7
Chỉ giây lát sau, suy nghĩ của Felix được chứng minh là đúng. Những ngón tay của Chan vẫn luồn vào tóc Felix, hắng giọng theo cách có nghĩa là anh ấy muốn Felix nhìn vào anh.
Felix làm theo ý Chan, tựa cằm lên ngực Chan để cả hai có thể nhìn vào mắt nhau. Chan mỉm cười dịu dàng với em, đôi mắt anh sáng lên với 'vẻ ngoài lãnh đạo' bình tĩnh hơn, yêu mến hơn.
"Vậy," Chan nói sau một khoảng lặng, rút một bàn tay ra khỏi tóc của Felix và vuốt dọc cổ, lướt qua vai em và sau đó chạm vào một vài chiếc lông vũ, "Em có cánh được bao lâu rồi hả, thiên thần?"
Felix cười khúc khích một cách thích thú, em luôn đánh giá cao cách mà Chan bắt đầu mọi chuyện bằng một giọng điệu nhẹ nhàng.
"Em đã luôn có nó, hyung," Felix nói, má hơi nóng lên.
Chan giả vờ đảo mắt, nở một nụ cười và nói.
"Chà, anh biết mà," anh nói, chọc vào mũi Felix, "Anh chỉ tự hỏi liệu em có sớm cho bọn anh biết về nó không."
Nụ cười của Felix vụt tắt, em cúi mặt xuống vùi vào ngực Chan, "Em xin lỗi, hyung."
"Này, anh không nói rằng em phải xin lỗi," Chan vội nói, xoa gáy Felix, "Anh mới là người phải xin lỗi, nhất là khi em cảm thấy rằng em phải giấu đôi cánh của em khỏi anh, thiên thần."
Nỗi buồn lan khắp lồng ngực Felix khi nghe những lời đó, em vô thức lắc đầu nguầy nguậy. Em nén nước mắt, vén mái tóc loà xoà trước mắt và nhìn Chan vào lần nữa.
"Anh chưa bao giờ làm em cảm thấy phải che giấu," Felix nói, giọng em run run nhưng đôi mắt lóe lên vẻ nghiêm túc, "Em chỉ... em đã sợ hãi. Bạn, ừm... bạn cùng ký túc xá cuối cùng của em đã đuổi em ra khỏi ký túc xá vì đôi cánh đó. Em không thể mạo hiểm để điều đó xảy ra ở đây."
Chan há hốc miệng, đôi mắt đỏ hoe của anh mở to. Anh nhìn chằm chằm vào Felix trong một giây, dường như cần xử lý chính xác những câu chữ trước khi nắm chặt lấy tóc của Felix.
"Ôi, Lix," anh nói, buông tay ra để ôm lấy cằm Felix, "Anh rất lấy làm tiếc, em yêu. Em thực sự không xứng đáng bị như vậy."
"Không sao ạ," Felix cố gắng nói, nở một nụ cười ngại ngùng với Chan, "Cuối cùng thì mọi chuyện đã thực sự tốt hơn, bởi vì em đã chuyển đến đây và em đủ may mắn để gặp tất cả mọi người."
"Chà, bọn anh chắc chắn phải biết ơn vì điều đó," Chan mỉm cười đáp lại, dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Anh hoàn toàn hiểu tại sao ban đầu em quyết định giấu bọn anh chuyện này, nhưng... nhưng anh hy vọng ký túc xá này đã cho em đủ tình yêu để em biết rằng không ai trong bọn anh sẽ đánh giá em vì đôi cánh của em."
Felix theo bản năng gật đầu trước khi em kịp ngăn mình lại, đầu em lắc lư như một đứa trẻ mới biết đi. Em nhìn thẳng vào mắt Chan, đảm bảo giữ giao tiếp bằng mắt trong khi nói.
"Em biết, hyung," Felix nói, giọng em cương quyết nhất có thể, "Anh không dành cho em điều gì ngoài tình yêu kể từ khi em đến đây. Em chỉ sợ sẽ đánh mất hết tình yêu đó, thật khó để có thể thú nhận với anh. Nhưng sau đó, ừm, sau đó Minho-hyung tình cờ phát hiện ra."
Felix định nói tiếp, để tiếp tục giải thích suy nghĩ của em cho Chan, nhưng lông mày của Chan đã nhướn lên trước khi Felix có thể tiếp tục, nhìn chằm chằm vào Felix trong sự kinh ngạc.
"Minho biết ư?!" Chan thốt lên, "Và cậu ấy đã cố gắng giữ kín điều đó với tất cả mọi người?"
"Dạ," Felix cười khúc khích, "Và cả Seungmin nữa. Cậu ấy cũng tình cờ phát hiện ra."
Chan phát ra một âm thanh sửng sốt, miệng anh há ra nửa như muốn cười, nửa trông như há hốc vì kinh ngạc. Felix không thể không khịt mũi với anh, thích thú trước vẻ mặt hoàn toàn bối rối của Chan.
"Anh biết hai người đó là những kẻ lén lút chuyên gây rắc rối mà," Chan nói, lắc đầu, "Nhưng wow."
"Thực sự rất tốt khi có bọn họ cùng tham gia," Felix cười toe toét, "Minho-hyung đã nhặt lông và giúp em chải đôi cánh. Và Seungmin nói với em rằng cậu ấy muốn có một đôi cánh đen của riêng mình."
"Ồ, phải rồi," Chan cười, ngả đầu vào gối của Felix với một nụ cười, "Anh cũng muốn một đôi cánh đen. Hoặc có thể là đỏ."
"Anh có chắc là anh không muốn màu hồng phấn không?" Felix không nhịn được nói, phải cố nén một tràng cười khác khi Chan búng vào sau đầu em.
"Anh không biết tại sao chúng ta lại nói về màu sắc mà mọi người muốn," Chan nói, vuốt nhẹ phần tóc mà anh vừa hất lên của Felix, "Khi mà không ai trong chúng ta có thể sở hữu đôi cánh đẹp như của em được."
Felix đột nhiên cảm thấy mình đỏ bừng từ mặt xuống tận cổ, đôi cánh của em gần như tô điểm thêm cho em và cố gắng rúc lại gần Chan hơn. Felix vùi mặt vào ngực Chan, khẽ rên rỉ.
"Hyung," em nói với giọng nghèn nghẹn, "Anh không thể nói những điều như thế được."
"Anh không được khen ngợi đôi cánh lộng lẫy, tuyệt vời, kỳ diệu của thiên thần của mình hay sao?" Chan nói như thể đó là chuyện bình thường, tay đan vào mấy sợi lông vũ, "Xin lỗi, không thể được, Lix. Anh sẽ nói những điều này mãi mãi."
Felix lại rên rỉ, nhưng lần này em không thể không mỉm cười, cảm thấy vai mình thả lỏng khi Chan bắt đầu vuốt ve đôi cánh của em. Em bắt đầu thì thầm nhẹ nhàng, nói với Chan rằng anh quá tốt với em, rằng anh ấy là một hyung tốt, rằng Felix rất vui vì cuối cùng anh ấy cũng biết về đôi cánh...
"Anh cũng rất vui vì đã biết về đôi cánh," Chan nhẹ nhàng đáp lại, nở một nụ cười rạng rỡ, "Và nếu có bất cứ điều gì xảy ra giống như trước đây. Nếu em lại bị đau, hoặc em cần giúp chải lông, hoặc nếu em cần giúp giữ cho chúng khỏe mạnh, thì cứ gọi anh, được chứ? Anh sẽ luôn ở đây."
Felix đưa tay lên vuốt cằm Chan, gương mặt em sáng lên một cách dịu dàng.
"Cảm ơn, hyung," Felix nói, "Nhưng anh có thể cần phải xếp hàng khi nói đến việc chải lông, Minho-hyung và Seungmin đều có vẻ thích công việc đó."
Chan cười toe toét, ôm lấy bàn tay mà Felix đang chạm vào anh, "Anh là một ma cà rồng bất tử. Anh chắc chắn có thể thắng Minho và Seungmin."
"Buồn cười là," Felix cong môi, "Họ cũng nói y hệt như thế về anh."
"Mấy thằng nhóc đó!" Chan kêu lên, cằm của Felix gần như đập vào ngực anh khi anh hét lên, "Anh sẽ sớm phải thách đấu tay đôi với mấy đứa đó, cho chúng nó thấy chính xác ai mới là người quản lý ký túc xá này."
"Anh cứ làm như thể Jeongin không phải là út cưng của anh vậy," Felix không nhịn được nói, giọng pha chút trêu chọc, "Nếu có ai muốn thắng bất kỳ cuộc đấu tay đôi nào quanh đây..."
"Rồi, rồi, sao cũng được," Chan ngắt lời, xua tay, "Và anh khá chắc rằng mọi người trong ký túc xá này cũng sẽ hái cả sao trên trời cho em. Em thực sự có những người sẽ chiến đấu đến chết để được chăm sóc đôi cánh của em, và hầu hết ký túc xá này thậm chí còn chưa biết về nó."
"Này, không ai nói gì về việc chiến đấu đến chết cả!" Felix bĩu môi, "Đặc biệt là nếu có người thường tham gia vào, họ đâu có ngốc đến thế."
Chan nhướn mày, "Lix, em làm như thể Changbin sẽ không cố gắng đối đầu với anh, Minho và Seungmin cùng một lúc để có cơ hội được vuốt ve đôi cánh của em."
Felix bật cười khi hình ảnh trong đầu, "Vâng, đúng thế," em nói, "Binnie-hyung có lẽ sẽ thắng."
"Yah!" Chan kêu lên, vỗ vào gáy Felix, "Đừng làm như anh không phải là người mạnh nhất trong ký túc xá này."
"Tất cả bọn em đều thích để anh nghĩ như vậy..." Felix dài giọng, mỉm cười khi Chan chỉ đảo mắt với em.
"Được rồi, nhắc tới người thường," Chan thay đổi giọng điệu của mình sang một giọng nghiêm túc hơn, nhìn xuống Felix, "Em sẽ sớm nói với mọi người về đôi cánh của em chứ? Anh không muốn gây áp lực cho em hay bất cứ điều gì, nhưng bây giờ Minho, Seungmin và anh đã biết, có lẽ công bằng mà nói Binnie, Hyunjin, Ji và Innie cũng nên được biết."
Felix dừng lại để sắp xếp câu từ một lúc, để chúng lướt qua tâm trí em. Em cân nhắc những gì Chan nói, nhớ lại lần đầu tiên Minho, Seungmin và anh ấy nhìn thấy đôi cánh của em. Ban đầu tất cả bọn họ đều ngạc nhiên một cách dễ hiểu.
Nhưng rồi sự ngạc nhiên đã bị cuốn trôi. Sau đó, họ nhìn, thực sự nhìn vào đôi cánh của Felix và ai cũng đều rất tốt bụng, rất đáng yêu, rất chấp nhận...
"Em nghĩ em đã sẵn sàng để nói với mọi người," Felix gật đầu và nói, cắn môi một lát trước khi ngước lên nhìn Chan, "Anh sẽ giúp em chứ?"
Chan cười rạng rỡ với em, "Anh sẽ làm bất cứ điều gì cho em, thiên thần."
~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro