nói một cách kiên quyết hơn, đôi tay nhỏ bé của em ngay lập tức vòng qua cổ tay Chan và đẩy anh ấy trở lại ghế, "Đừng có ngốc như thế. Anh không ổn tí nào cả."
"Anh có," Chan cố gắng nhấn mạnh, nhưng anh không thể ngẩng đầu lên, chỉ cố gắng di chuyển ánh mắt của mình khi bàn tay của Felix trượt lên cằm anh để nâng mặt anh lên.
Nếu Chan không biết rõ về Felix như vậy, thì có lẽ anh đã chửi thề khi nhìn thấy điều trước mắt mình.
Bởi vì năng lực biến hình của Felix rõ ràng đã thức tỉnh, cảm xúc của em ấy kích hoạt nó khiến toàn bộ mái tóc lẫn từng sợi lông mi dài, hoàn hảo của Felix đều là một màu trắng tinh khiết như băng...
Chan chớp mắt, không quen với cảnh tượng trước mắt.
Đôi mắt của Felix cũng ánh lên một màu xanh băng giá, làn da em trở nên cứng rắn và tàn nhang của em ánh lên vì lạnh.
Bướng bỉnh, là từ ngay lập tức hiện lên trong tâm trí Chan, Felix cố chấp với việc chăm sóc Chan đến nỗi bộc phát nó thông qua bề ngoài của em.
Chan phải kìm lại tiếng thở gấp. Đã lâu lắm rồi mới có người lo lắng cho anh như vậy, lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc như vậy, lâu lắm rồi anh mới nhận được sự trấn an rằng khía cạnh ma cà rồng của anh và những nhu cầu của anh không có gì đáng phải xấu hổ. Vẻ ngoài lạnh lùng thuần khiết của Felix đối với Chan là sự ấm áp khi tiếp xúc với làn da của anh, không gì khác ngoài một lời nhắc nhở rằng Felix sẽ và luôn có thể chiến đấu vì anh.
"Bé con của anh," Chan đã có thể nhấc một tay lên, bao lấy bàn tay của Felix đang đặt trên mặt mình, "Em xinh đẹp đến nhường này."
Mất một giây sau để tiếp nhận những câu chữ, Felix mới giật mình. Khuôn mặt em trở nên sửng sốt trong giây lát.
"Xinh đẹp?" Felix nhướn mày kinh ngạc, "Đó là những gì anh đang nghĩ đến ngay lúc nào sao."
Chan chỉ ậm ừ, để ánh mắt đảo qua màu trắng mạnh mẽ trên lông mi Felix, cách mà mái tóc của em làm sáng bừng cả căn phòng, "Em thật xinh đẹp khi em bướng bỉnh."
Felix chỉ giễu cợt, lắc đầu rồi nhìn nhìn chằm chằm vào Chan, "Còn anh đẹp khi anh không khát."
Ouch.
Chan hiểu sự ám chỉ trong câu nói đó, phải thừa nhận là anh cảm thấy hơi ngượng ngùng dưới cái nhìn lạnh lùng của Felix. Anh cúi đầu xuống, buông một tiếng thở dài nhỏ trước khi cố gắng thốt ra một tiếng okay nhỏ, khó để nghe thấy được.
Felix gần như chồm lên vì điều đó, em thốt lên một tiếng vui sướng, chân nhảy nhót trên sàn. Em xoa tóc Chan, cho Chan một chút thời gian để ngồi ngay ngắn trở lại trước khi em cúi xuống và cẩn thận ngồi vào lòng Chan.
"Anh biết nó sẽ ổn mà, đúng không?" Felix nói, vòng tay qua cổ Chan để kéo anh lại gần em hơn, "Anh là một ma cà rồng tốt."
"Anh sẽ chiến với em về chuyện này nếu bây giờ trông em không quá cương quyết như vậy," Chan lẩm bẩm, dũng khí bắt đầu dâng lên từ dạ dày qua cổ họng anh, "Em chắc chắn về điều này chứ?"
Làn mi trắng của Felix cứng lại, mái tóc trắng chộn rộn, đôi mắt của em sáng bừng, "Em hoàn toàn chắc chắn, hyung."
Một tia sợ hãi ập qua nhanh như chớp trong lồng ngực Chan, nhưng anh đã đè nén nó xuống. Qua vẻ ngoài của Felix, anh biết rằng em không nói dối; Felix đã đồng ý, Felix chắc chắn, Felix đủ cứng đầu để có thể đánh nhau với Chan nếu anh không tiếp tục.
Vì vậy, hít một hơi thật sâu, Chan vòng tay qua vai Felix, ghì chặt em để mặt anh đặt lên hõm cổ em, môi áp vào làn da mềm mại.
"Lát nữa anh sẽ bế em đi ngủ," Chan thì thầm, "Anh sẽ không để điều gì tồi tệ xảy ra với em."
"Em biết, hyung," Felix vươn tay vò rối tóc Chan, "Em tin tưởng anh."
Em tin tưởng anh.
Chan để những lời nói đó chạm đến anh, sự an tâm bao bọc trái tim anh trong từng nhịp thở. Mái tóc trắng của Felix chọc vào người anh ngưa ngứa, như một lời nhắc nhở rằng Felix đã chắc chắn và em ấy rất mạnh mẽ và em ấy sẽ luôn làm mọi thứ có thể để giúp đỡ Chan.
Vì vậy, với một sự nhẹ nhõm tựa thiên đường đang chờ đợi để thăng hoa trong cơ thể của Chan, anh cắn vào cổ của Felix.
Vampire Chan
Chap sau có một chàng phù thuỷ lên sàn ^v^ một trong những chap tui thích nhất
Đoán xem ai nào~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro