3
Đôi cánh của Felix đã cảm thấy đỡ hơn, nhưng chỉ một chút và chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhiều ngày trôi qua; càng lúc Felix càng nhận ra đôi cánh của em ngày càng tệ đi.
Thực sự không tốt cho sức khỏe nếu giữ chúng bị ràng buộc trong một khoảng thời gian dài và mặc dù Felix đã quen làm việc đó cả ngày dài ở trường, nhưng em thường không phải làm như thế lúc ở nhà. Việc giữ chúng quá kín trong ký túc xá bắt đầu gây ra hậu quả.
Felix bắt đầu rụng lông với tốc độ nhanh hơn bình thường và em không biết còn có điều gì căng thẳng hơn thế nữa; những hàm ý liên quan đến sức khỏe đôi cánh của em, hay việc em liên tục tìm thấy những chiếc lông vũ màu trắng trên sàn nhà đằng sau em và phải nhanh chóng chộp lấy chúng trước khi bất kỳ người bạn cùng ký túc xá tò mò nào nhìn thấy.
Quá nhiều việc phải làm để giữ bí mật cho đôi cánh.
Felix đã cố gắng bù đắp bằng cách dành nhiều thời gian hơn bên ngoài ký túc xá, tham gia một lớp học nấu ăn bổ sung và làm bài tập trong thư viện và cắm rễ trong quán cà phê bất cứ khi nào em cần nghỉ ngơi.
Điều đó có nghĩa là những người bạn cùng ký túc xá của Felix sẽ có ít cơ hội tìm thấy bất cứ thứ gì hơn, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc đôi cánh của em phải bị buộc lại lâu hơn. Vì vậy, mỗi khi Felix về ký túc xá, em phải chuồn thẳng vào phòng để thả đôi cánh của mình ra và ở trong phòng cho đến khi chúng sẵn sàng bị trói buộc lần nữa.
Em biết những người bạn cùng ký túc xá của mình bắt đầu lo lắng về việc em không xuất hiện trước mặt họ, nhưng em không biết phải giải thích mọi chuyện như thế nào.
Nó còn tùy thuộc vào việc đôi cánh của Felix có được giữ bí mật mãi mãi hay không, nhưng đôi cánh của em dường như không thích ý tưởng đó.
Đó là một đêm khi cơn đau dường như đặc biệt tồi tệ.
Felix đang đi bộ về nhà trong đêm tối sau vài giờ cắm cúi đọc sách công thức nấu ăn và uống trà xanh ở quán cà phê trong thư viện. Em đã ra khỏi ký túc xá từ sáng và đôi chân em nặng trĩu khi cuối cùng cũng được lê bước về nhà.
Đôi cánh của em thậm chí còn nặng nề hơn, phản kháng dữ dội với dây buộc xung quanh chúng và khiến lưng em bỏng rát như những chiếc lông lửa.
Felix chỉ âm thầm rên rỉ khi tiếp tục đi bộ về nhà.
Em thậm chí còn không có tâm trạng chiêm ngưỡng buổi tối mùa thu đẹp đẽ. Cây cối bắt đầu rụng lá, những cành cây trơ trụi vươn ra trông hơi ma quái và lộng lẫy, nền đất phát ra tiếng lạo xạo với những chiếc lá đỏ rực rỡ tung bay khắp lối đi.
Felix đang mặc chiếc áo hoodie dày màu trắng yêu thích của mình với áo khoác denim bên ngoài. Mái tóc bạch kim bồng bềnh của em lộ ra bên ngoài chiếc mũ len dệt kim màu đỏ và đôi chân được ôm gọn trong chiếc quần jean bó màu đen, cùng đôi bốt dày có dây giày màu hồng nhạt.
Không khí se se lạnh, Felix bắt đầu rùng mình bất chấp tất cả những lớp áo mà em đang mặc. Nhưng em tận hưởng cảm giác đó, nó thật dễ chịu trên làn da mệt mỏi của em, làm nguội đi ngọn lửa sau lưng em, xoa dịu cơn đau đang cuộn xoáy trong cơ thể và xoắn xuýt trong tâm trí em.
Nhưng sự im lặng không kéo dài lâu.
Tuy nhiên, đó là một sự gián đoạn dễ chịu.
"Felix! Lix!"
Felix giật mình khi nghe thấy giọng nói đó, quay phắt lại khi nghe tiếng bước chân dồn dập từ phía sau. Em đã căng thẳng trong giây lát, nhưng rồi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Minho chạy về phía em, mái tóc anh bay phần phật ra sau và chiếc ba lô đập liên tục vào bên hông.
Nhưng, điều đáng chú ý nhất là đôi mắt màu vàng của Minho đang tỏa sáng lộng lẫy trong bóng tối, có lẽ cũng rực rỡ như đôi mắt màu xanh pha lê của Felix.
"Chào, hyung," Felix mỉm cười khi Minho dừng lại cách em khoảng một bước chân, gập người lại vì chạy quá nhanh, "Anh ra ngoài muộn thế làm gì ạ?"
"Anh cũng định hỏi em câu tương tự," Minho xoay xở, ngước nhìn Felix qua mái tóc xoăn bù xù, "Anh đang trên đường đến phòng tập nhảy để giết thời gian, còn em?"
Felix gật đầu trước câu trả lời đó, không cần phải hỏi thêm bất cứ điều gì để hiểu nó. Minho là đàn anh lớp nhảy của nhà và Felix đã nhìn anh ấy nhảy đủ nhiều để biết rằng anh ấy rất tài năng. Anh ấy cũng vô cùng sửng sốt khi phát hiện ra Felix cũng có sở thích nhảy, và hai người họ thường xuyên nhảy cùng nhau.
Mặc dù, dạo gần đây việc đó đã không diễn ra nhiều. Chủ yếu là vì Felix không biết mình có thể nhảy tốt như thế nào khi bị đau lưng.
"Em mới từ thư viện về," Felix nhún vai khi trả lời câu hỏi của Minho, "Em đang trên đường về ký túc xá."
"Cả ngày nay em không về nhà ư?" Minho cau mày khi đứng thẳng dậy, đảo mắt qua Felix.
Felix chỉ thản nhiên nhún vai, "Có lẽ vậy ạ," Em nói, như thể em không hề dự tính trước việc mình sẽ không ở ký túc xá, "Gần đây em có rất nhiều việc phải làm."
"Chán thật," Minho bĩu môi với em, đôi mắt nheo lại cho thấy rằng anh đang suy tính cẩn thận với Felix, cố gắng tìm hiểu xem những gì em đang nói có bao nhiêu là sự thật. Hay tệ hơn là, có bao nhiêu sự thật mà Felix đã che giấu.
Ngoài Seungmin, Minho chắc chắn là người em khó giữ bí mật nhất. Hai người họ quá thông minh, và thậm chí là hơi lém lỉnh. Felix chỉ có thể vui mừng vì một gen mà các thiên thần đã thực sự tìm cách để chính thức loại bỏ là họ không có khả năng nói dối. Họ nhanh chóng phát hiện ra rằng họ không thể tồn tại trong một xã hội loài người với gen như thế.
"Anh nhớ em," giọng Minho một lần nữa cắt ngang sự im lặng, nghe quá trầm tĩnh, quá hy vọng so với Felix có thể tưởng tượng. Felix cảm thấy ngực mình thắt lại khi nghe những lời đó.
"Em cũng nhớ anh," Felix cố đáp lại, cố nặn ra một nụ cười khi nhìn Minho, "Em xin lỗi vì gần đây em không ở bên anh nhiều. Em có lớp học, công việc và... một số chuyện cần suy nghĩ."
"Em không cần phải xin lỗi," Minho lắc đầu với em, ngừng lại một chút, "Và bất kể em đang suy nghĩ về chuyện gì, anh hứa là nó sẽ ổn thôi."
Lần này, Felix cho phép mình thực sự mỉm cười trước những lời nói đó, cảm nhận một hơi ấm quen thuộc bắt đầu nở rộ trong lồng ngực. Lúc này đây em mới nhận ra mình đã nhớ tất cả những người bạn của em đến nhường nào.
"Và, này, anh có một ý tưởng," Minho lại lên tiếng, khoé môi cong lên thành một nụ cười, "Anh biết em mệt mỏi và có lẽ đã làm việc quá nhiều, nhưng tại sao em không cùng anh đến studio và nhảy một chút nhỉ? Cả hai chúng ta đều biết đó là cách hoàn hảo để xả hơi."
Nụ cười của Felix vụt tắt, cảm giác ấm áp trong lồng ngực em bắt đầu biến thành một thứ gì đó đáng xấu hổ. Lời đề nghị của Minho nghe quá tuyệt, quá hoàn hảo, nhưng Felix vẫn có thể cảm thấy vai mình nhói lên. Em không nghĩ rằng mình có thể nhảy dù có cố đi chăng nữa.
"Em không biết nữa..." Felix nhìn sang nơi khác, giọng nhỏ dần, mân mê những ngón tay của mình, "Đã muộn rồi và em muốn đi ngủ."
Những lời nói chỉ là một lời nói dối nửa vời.
"Chỉ một lúc thôi mà," Minho bĩu môi, đôi mắt vàng lấp lánh như chứa đựng cả vũ trụ, "Lâu lắm rồi chúng ta không ra ngoài cùng nhau. Anh cảm thấy như anh đã không nhìn thấy em nhảy lâu quá rồi."
Những câu nói đó như một cú đấm xoắn vào ruột gan. Felix cúi gằm xuống đất, cảm giác tội lỗi và xấu hổ bắt đầu dâng lên trong lồng ngực. Em đã quá bận rộn tập trung vào việc cố gắng giữ bí mật của mình với cả nhóm, đến nỗi em đã không xem xét đến những gì nó có thể gây ra cho họ.
Và sẽ là nói dối nếu nói rằng em không muốn nhảy.
"Chà, em hơi mỏi người vì phải ngồi khom lưng trong thư viện cả ngày," Felix khẽ nói, mỉm cười với Minho, "Nhưng-"
"Nhưng em yêu Minho-hyung của em nhiều đến mức em sẽ đồng ý và để cho anh lôi em đi vòng quanh studio và sau đó anh sẽ lôi em lên giường vì em là một thiên thần tốt bụng và anh yêu em rất nhiều!" Minho cắt ngang, anh nở một nụ cười toe toét và lao tới, nắm lấy cả hai cổ tay của Felix, "Anh nói đúng chứ?!"
Felix không khỏi bật cười khi ngước nhìn Minho, "Có lẽ anh nói đúng một chút..."
"Thế mới là Felix của anh!" Minho nhảy cẫng lên, siết chặt cổ tay Felix trước khi vươn tay lên và búng vào mũi em, "Tin anh đi, cái này sẽ làm em hết căng thẳng đấy."
Felix mím môi, biết rằng nhảy có thể chỉ khiến vấn đề của em trở nên tồi tệ hơn (và không phải Felix ghét phải nói điều đó ư) nhưng em sẽ làm bất cứ điều gì vì Minho, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải chịu một chút đau đớn để làm anh ấy hạnh phúc.
"Đi nào, hyung," Felix nói, kéo Minho vào sát người và nắm tay anh ấy khi tiến về phía phòng tập nhảy, "Hãy giải quyết chuyện này cho xong nào."
"Đó chính là tinh thần!" Minho ríu rít, bước đi như lò xo khi anh đảm nhận vai trò dẫn trước, "Em sẽ có một đêm vui vẻ, Lee Felix."
Felix chỉ biết lắc đầu và mỉm cười, cố gắng không để mình bị loạng choạng quá nhiều khi Minho kéo em đi.
Không mất quá nhiều thời gian để hai người họ đến phòng tập nhảy, tìm thấy một căn phòng trống có gương và Felix buông Minho ra để anh cắm điện thoại vào loa. Cả hai đều không buồn bật đèn, nhảy trong bóng tối luôn rất thú vị và ánh trăng lung linh xuyên qua cửa sổ là quá đủ để ngăn họ va vào nhau.
Felix bắt đầu ngồi dựa vào gương, nhìn Minho khởi động. Em cởi bỏ chiếc áo khoác denim và cố gắng xắn ống quần jean bó lên, dùng những việc đó và sự mệt mỏi của mình như một cái cớ để chưa bắt đầu nhảy.
Nhưng Minho là chỉ chấp nhận lời bao biện trong một lúc và ngay sau đó, Felix bị kéo vào giữa phòng, thả mình theo nhịp điệu nhanh đang phát ra từ loa.
Hai bài hát đầu tiên đều ổn, và Felix thực sự cảm thấy mình bắt đầu thư giãn hơn, nhận ra rằng em đã nhớ cảm giác âm nhạc chảy trong huyết quản và tiếng cười của Minho bên tai đến nhường nào.
Sự căng thẳng gần như bắt đầu tan biến, khuôn mặt em trở nên rạng rỡ với nụ cười và đôi môi em thậm chí còn mấp máy theo từng từ phát ra khắp phòng. Em nhìn vào mắt Minho, cảm thấy sự nghi ngờ cuối cùng của anh ấy tan biến khi em lao vào điệu nhảy.
Đó là sai lầm của Felix.
Đó là một động tác liên quan đến vai của họ, một động tác xoay giống như cối xay gió có nghĩa là Felix phải giơ cả hai tay lên và vung chúng theo hình tròn. Ban đầu thì mọi chuyện suôn sẻ, sau đó đôi cánh của Felix đột ngột chuyển động và cơn đau lan khắp cơ thể em như lửa đốt.
Felix kêu lên. Cả hai cánh tay em hạ xuống, hai chân khuỵu xuống và đầu gối đập xuống sàn. Em cúi đầu, tóc lòa xòa trên mặt.
Lưng em bỏng rát, đôi cánh căng ra chống lại dây trói và kêu lên đau đớn.
Felix thực sự không nên nhảy.
Em nhận ra mọi chuyện thậm chí còn khó khăn hơn khi cảm nhận dư chấn dội lại sau lưng mình, nhưng em không nhận ra mình đã làm hỏng chuyện đến mức nào cho đến khi em đột nhiên nghe thấy giọng Minho hét lên từ bên cạnh.
"Lix! Felix! Chuyện gì vậy? Em có ổn không?" Minho đang nói, quỳ xuống bên cạnh Felix với hai tay ôm lấy em, dường như không biết cơn đau của Felix đến từ đâu, "Felix?"
"Em không sao," Felix cố gắng thở hổn hển, thoáng nhìn Minho qua mái tóc của em, "Em-em xin lỗi, là lỗi của em."
Minho cau mày, đôi mắt dò hỏi đảo khắp người Felix trước khi dừng lại ở cái lưng đang run rẩy của em.
"Lưng của em có ổn không?" Minho nói, bắt đầu chuyển sang ngồi phía sau Felix, "Em đã kêu lên đau đớn và em khom người xuống rất kỳ lạ."
"Không, không, không sao đâu," Felix cố nói, nhưng từ ngữ vẫn run run khi em nói, "Minho-hyung, em ổn mà!"
Nhưng ngay cả khi Felix nói vậy, Minho vẫn tiếp tục dịch ra phía sau em, vươn tay ra như thể định chạm vào vai em.
Felix không thể không lo sợ.
Cơn đau lại ập đến khắp cơ thể em, khiến em rít lên và co người lại hơn nữa, những tiếng càu nhàu đau đớn thoát ra từ miệng em qua hàm răng nghiến chặt. Em cảm thấy tay Minho đặt sau gáy mình, luồn vào tóc em.
"Lix, làm ơn nói cho anh biết em đau như thế nào," Minho nói, giọng anh rất sát tai Felix, nghe gần như sợ hãi.
Felix nuốt nước bọt. Em chưa bao giờ nghe thấy một Minho như vậy trước đây.
Minho luôn mạnh mẽ... luôn bảo vệ... luôn kiên quyết và rõ ràng trong từng lời nói. Nhưng bây giờ Minho có vẻ không chắc chắn, như thể anh ấy không biết phải làm gì. Felix ghét bản thân vì đã khiến Minho trở nên như vậy.
"Không sao đâu, hyung," Felix xoay xở để nói, những từ ngữ nghiến chặt vào răng em, "Dù sao thì đó cũng là lỗi của em, anh không cần phải lo lắng."
Những lời đó dường như chỉ khiến Minho lo lắng hơn nữa, tay anh hơi siết chặt sau gáy của Felix.
Một giây im lặng kéo dài giữa họ, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng động từ quần của Felix. Felix gần như có thể nghe thấy những chiếc bánh răng đang quay trong đầu Minho, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Các bánh răng dường như dừng lại khi cảm giác sợ hãi lờ mờ bao trùm lấy Felix.
"Yongbok, anh sẽ nhìn vào lưng em," Minho nói, giọng anh chắc chắn và mạnh mẽ theo cách mà Felix biết rằng em sẽ không bao giờ thực sự có thể cãi lại.
Nhưng, Felix vẫn cố thử.
"Anh, đừng mà!" Felix hét lên, cố quay người lại để đối mặt với Minho, nhưng Minho đã đặt một bàn tay nắm chặt lấy vai em và Felix gần như gục xuống theo chuyển động đó, một tiếng kêu đau đớn thốt ra khi em gập người lại và đổ gục xuống sàn.
Có lẽ di chuyển nhanh không phải là ý tưởng sáng suốt nhất của Felix.
Minho dường như cũng có suy nghĩ tương tự, một tiếng 'suỵt' dịu dàng thốt ra khi anh cẩn thận xoa ngón tay cái trên vai Felix, giúp em vượt qua cơn đau dữ dội.
"Dù là gì đi chăng nữa," Minho nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, "Chúng ta sẽ chữa nó, được chứ Lixie? Nhưng anh cần phải nhìn trước đã."
Cùng với đó, cả hai tay của Minho trượt xuống dưới áo hoodie của Felix, những ngón tay cuộn tròn dưới nó.
"Không, đừng..." Felix cố nói, nhưng giọng em quá yếu ớt và cơ thể em không còn nghe lời em nữa.
Em cảm thấy những giọt nước mắt tuyệt vọng bắt đầu dâng lên trong mắt mình, sàn nhà trước mặt mờ đi và khiến em muốn hét lên.
Nhưng Felix không thể làm bất cứ điều gì, không thể làm bất cứ điều gì khi em cảm thấy Minho nắm lấy lưng áo hoodie của em và kéo nó lên một cách an toàn, có lẽ anh ấy đang chuẩn bị kéo áo thun của Felix lên tiếp theo.
Điều mà Minho chắc chắn không mong đợi nhất là hai chiếc cánh trắng được xếp nếp, buộc sau lưng Felix...
Tiếng thở hổn hển của anh vang vọng khắp phòng, Felix nhăn mặt và cuộn người lại khi nghe thấy âm thanh đó, một tiếng thút thít thảm hại thoát ra từ môi em. Em đặt một tay lên vai mình, bấu móng tay vào đó và cố giữ chặt bản thân.
Em có thể cảm nhận không khí lạnh phả vào đôi cánh của em, có thể cảm thấy lông vũ bắt đầu rung lên, có thể cảm thấy ánh mắt của Minho nhìn thẳng vào chúng như những viên đạn.
Felix không thể tự mình nhìn vào gương, không dám nhìn vào vẻ mặt của Minho.
Nhưng rồi một bàn tay mềm mại vươn ra, những đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve từng chiếc lông vũ nhô ra khỏi đôi cánh của Felix.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Felix.
Bàn tay rút lại, theo sau đó là một tiếng thở hổn hển khác của Minho. Felix cố gắng hít vào một hơi, dũng cảm liếc nhìn lên gương, nhìn chằm chằm vào nơi Minho đang đóng băng sau lưng Felix.
Felix nuốt nước bọt nặng nề, ánh mắt em nhìn xuống sàn nhà.
"H-hyung," Felix xoay sở để thốt lên, từ đó run rẩy khi nó rời khỏi miệng em.
Đó là lúc Minho dường như bị kéo trở lại thế giới thực, chân tay anh như bị khóa chặt và cơ thể anh lảo đảo về phía trước. Anh nhanh chóng giúp nhấc phần còn lại của chiếc áo hoodie qua đầu Felix. Felix thở hổn hển khi đôi cánh cuối cùng cũng lộ ra hoàn toàn.
Nhưng Minho vẫn không dừng lại, anh siết chặt vai Felix lần cuối trước khi bò đến ngồi xổm trước mặt em, tay vươn ra cẩn thận nắm lấy cằm của Felix.
"Felix," Minho nói và ngước mắt lên, đôi mắt vàng của anh nhìn thẳng vào Felix, "Không sao đâu."
Những lời nói đơn giản, vô cùng đơn giản, nhưng chúng giáng một đòn mạnh vào ngực Felix. Em không thể không nghẹn ngào trong tiếng nức nở, gương mặt em sụp đổ khi một giọt nước mắt rơi xuống.
"Đáng lẽ anh không bao giờ được nhìn thấy," Felix nói, cố gắng kìm lại những tiếng nức nở còn lại, "Lẽ ra em không nên đồng ý nhảy. Em biết em không thể làm được."
"Nào, bây giờ thì không sao rồi," Minho nói, lần này giọng anh nhẹ nhàng hơn, tay còn lại của anh vươn ra phía trước để dịu dàng lau nước mắt cho Felix, "Em vẫn có thể nhảy. Em có thể làm bất cứ điều gì mà em thích."
"Nhưng... nhưng anh đã nhìn thấy cánh của em," Felix không che giấu nổi sự bối rối trong giọng nói của mình, môi dưới bắt đầu run run, "Chúng thật, thật khó để che giấu."
Ánh mắt của Minho thay đổi vào lúc đó, ánh nhìn kiên quyết dịu dàng của anh chuyển sang một chút gì đó buồn bã. Anh mím môi, dừng lại một giây trước khi bàn tay đang nắm cằm Felix chuyển sang ôm lấy má em.
"Em không cần phải che giấu bất cứ điều gì cả. Lixie," Minho nhẹ nhàng nói, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve những nốt tàn nhang của Felix, "Không phải trước mặt anh. Không bao giờ khi ở trước mặt anh."
Felix hít một hơi, trái tim em bắt đầu loạn nhịp trong lồng ngực, "Ngay cả đôi cánh của em ư?"
"Ngay cả đôi cánh của em cũng không," Minho nói không chút do dự, và Felix cảm thấy mình sụp đổ, "Ôi, Yongbokkie, không sao đâu."
Nói xong, Minho nhanh chóng ngồi hẳn xuống sàn, dang rộng hai chân ra và kéo Felix vào trong ngực mình. Anh cẩn thận không chạm vào lưng Felix khi bắt đầu xoa những vòng tròn nhỏ trên vai em, rõ ràng là nhận thấy tình trạng tồi tệ của đôi cánh của Felix và dường như nhận ra rằng chúng là thứ đã khiến Felix đau đớn rất nhiều.
"Anh không cần phải chạm vào em nếu anh không muốn," Felix cố nói, nhưng Minho đã khiến em phải im lặng và dụi mũi vào tóc em trước khi em có thể nói hết.
"Đừng có dở hơi thế," Minho nói, bắt đầu đung đưa Felix qua lại, "Anh sẽ luôn chạm vào em, ôm em và âu yếm khi em cần. Đôi cánh của em không làm thay đổi điều gì cả, hiểu không? Hoàn toàn không gì cả."
Cổ họng Felix gần như muốn nổ tung khi nghe những từ đó, tất cả những lo lắng, sợ hãi và những cơn ác mộng tồi tệ nhất của em dường như đóng băng bên trong em. Em vùi mặt vào ngực Minho, ngã vào vòng tay anh và để mình được ôm ấp.
Minho vẫn yêu em.
Đôi cánh của Felix đã bị lộ và Minho vẫn yêu em.
"Anh không thể tin được là em có thể giấu lâu như vậy," Minho thì thầm, Felix liếc mắt ra khỏi ngực Minho và nhìn lên để thấy Minho đang nhìn chằm chằm vào đôi cánh của mình, "Có ai khác biết nữa không?"
Felix lắc đầu, "Không," em thì thầm, "Em quá sợ hãi để nói với bất cứ ai."
"Chà, em không cần phải sợ anh đâu," Minho nói ngay lập tức, một chút cương quyết hiện rõ trong giọng nói của anh khiến Felix không thể không mỉm cười. Minho nhìn vào mắt em, mỉm cười đáp lại.
"Cảm ơn, hyung," Felix nói, và nụ cười của Minho hơi ngập ngừng.
"Đừng cảm ơn anh," anh nói, chọt vào mũi Felix, "Nếu ai đó từng cho em lý do để sợ họ, hoặc lý do để trốn tránh, thì hãy đến với anh, được chứ? Anh sẽ chỉnh chúng ngay."
Khi anh ấy nói, đôi mắt của Minho lóe lên một ánh vàng rực rỡ, các giác quan của anh ấy bắt đầu hoạt động và tiếp thêm sức mạnh cho anh, nhắc nhở Felix về vẻ đẹp thực sự và sức mạnh tối thượng của người đang ôm em.
"Vâng ạ, hyung," Felix gật đầu với anh, dừng lại một giây khi tay em đưa lên mân mê cổ áo sơ mi của Minho. Em tự hỏi phải làm thế nào để diễn đạt câu hỏi tiếp theo của mình, làm thế nào để tiếp cận một chủ đề mà em đã khóa chặt trong nhiều tuần và giờ đây vừa tan vỡ trước mặt em.
"Anh có nghĩ..." Felix dừng lại cắn môi, rời mắt khỏi Minho, "Anh có nghĩ những người khác sẽ phiền nếu họ phải sống với một sinh vật có cánh không?"
Mặt Minho ngay lập tức đanh lại, những ngón tay của anh nhanh chóng vươn ra để kéo cái nhìn của Felix trở lại với anh ấy.
"Anh không nghĩ họ sẽ cảm thấy phiền dù chỉ một giây," Minho nói, nghe có vẻ chắc chắn, chắc chắn đến mức Felix gần như cho phép bản thân tin anh ấy, "Và nếu họ thực sự có vấn đề, thì họ sẽ phải giải quyết với anh."
Felix không thể nhịn cười trước tuyên bố đó, phớt lờ cái cách mà đôi cánh của em hơi xòe ra.
"Anh sẽ đuổi họ ra khỏi nhà của chính họ sao, hyung?" Felix không nhịn được nói, nửa đùa nửa thật.
"Đó cũng là nhà của em," Minho trả lời, siết chặt vai Felix khi nghe những lời đó, "Và nếu có ai đó có vấn đề với điều đó, thì phải, anh sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đảm bảo rằng em tiếp tục được an toàn ở đó."
Hơi ấm bùng lên trong lồng ngực Felix trước câu trả lời của anh, tay em nắm chặt áo Minho hơn và dán sát hơn vào người Minho, dụi dụi vào ngực anh.
Felix gần như bắt đầu khóc lại khi nhận ra rằng mình chưa bao giờ cảm thấy được yêu thương như vậy.
"Chỉ cần đừng nói với những người khác, anh nhé?" Em nói, giọng bị áo sơ mi của Minho bóp nghẹt, "Em chỉ... cần thêm một chút thời gian."
"Mọi thứ hoàn toàn an toàn với anh," Minho nhẹ nhàng nói, tay anh luồn vào sau tóc của Felix, "Nếu em cần giúp đỡ, hãy cho anh biết. Anh không biết nhiều về cánh, nhưng anh biết có lẽ em không nên trói chúng quá lâu, phải không?"
"Vâng," Felix lắc đầu, lùi lại một chút để có thể nói thoải mái trở lại, "Và đôi cánh của em gần đây đang bị đau vì thế, đó là lý do tại sao việc nhảy có lẽ không phải là ý tưởng hay nhất."
Minho bĩu môi, có lẽ vì nhớ ra rằng chính anh ấy là người đã kéo Felix đến studio, "Anh xin lỗi."
"Không phải lỗi của anh," Felix lại lắc đầu, "Em mới là người nên xử lý chuyện này tốt hơn."
"Em không cần phải trở nên giỏi hơn ở bất cứ thứ gì, Lix," Minho nói, giọng anh giờ đã có thể nghe rõ sự bĩu môi, "Và giờ em đã có sự hỗ trợ của anh. Nếu em cần bất kỳ ai giúp tháo đôi cánh của mình, hoặc nếu em chỉ muốn có người bên cạnh khi thả đôi cánh của em trong phòng, thì anh sẽ ở đó."
Felix không thể kìm được ý cười trong giọng nói của em, cười khúc khích khi ngước nhìn Minho, "Cảm ơn, hyung."
"Đừng cảm ơn anh, đấy là vinh dự của anh," Minho nói, dừng lại một lúc khi anh đảo mắt trở lại đôi cánh của Felix.
Anh dường như phải vật lộn trong giây lát, hai tay run run trên vai của Felix. Felix nhìn anh mở miệng định nói rồi lại ngậm lại, cắn môi trước khi thử lại.
"Anh có thể..." Minho nói, đưa tay lại gần lưng Felix, "Anh có thể chạm vào chúng không?"
Felix giật mình trong giây lát, không ngờ tới câu hỏi đó. Nhưng rồi em nhìn đôi cánh đang vỗ nhè nhẹ sau lưng, chú ý đến những chiếc lông vũ gãy xù xì và cách chúng gần như rơi ra khỏi dây trói. Felix nhận ra rằng em đã nhớ việc chăm sóc chúng biết bao nhiêu.
"Vâng ạ, anh có thể chạm vào chúng, hyung," Felix khẽ nói, hướng ánh mắt xuống đất, "Chỉ cần nhẹ tay thôi."
"Tất nhiên rồi," Minho gật đầu chắc nịch, "Hãy nói cho anh biết nếu em muốn anh dừng lại."
Felix không nói gì, chỉ chờ đợi Minho nhích người một chút để tiếp cận lưng em dễ dàng hơn. Felix gần như căng thẳng, biết rằng đã lâu không có ai chạm vào đôi cánh của mình và với tình trạng của chúng lúc này có nghĩa là cái chạm có thể sẽ đau.
Nhưng rồi em cảm thấy một cái chạm nhẹ nhất, nhỏ nhất của đầu ngón tay vào một vài chiếc lông vũ và em gần như tan chảy.
Một tiếng rên khe khẽ rời khỏi môi Felix, toàn bộ cơ thể em thả lỏng trong ngực Minho. Minho cười khúc khích trước hành động đó, trở nên dũng cảm hơn một chút, những ngón tay anh tiếp tục vuốt ve nhẹ nhàng trên mép cánh của Felix.
"Em cảm thấy dễ chịu chứ?" Minho nói, có một chút sợ hãi và một chút thích thú trong giọng nói của anh ấy.
"Anh không biết đâu," Felix lầm bầm, giọng em trầm và nhẹ hơn bình thường, tràn ngập niềm vui và sự thư thái.
Minho thật dịu dàng... thật cẩn thận. Cảm giác như thiên đường đối với những chỗ đau nhức trên đôi cánh của Felix, bờ vai em cuối cùng cũng không còn căng thẳng và lưng em cuối cùng cũng được thư giãn sau những cơn đau kéo dài hàng tuần.
Felix hít một hơi thật sâu lần đầu tiên sau ít nhất một tháng, lông vũ của em râm ran khi những ngón tay mềm mại, êm dịu cẩn thận vuốt ve chúng.
Cả hai người họ im lặng thêm vài phút nữa, âm thanh duy nhất là tiếng thì thầm khe khẽ của Felix và bài hát mà Minho bắt đầu ngâm nga nho nhỏ. Không khí dường như chuyển động quanh hai người, nhẹ nhàng bao phủ căn phòng và ru họ vào trạng thái nghỉ ngơi.
Felix cảm thấy như cuối cùng mình đã quay trở lại thiên đường, đôi cánh của em lay động hân hoan với sự đối xử tử tế như vậy. Em chắc chắn sẽ phải nhận lời đề nghị giúp đỡ của Minho nhiều hơn.
Nhưng rồi Minho phá vỡ sự im lặng, giọng nói của anh ấy vẫn êm dịu và ngọt ngào, nhưng những lời nói mang rất nhiều sức nặng.
"Em biết không, Jisung đã từng nói với anh rằng cậu ấy ước những fae như anh vẫn có cánh," Minho nói, Felix cảm thấy bản thân hơi vui lên khi nghe những lời đó, "Cậu ấy nói rằng cậu ấy nghĩ những đôi cánh rất đẹp, rằng anh thực sự phù hợp với chúng."
Felix ngước lên nhìn Minho, nhìn chằm chằm vào cằm anh ấy khi Minho tiếp tục đưa mắt lướt qua đôi cánh của Felix.
"Thật ạ?" Felix không nhịn được nói, trước giờ em chưa từng nghe ai trong nhà nói về cánh.
"Thật chứ," Minho gật đầu, một nụ cười nhẹ nở trên môi, "Nhưng giờ anh nghĩ Jisung bị điên rồi."
Những lời nói đó giáng xuống Felix, toàn thân em lại cứng lại.
"Anh nghĩ Jisung bị điên vì thích những đôi cánh sao?" Felix buột miệng, nỗi lo lắng lại dâng lên trong lồng ngực.
"Không, không hề," Minho nói, nụ cười của anh lớn hơn khi đan những ngón tay vào bộ lông của Felix, "Anh nghĩ Jisung thật điên rồ khi nói rằng cánh của anh sẽ rất đẹp, trong khi chúng hoàn toàn chẳng là gì so với của em."
Những lời đó mất một giây để xử lý trong tâm trí của Felix, và rồi em đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Tim em đã hẫng một nhịp, gò má đỏ bừng khi em cố che đi khuôn mặt của mình.
"Anh nghĩ cánh của em đẹp ư?" Em nói, gần như cảm thấy quá xấu hổ để nghe câu trả lời khi Minho cười khúc khích.
"Anh nghĩ chúng hoàn toàn lộng lẫy," Minho nói, giọng anh nghe thật tuyệt vời, khiến Felix vui vẻ, "Và chúng trông cũng lớn nữa. Chúng nên được dang rộng khi không bị ràng buộc."
Felix ậm ừ, nhìn lại đôi cánh của mình một lần nữa, "Vâng ạ, đúng thế," em nói, "Thành thật mà nói, đó là một cơn ác mộng."
"Chà, anh nghĩ đó là một giấc mơ trở thành sự thật," Minho không bỏ lỡ một nhịp nào trước khi nói, gửi cho Felix một trong những nụ cười rạng rỡ của mình, "Em hoàn toàn có thể từ chối anh nếu em muốn. Nhưng, một ngày nào đó, anh có thể nhìn thấy đôi cánh của em khi chúng được thả ra không? Được nhìn thấy chúng vươn rộng và hùng vĩ trên lưng em?
Felix không thể không mỉm cười đáp lại, gật đầu hào hứng, "Tất nhiên là được rồi, hyung," em nói, phấn khởi nhận ra rằng bản thân thực sự rất hào hứng với ý tưởng này, "Có lẽ anh chỉ cần đợi em sắp xếp một chút trước đã."
"Cứ từ từ thôi," Minho nói, giọng anh nhỏ xuống đầy phấn khích, "Cảm ơn em rất nhiều, Lix."
"Không, hyung," Felix dụi đầu vào ngực Minho, "Cảm ơn anh."
Minho chỉ cười khúc khích trước những lời đó, rút ngón tay ra khỏi lông của Felix để vòng cả hai tay qua vai em và kéo em lại gần hơn. Felix để bản thân được ôm, cảm thấy một chút căng thẳng và lo lắng đã tan biến trong không khí cùng với cái ôm.
Ngay cả khi không phải tất cả đều biết, đó vẫn là một sự tiến triển. Đã lâu rồi Felix không cảm thấy nhẹ lòng như vậy.
"Anh biết đây hoàn toàn là một sự tình cờ," Minho thì thầm vào tóc Felix, "Nhưng anh thực sự rất vui vì đã kéo em đến phòng tập nhảy tối nay."
Felix mỉm cười ấm áp, tim em đập thình thịch khi nghe những lời đó.
"Em cũng rất vui," Felix nói, chỉ rúc sâu vào người Minho hơn khi em nhận ra mình thực sự muốn nói ra những lời đó.
Giờ đây Felix thực sự ngây ngất vì cuối cùng em cũng có một người thực sự yêu em, một người không chỉ yêu em mà còn yêu cả đôi cánh sau lưng em.
Felix chỉ có thể cầu nguyện rằng điều đó sẽ khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn.
~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro