𝙀𝙥𝙞𝙨𝙤𝙙𝙚 1

Bầu trời như phủ lên toàn thế giới một lớp màn xám nặng nề. Mặt biển vốn bao la, dạt dào sóng vỗ, giờ trở nên tăm tối và bất định. Những đám mây dày cộp cuộn tròn như muốn nuốt trọn cả ánh sáng cuối cùng còn sót lại. Trên boong tàu, tiếng gió rít gào từng cơn, mang theo vị mằn mặn của hơi nước, xen lẫn chút lạnh buốt khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy gai người. Đó là một buổi chiều âm u, đầy mưa, như báo hiệu một biến cố sắp xảy ra nơi vùng biển mênh mông của thế giới hải tặc.

Từng hạt mưa ban đầu còn rơi thưa thớt, chạm lên mặt gỗ của con tàu tạo thành những vòng tròn loang loáng. Rồi nhanh chóng, mưa trở nên dày đặc, phủ kín cả không gian, biến mọi thứ thành một bức màn trắng xóa. Âm thanh tí tách ban đầu biến thành tiếng ào ào dữ dội, hòa cùng tiếng sóng đập vào mạn thuyền, tạo thành bản nhạc ầm vang của đại dương. Những tấm buồm ướt sũng, nặng nề như muốn sà xuống, trong khi dây chão rung lên từng hồi, va đập vào cột buồm phát ra những tiếng kẽo kẹt kéo dài.

Ở một góc boong, những thùng gỗ lăn lóc vì sóng dữ, va vào nhau phát ra tiếng cồm cộp. Nước mưa hòa cùng nước biển dâng lên, tràn qua từng kẽ gỗ, để lại lớp bóng loáng mờ mờ phản chiếu ánh sáng yếu ớt của sấm chớp trên cao. Trời đất lúc sáng lóe, lúc lại chìm trong bóng tối đặc quánh, tạo cảm giác như con tàu đang trôi dạt giữa hai thế giới: ánh sáng và bóng đêm.

Không khí trên tàu nặng nề, nhưng cũng lẫn vào đó sự quen thuộc. Với hải tặc, những cơn mưa giông như thế này chẳng xa lạ gì - chúng là thử thách thường trực trên hành trình tìm kiếm tự do. Có người ngồi dựa lưng vào thùng gỗ, tay siết chặt chai rượu, mắt dõi theo những tia chớp xé ngang bầu trời như thể đó là vở kịch quen thuộc. Có người lặng lẽ khép áo choàng, che bớt cái lạnh len lỏi từ gió mưa, nhưng khóe môi vẫn giữ một nụ cười thản nhiên, bởi với họ, biển cả luôn là nhà.

Âm u - nhưng cũng lãng mạn một cách kỳ lạ. Khi từng giọt mưa lăn dài trên gương mặt, thấm vào mái tóc ướt rượt, hòa cùng vị mặn của gió biển, người ta chợt nhận ra mình đang sống trong một bức tranh vừa dữ dội vừa dịu dàng. Đó là lúc lòng người dễ dâng trào cảm xúc nhất - có thể nhớ đến đồng đội, nhớ đến những miền đất xa xôi, hay nghĩ về kho báu nằm đâu đó ngoài kia, đang chờ đợi kẻ dám bước tiếp bất chấp bão tố.

Mặt biển trong cơn mưa không còn màu xanh lấp lánh như thường thấy, mà chuyển sang xám đục, cuồn cuộn lớp sóng nối tiếp lớp sóng. Những con hải âu vốn tung cánh tự do nay vội vã tìm nơi trú, để lại khoảng không mênh mông chỉ có tiếng gió hú và tiếng biển thét gào. Con tàu bé nhỏ giữa mênh mông ấy giống như một dấu chấm nhỏ nhoi, nhưng lại toát lên sự kiên cường bất diệt - một biểu tượng cho hành trình bất tận của những con người không chịu khuất phục.

Xa xa, đường chân trời như biến mất, chẳng còn ranh giới rõ rệt giữa trời và biển. Tất cả hòa vào nhau, mờ ảo và huyễn hoặc. Chính trong cảnh tượng ấy, có một thứ gì đó vừa đáng sợ vừa thiêng liêng - như thể đại dương đang thử thách trái tim của những kẻ dám xông pha. Mỗi giọt mưa rơi xuống không chỉ là nước, mà còn là nhịp điệu của thiên nhiên, là lời thì thầm của biển cả, nhắc nhở rằng con đường đến tự do và ước mơ không bao giờ bằng phẳng.

Thời gian trôi qua, buổi chiều càng thêm sâu, càng thêm u tối. Nhưng trong lòng những con người trên con tàu ấy, ánh sáng không tắt. Giữa màn mưa mịt mờ, họ vẫn nghe rõ tiếng tim mình hòa cùng nhịp sóng - mạnh mẽ, kiên định và đầy khát vọng. Bởi lẽ, với hải tặc trong thế giới này, mưa giông chẳng bao giờ là kết thúc, mà chỉ là một khúc dạo đầu cho chuyến hành trình vĩ đại phía trước.

Trên mặt biển, mưa rơi đều đặn, như từng sợi tơ mỏng giăng kín khoảng trời xám. Những giọt mưa chạm vào boong tàu, va vào những chiếc xô, thùng gỗ, những thanh kim loại... tạo nên âm thanh leng keng lanh lảnh, vang vọng như một điệu nhạc ngẫu hứng mà đại dương cất lên. Tàu của Shank Tóc Đỏ - vốn dĩ ồn ào bởi tiếng cười, tiếng ca hát của những hải tặc phóng khoáng - giờ lại khoác lên mình một tấm áo tĩnh lặng, mờ ảo dưới làn mưa lạnh.

Cánh buồm đỏ ngấm nước, trở nên trĩu nặng, thả xuống những dòng nước mỏng tanh như dải lụa. Mạn thuyền loang lổ ánh sáng mờ từ những chiếc đèn dầu leo lét, hắt bóng mưa nghiêng ngả, khiến cả con tàu như một chiếc bóng khổng lồ trôi dạt trong bức tranh đêm. Tiếng sóng vỗ lẫn trong tiếng mưa, hòa thành một khúc nhạc buồn, dịu dàng và mênh mang.

Shank ngồi lặng bên boong tàu, tấm áo choàng đỏ sẫm dính chặt vào vai, ướt nhẹp nhưng chẳng hề bận tâm. Trên tay, chai rượu sóng sánh dưới ánh chớp thoáng qua, anh ngửa cổ uống một hơi dài. Vị cay nồng lan xuống cổ họng, hòa cùng hơi lạnh của mưa, tạo ra một cảm giác vừa thực vừa mơ.

Đôi mắt vốn dĩ lúc nào cũng mang nét nghiêng ngả, lười cợt, như trêu ngươi cả thế giới... nay bỗng trở nên trầm lặng. Shank ngước nhìn bầu trời đã ngả dần vào đêm. Trong đôi mắt ấy, ánh sáng mờ của hoàng hôn đang bị mưa nuốt chửng, để lại chỉ còn một màu tối mênh mang. Người đàn ông ấy - vị Tứ Hoàng khét tiếng với nụ cười bất cần - lại đang để lộ ra vẻ mặt của một kẻ mang trong mình những nỗi niềm không tên.

Ở phía sau, Benn Beckman dựa người vào khung cửa phòng. Điếu thuốc kẹp hờ trên môi cháy đỏ trong màn mưa lất phất, tỏa ra những làn khói mỏng manh. Nhìn Shank - cái nhìn thấu hiểu mà chẳng cần hỏi han. Bởi giữa họ, có những điều chẳng cần phải nói thành lời. Benn khẽ hít một hơi sâu, rồi chậm rãi quay người bước vào sau cánh cửa, để lại sau lưng tiếng "cạch" khép lại, và cả khoảng không tĩnh lặng dành riêng cho thuyền trưởng của mình.

Boong tàu vẫn đắm mình trong cơn mưa. Shank ngồi đó, một mình, im lặng và bình yên đến lạ. Tiếng mưa gõ nhịp, tiếng leng keng từ những vật dụng va chạm, tiếng sóng hòa trong gió... tất cả như làm nền cho một khung cảnh thơ mộng mà cô độc. Trong khoảnh khắc ấy, Shank không còn là vị Tứ Hoàng lừng lẫy, cũng chẳng là gã hải tặc phóng túng. Anh chỉ là một người đàn ông, trầm tư giữa đại dương mênh mông, tìm chút lặng yên cho tâm hồn.

Dưới màn đêm nặng trĩu mưa, con Moby Dick - con tàu huyền thoại của Râu Trắng - khẽ trôi giữa biển cả mênh mông. Tấm thân trắng khổng lồ, vốn ngày thường rộn rã tiếng cười, tiếng ca, giờ lại lặng yên như đang thở cùng nhịp mưa. Sàn gỗ ướt loáng ánh đèn dầu, mưa rơi lộp bộp trên từng cánh buồm, hòa cùng tiếng sóng dội vào mạn thuyền, tạo nên một giai điệu trầm buồn nhưng dịu dàng, như khúc ru của đại dương dành cho gia đình hải tặc này.

Râu Trắng ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, ngay giữa boong tàu. Cơn mưa trút xuống ầm ào, hạt nước lạnh buốt dội thẳng lên thân thể ông, thấm vào cả mái tóc bạc phơ, vào làn da đã trải qua biết bao trận chiến. Ông không tránh né, không quan tâm đến mình đã ăn trái ác quỷ và chẳng thể bơi, càng chẳng bận lòng đến bệnh tật đang dày vò. Ông chỉ ngồi đó, lặng lẽ hứng lấy tất cả, như thể đang muốn cùng trời đất sẻ chia một nỗi niềm khó gọi thành tên.

Bình thường, boong tàu của Moby Dick là nơi rộn ràng nhất: tiếng đàn hát vang lên, tiếng hò hét, tiếng những kẻ con trai gọi nhau ầm ĩ; tiếng cười vang vọng tựa như phá tan cả sóng gió. Nhưng lúc này, những thanh âm ấy đã lùi xa, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng. Và lạ thay, sự tĩnh lặng ấy chẳng hề lạnh lẽo. Nó mang một cảm giác bình yên, ấm áp như vòng tay gia đình, nơi tất cả đều hiểu nhau mà chẳng cần phải nói.

Từ xa, Marco đứng trong làn mưa, ánh mắt dịu dàng dõi theo cha mình. Không còn tiếng trách móc, không còn những lời thúc giục "ngài nên vào nghỉ, trời đang lạnh lắm". Marco im lặng, như cả đoàn con trai khác trên con tàu này cũng đang im lặng. Họ đều biết: có những khoảnh khắc cần phải để người cha già ngồi một mình, đối diện với bầu trời, với cơn mưa, và với những suy nghĩ sâu thẳm nơi trái tim. Đó không phải là sự xa cách, mà chính là yêu thương - một sự yêu thương trưởng thành, không làm phiền, không níu kéo..

Ánh chớp lóe lên, soi rõ bóng dáng khổng lồ của Râu Trắng ngồi sừng sững giữa mưa gió. Ông trầm mặc, đôi mắt nhìn về phương xa - nơi màn đêm hòa lẫn vào sóng biển. Không còn tiếng cười rền vang, không còn vẻ oai phong thường nhật, chỉ còn một người cha đang tận hưởng giây phút tĩnh lặng hiếm hoi. Trời lạnh, mưa nặng hạt, nhưng nơi đây lại ấm áp đến lạ. Bởi trên con tàu này, từng con người đều là một mảnh ghép của gia đình. Và Râu Trắng, giữa mưa đêm rã rích, vẫn là trái tim bất diệt của gia đình ấy...

Nơi Tổng Bộ Hải Quân sừng sững như một pháo đài khổng lồ giữa biển cả, màn mưa xối xả phủ xuống mái ngói trắng, dội ầm ào lên những bức tường đá cao ngất. Những dòng nước chảy rã rích qua từng bậc thang, len lỏi xuống khoảng sân rộng mênh mông. Bầu trời đêm âm u, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp xé ngang như muốn nhấn chìm cả không gian. Thế nhưng, giữa cơn cuồng nộ của thiên nhiên, nơi đây vẫn dấy lên những âm thanh mạnh mẽ khác - tiếng rèn luyện không ngừng nghỉ của hàng nghìn hải quân.

Tiếng mưa rơi lách cách trên những thanh gươm, trên nón sắt, trên áo giáp ướt sũng. Từng giọt nước hắt xuống nền đá hòa cùng tiếng bước chân dồn dập, tạo nên một nhịp điệu rắn rỏi và kiên định. Những tiếng hô vang, tiếng gươm va chạm, tiếng cơ thể va xuống nền đất... tất cả cùng hòa quyện vào tiếng mưa gào, dội vang cả quảng trường rộng lớn.

Gió rít lên từng cơn dài, như muốn xé tan đi sự tập trung, như muốn len lỏi vào tâm trí để gieo rắc sự hoảng loạn. Nhưng từng ánh mắt kiên định, từng cú vung kiếm, từng bước chạy đều dứt khoát và không hề dao động. Họ không quan tâm trời mưa tầm tã, không bận lòng đến giá rét, bởi con tim của những hải quân ấy đã đặt trọn vào lý tưởng hòa bình.

Tổng Bộ Hải Quân trong cơn mưa hiện lên vừa dữ dội vừa thiêng liêng. Tiếng mưa gào hòa cùng tiếng tập luyện, như bản hùng ca không lời vang vọng trong đêm. Đó là lời khẳng định rằng: dù giông tố có nhấn chìm cả bầu trời, thì ý chí của những người lính nơi đây vẫn không bao giờ bị lay động.

Trong màn mưa đêm tăm tối, căn cứ Quân Cách Mạng không chìm vào sự u ám như những vùng trời khác. Nơi đây, tiếng mưa dội xuống mái nhà, chảy thành dòng trên từng bức tường đá, hòa lẫn cùng vô vàn âm thanh của sự sống và niềm quyết tâm. Những bước chân vang đều trên nền gạch ướt, từng nhịp chân gấp gáp của người truyền tin, từng tiếng gọi nhau trao đổi nhiệm vụ, xen lẫn cả tiếng cười vang dội của những chiến hữu.

Âm thanh ấy, dù hỗn loạn, lại chẳng chói tai hay khó chịu. Trái lại, nó như một khúc nhạc sống động, nơi từng tiếng động nhỏ đều hòa quyện, khớp nhịp cùng nhau - tựa như trái tim của hàng nghìn con người đang chung một nhịp đập. Tiếng mưa không dập tắt mà làm nền, như khơi dậy sức mạnh thầm lặng trong từng tâm hồn, khiến bầu không khí càng thêm rực cháy.

Những người lính cách mạng khoác lên mình chiếc áo chính nghĩa, không phải để phô trương hay hô hào, mà để khẳng định với bản thân và với thế giới: họ tồn tại để bảo vệ tự do. Họ tin vào một lý tưởng - một thế giới không còn xiềng xích, nơi mọi chủng loài, mọi con người đều được sống bình yên bên nhau. Một thế giới không còn sự phân biệt đối xử, nơi hòa bình không chỉ là giấc mơ xa vời mà là vòng tay ôm trọn tất cả.

Mưa gào dữ dội, gió hú dài, nhưng tất cả những âm thanh ấy chỉ trở thành nhạc nền cho ý chí sắt đá. Trong từng đôi mắt ánh lên ngọn lửa kiên định, không có sự do dự. Trong từng nhịp tim rộn ràng, không có nỗi sợ hãi. Họ không sợ cái chết - điều duy nhất khiến họ lo lắng chính là cái ngày họ ra đi, thế giới này vẫn chưa kịp nếm trải tự do và hòa bình đích thực.

Cứ thế, tiếng mưa hòa cùng tiếng tim đập, tiếng giày gõ xuống nền đá, tiếng báo cáo dõng dạc, tiếng cười vang vọng. Tất cả kết thành một bản giao hưởng hùng tráng - bản nhạc của lý tưởng, của ước vọng, của ngọn lửa bất diệt trong trái tim Quân Cách Mạng.

---

T/G : Lần đầu viết truyện bên app này.. có hơi bỡ ngỡ chút..

- Truyện này thuộc thể loại Xem Phim nha...
- Ship AllLuffy..

- Không Toxic char nào trong truyện...
[CÂN NHẮC]

T/G không anti char nào trong OnePiece nên không có chuyện bị đối xử gì đâu..[trừ việc ship otp..]

- Truyện đọc vui vẻ, hòa thuận, ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro