[Itto x Lumine] Lời hứa của Quỷ (P1)
==================================
Nhân vật : Arataki Itto x Lumine
Tác giả : Genssimp
Thế giới : Genshin Impact
Tags : (not available; viewers read at own risks)
Sau khi chơi nhiệm vụ truyền thuyết Itto, cảm giác kết thúc vẫn còn bỏ ngỏ nên tui quyết định viết lại một kết cục khác cho Lumine và Itto.
Lưu ý : Nên chơi nhiệm vụ truyền thuyết Itto trước khi đọc để hiểu rõ cốt truyện hơn nhé.
- Vui lòng tôn trọng tác giả, không đăng lại tác phẩm khi chưa có sự cho phép -
==================================
CHƯƠNG I
AI MỚI LÀ QUỶ?
------------------------------------------------------------
Sau khi thoát khỏi hang ổ của Nobushi
Lumine vốn dĩ đang hốt hoảng, càng thêm nóng lòng trước tiếng nói của Paimon :
"Liệu Itto và Takuya có sao không đây? Tôi thấy một tảng đá lớn đang rơi xuống hai người bọn họ"
Cố gắng trấn an bản thân, cô tự nhủ hai người bọn họ sẽ bình an, nhưng không thể không hướng mắt tới cửa hang sâu hun hút kia, âm thầm mong mỏi tiếng cười quen thuộc.
Mái tóc bạch kim nổi bật, cặp sừng đỏ hào nhoáng cùng thân hình cao lớn áp đảo người đối diện, nào ai ngờ đâu, tính tình hắn lại bốc đồng, trẻ con đến khó tin như vậy. Sở thích đi đấu bọ cùng đám trẻ đầu làng, lông bông rong chơi khắp nơi, hắn chẳng khác nào một đứa trẻ to xác mãi không chịu lớn. Nhưng ẩn sâu bên trong dòng máu quỷ đỏ, lại chất chứa một tấm lòng thiện lương, sẵn sàng cưu mang những tâm hồn lạc lối, cứu giúp những đứa trẻ bơ vơ lạc mẹ mất cha. Mặc kệ người đời có cười chê hay chế nhạo, hắn vẫn tự hào xưng danh 'Đệ nhất Arataki Itto' một cách đầy tự hào đến thế!
Chính Lumine cũng không ngờ rằng, cô đã thầm thương mến chàng trai quỷ đỏ thiện lương - Arataki Itto.
Cậu bé Daisuke chưa kịp đoàn viên với gia đình đã vội vàng chạy tới cô, nhẹ giọng hỏi cô với vẻ mặt lo âu.
"Chị Lumine ơi, liệu anh Itto sẽ không việc gì chứ?"
"Itto là một chiến binh mạnh mẽ, anh ấy sẽ ổn thôi" Lumine xoa đầu cậu, thầm nói như tự nhủ với chính mình, cố gắng trấn an trái tim bé nhỏ đang nhói lên từng nhịp.
Cơn rung chấn quá lớn khiến cánh cổng đá lung lay liên hồi, thanh gỗ mỏng manh khó lòng trụ vững trước sức mạnh quá lớn. Vết nứt trên tảng đá lan ra càng lúc càng nhanh, rắc rắc, từng lớp đá sỏi thi nhau rơi xuống như thác đổ, dần lấp đi lối vào hang động.
Phải hành động!
Lumine phản ứng trong tích tắc, cô lao như tên bắn vào trong cửa hang, xuyên qua màn mưa đá xối xả rơi xuống. Trải qua biết bao hiểm nguy cũng đã tôi luyện nên một nhà lữ hành dày dặn kinh nghiệm, trực giác nhạy bén cùng tài ứng biến nhanh nhẹn đã giúp cô thoát khỏi nhiều thử thách, nhưng lần này Lumine lại tự đưa mình vào chốn nguy hiểm, một lần nữa.
Cô vội thi triển kỹ năng 'Kiếm Sao Băng', một tạo vật nham trồi lên từ dưới lòng đất, đan xen với tầng tầng lớp lớp đá sỏi, một lối thoát được tạo ra trong gang tấc. Lumine nghe tiếng Paimon vang vọng thét lên :
"Lumine! Không sao chứ??"
"Tôi không sao! Paimon ở ngoài đợi tôi một lát, tôi phải đi giải cứu cậu ấy", Lumine lớn tiếng nói.
"Nhanh lên nhé! Nhớ cẩn thận đó!" Paimon không chần chừ đáp, người bạn đồng hành vẫn luôn tin tưởng cô vô điều kiện, cho dù nhiệm vụ có khó khăn đến nhường nào, cô vẫn luôn sống sót trở về.
Tách.
Ánh sáng từ ngọn đuốc ánh lên đôi mắt trong như hổ phách, lập loè chiếu sáng hang đá trơn trượt, dẫn lối cô đi sâu vào bên trong tâm chấn.
-------------------------------------------------------------
"Nhìn kìa, nhìn cặp sừng của nó đi, thật là ghê tởm!"
"Gia đình nó cướp của nhà Tokawa đúng không?"
"Thằng súc sinh, chết đi!"
Cậu bé nhỏ thó vội vàng giấu đi hai trái dưa tím trong cổ áo, gương mặt lấm lem bùn sình cũng không thể che đậy những đường kẻ đỏ thẫm như máu chạy dài khắp tứ chi. Cậu cương quyết lấy tay quệt lên mặt, những giọt lệ chua chát chưa kịp xuất ra đã bay hơi đi mất, để lại ánh nhìn quyết liệt như lửa. Đôi mắt cậu đỏ rực, cháy bỏng đến gai người, như muốn ăn tươi nuốt sống những kẻ đang phán xét cậu, bằng những lời lẽ cay độc nhất.
Trên đầu cậu, chiếc khăn tang màu trắng cũng ngả vàng, quấn ngang cặp sừng mới nhú vẫn còn đang đỏ hỏn. Một cậu bé con người bình thường sẽ chẳng bao giờ phải trải qua những chuyện như vậy, nhưng trớ trêu thay, cậu bé ấy lại mang trong mình dòng máu Xích quỷ.
Giữa thôn làng yên bình lại xảy ra vụ giết người cướp của, khiến mọi người một phen nháo nhào . Cho dù mọi chứng cứ đều hướng tới đám người Ronin vô nhân tính, nhưng chỉ vì định kiến quá lớn, mọi tội lỗi lại bị gán ghép cho gia đình Arataki vô tội. Itto bé nhỏ làm sao hiểu được, cha cậu đã bị bọn dân làng áp bức đến tự sát, mẹ cậu bị người ta hãm hại đến mức phải tự giải thoát cho bản thân mình. Đôi mắt trong veo bị nhuốm đỏ trước máu của những người thân yêu nhất, những người đã rời xa cậu khi cậu còn chưa biết bản thân mình là ai.
Tại sao mình lại là Quỷ?
Chỉ vì dòng máu này, cặp sừng này, hình xăm dị hợm này, đã khiến gia đình cậu phải khổ sở, khiến cậu mất đi người thân, mất đi mái ấm thân thuộc. Cậu căm hận con người, căm hận cả chính bản thân mình.
Itto co ro giữa màn đêm buốt giá, chính dòng máu dơ bẩn ấy lại sưởi ấm cậu trước cơn giá rét thấu xương. Trải qua bao ngày lang thang trong vô thức, kể từ khi cha mẹ mất, cậu trở thành quỷ mồ côi, không ai giúp đỡ, cũng chẳng ai thèm hỏi han. Người lớn chỉ dám đừng từ xa phán xét, đám trẻ con háo thắng lại tụ tập lại đánh đập cậu, chế nhạo vẻ ngoài dị biệt của cậu. Với sức mạnh tiềm tàng, cùng sức chịu đựng đáng kinh ngạc, Itto trưng ra vẻ mặt ngông nghênh, cậu tự xưng 'Vua lì đòn', không chịu khuất phục trước từng cú đấm, cú đá liên tiếp xông tới. Cậu mỉm cười khi bọn trẻ sợ hãi trước gương mặt phù nề, sưng lên đến bầm tím sau trận ẩu đả long trời lở đất, kích động gào lên khi bọn chúng cong đuôi chạy đi mất.
"Các ngươi là đồ thua cuộc! Ta thắng! Ta mới là kẻ mạnh nhất!"
Vẻ mặt đắc thắng đó cũng dần tan biến sau khi cơn đau lan ra khắp cơ thể, cả người cậu rã rời, lăn ra trên nền tuyết lạnh cóng. Vừa đói, vừa mệt, Itto đệ nhất thảm hại đến đáng thương, cậu nhắm mắt che đi ánh mặt trời chói chang, trên tay là trái dưa tím vừa nhặt được nơi ven đường. Lần này chấn thương nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, sức một đứa trẻ cỏn con làm sao hạ gục được cậu, nhưng bọn chúng lại chơi xấu, ném đậu lên người Itto khiến cậu khó lòng phản kháng, khó khăn lắm mới không bị bọn chúng đả thương đến yếu huyệt. Mùi máu tanh nồng xộc lên mũi, hoà vào lưỡi một màu mặn đắng đến xót xa, cậu không biết mình phải chịu đựng đến khi nào nữa đây?
Một đứa trẻ không nhà, không người thân, không nơi nương tựa, lạc lõng giữa chốn địa ngục trần gian. Cơn đau thắt trong tim chợt nhẹ bẫng, có lẽ cậu đã chịu đựng đủ rồi.
Vầng sáng chói chang bị che lấp bởi một bóng người nhỏ nhắn, Itto mở mắt nhìn, trước mặt cậu là một gương mặt ngược sáng, không rõ ngũ quan, chỉ thấy một nụ cười hiền hậu đến lạ.
"Cậu bé, cậu không sao chứ?", giọng nói cụ già cất lên, không hề nao núng trước vẻ ngoài rợn người của cậu.
"Tôi.. Bà không sợ tôi sao? Tôi là quỷ đó!" Itto vội vàng lùi về sau, nhưng tứ chi cậu vô lực, không thể làm theo ý chí, đôi mắt cậu thăm dò nhìn cụ già lạ mặt.
Ọt.. Ọt..
"Ồ, có vẻ cậu đang đói, đi theo ta, ta còn một nồi cháo thịt heo rất ngon", cụ bà nắm lấy tay cậu, dáng vẻ hết sức ân cần.
"Bà già, tôi đã nói rồi, bà không thấy cặp sừng của tôi sao?" Itto được bà cụ dìu đứng dậy, gương mặt hoảng hốt.
"Ta thấy chứ, nhưng mà nồi cháo kia ta không ăn hết được, cậu có muốn ăn không hả?" Cụ già trả lời liến thoắng, trên môi nở cười đầy hiền từ, hệt như mẹ cậu lúc còn sống.
Itto cúi đầu đi theo bước chân từ tốn của cụ già tốt bụng, dẫu cho không quen không biết, cậu vẫn quyết định tin tưởng con người xa lạ này, một quyết định táo bạo vĩnh viễn thay đổi cả con người Itto.
"Nếu đã thế thì, tôi không khách sáo đâu nhé", cậu bé quỷ đỏ nở nụ cười hiếm hoi, chói chang như ánh bình minh tuyệt đẹp.
==================================
Đôi lời tác giả :
Lại tiếp tục một mini-series mới, độc giả thấy hay thì thả like để tui có động lực lấp hố nha ~
May mắn roll được Itto, lại sìn (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧
==================================
TRUYỆN ĐĂNG ĐỘC QUYỀN TẠI WATTPAD GENSSIMP
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro