Chap 18: Thù hận

Mikey mềm oặt cả người được bế vào bệnh thất. Để có thể khiến bản thân không làm gì được nữa nó đã kêu rắn độc cắn vào người mình hai lần, độc tố cứ lan ra người của nó, vừa chậm rãi lại vừa đau đớn.

Mikey rên rỉ, mồ hôi cùng gân xanh trên trán nó cứ thi nhau xuất hiện khiến những người bên cạnh nó vô cùng lo lắng và tức giận. Trong một đêm duy nhất thôi mà có đến bốn học sinh trong trường bị đả thương mà trong đó lại có một học sinh đang hôn mê nữa chứ.

Haruchiyo được băng bó ở khóe miệng, cậu ngơ ngác nhìn phu nhân Pomfrey liên tục di chuyển, nào chậu, nào khăn, nào thuốc cứ bay lơ lửng sau bà trong khi Mikey thì liên tục quằn quại đầy đau đớn trên giường.

"Mikey sẽ ổn thôi, nó cứng đầu lắm."

Kakuchou khàn giọng nói, cậu ta cũng bị thương nhưng lại là ở lưng. Haruchiyo nhìn Kakuchou nằm sấp với cái lưng được băng bó cẩn thận rồi trầm ngâm nhìn Mikey đang được cấp cứu trên giường bệnh.

"Nếu không được nữa thì chúng ta sẽ đưa thằng bé đến St.Mungo."

"Không được! Di chuyển thằng bé bây giờ chính là đang tạo cơ hội cho độc tố chạy khắp cơ thể nó!"

"Cố gắng tách độc ra khỏi người thằng bé! Chỉ cần tách độc ra khỏi người thằng bé là mọi thứ đều có thể vớt vát!"

Mikey hét lên khi độc tố bị kéo ra khỏi cơ thể nó, Giavana chính là một giống rắn đặc biệt với nọc độc rất khác biệt. Nếu như nọc độc của nó được truyền vào cơ thể thì ngoại trừ thuốc giải ra thì không có cách nào khử độc cả, còn nếu vẫn cố chấp rút độc ra thì nạn nhân sẽ vô cùng đau đớn và thống khổ cho đến tận lúc chết. Giáo sư Slughorn thấy Mikey hét lên trong thống khổ thì kêu Pomfrey mau dừng tay lại rồi tái nhợt nhìn Mikey đang khóc nức nở trên giường bệnh.

Đau, đau quá....

Bên ngoài Hogwarts, một bóng dáng cao gầy lặng lẽ tiến đến gần, lão Hagrid nheo mày nhìn kẻ kia bước đến rồi nghe kẻ kia trầm giọng nói.

"Đưa ta đến chỗ Mikey Potter, thằng bé cần phải được uống thuốc giải."

Giọng nói ấy tao nhã và trầm lắng tựa tiếng đàn Cello vậy, lão Hagrid bất giác né tránh để kẻ đó đi vào. Kẻ đó nhanh chân đi vào trong Hogwarts, dù rằng tốc độ rất vội vã nhưng dáng đi của hắn rất là thẳng thóm và thong dong.

Hắn mở cửa phòng bệnh xá ra khiến mọi người đang hoảng loạn đều đồng loạt quay lại nhìn. Hắn nheo mắt nhìn đám người đang đi lại trước giường bệnh của Mikey và Mikey đang quằn quại vì đau đớn thì tia điềm tĩnh trong mắt khẽ dao động.

Đứa nhỏ ngốc nghếch này, không phải hắn đã dặn thằng bé là chỉ được dùng Giavana lúc gặp kẻ thù thôi sao? Hắn nhanh nhẹn đi lại giường bệnh rồi sau đó lấy một bình thuốc ra, bà Pomfrey nghiêm nghị chặn lại.

"Quý ngài đây là ai? Đừng tự tiện cho thằng bé uống thuốc lạ!"

Nhưng bà rất nhanh phải rụt tay lại trước áp lực do người đàn ông này đem lại, đôi mắt đỏ tựa hồng ngọc nhìn vào bà tựa như một hố sâu đầy máu vậy, hắn mấp máy môi đầy nhẹ nhàng nhưng sự khó chịu lại hoàn toàn không được che giấu.

"Nếu phu nhân không muốn thấy thằng bé chết thì im lặng và bỏ tay ra đi."

Không một ai dám lên tiếng dưới uy áp của hắn, hắn quay lại nhìn Mikey, bàn tay thon thả nhẹ nhàng nâng đầu nó lên rồi sau đó nghiêng bình thuốc đến bên miệng nó.

"Không sao đâu Mikey, có ta ở đây rồi."

Giọng nói ấy thật lạnh nhạt nhưng sự kiên nhẫn, ôn nhu cùng động tác nhẹ nhàng kia khiến vài người trong phòng phải sửng sốt, Mikey còn có một người thân nào khác ngoài Harry sao?

Mikey sau khi uống thuốc thì nhanh chóng hết đau, người đàn ông kia nhẹ nhàng xoa cái trán đẫm mồ hôi của nó rồi thấy nó hé mắt ra, giọng vừa khàn lại vừa oán trách.

"....Con không...nuôi Giavana nữa đâu..."

Rõ ràng, người đàn ông trước mắt rất lạ lẫm nhưng cảm giác lành lạnh và gai góc này lại chính là của cha Tom, nó thút thít dụi má vào tay của hắn rồi sau đó nhắm mắt ngủ. Voldemort thở dài, rõ ràng là nhóc con này làm sai trước mà người bị mắng và bị tát lại chính là hắn.

~Nửa tiếng trước~

Voldemort xiểng niểng, trước mắt hắn như tối sầm đi trước cú tát như trời giáng của Harry. Harry sau khi tát Voldemort xong thì thở hồng hộc, cú tát đó của y như đã dồn hết mọi sự căm hờn cũng như phẫn nộ của chính y, đôi mắt màu lục biếc cũng hơi sáng lên vì giận dữ.

"Vì ông mà Mikey lại rơi vào nguy hiểm, tôi sẽ tự mình lật tung cái trường đó lên để kiếm con quỷ chết tiệt kia! Nó dám đụng vào Mikey thì tôi sẽ cho nó biết cái gì là hối hận vì đã sinh ra trên đời!"

Nói xong Harry giật tay mình về rồi đi phăm phăm ra khỏi phòng, Voldemort nhanh chân đi đến trước cửa phòng chắn Harry lại, hắn nhìn Harry bằng đôi mắt màu đỏ của mình, Harry không để tâm, sự nhẫn nhịn của y chỉ có giới hạn và thứ đáng tởm kia đã vượt qua giới hạn mà y vạch ra rồi, Voldemort không còn cách nào nên phải nắm lấy hai bắp tay của y để ngăn lại.

"Harry, ngươi hãy nghĩ cho Mikey chút đi, thằng bé đi được đến mức này hoàn toàn không dễ dàng."

"Vậy tôi gửi bản đồ đạo tặc cùng hướng dẫn cho thằng bé là có gì sai? Ông đừng nói rằng xóa đi hướng dẫn cũng là muốn tốt cho thằng bé?"

"Harry!"

Voldemort gằn giọng, Harry gạt tay của hắn ra rồi tiếp tục sải bước đi ra khỏi phòng, con của y đang đau đớn mà y! Thân là ba của thằng bé lại không được phép có mặt ở đó, dẹp mẹ mấy cái nhiệm vụ hay dấu tích gì đó đi! Y chỉ cần con mình được an toàn mà thôi.

"Harry, ngươi làm thế chính là không tin tưởng thằng bé! Hãy để ta đến đó đi."

Voldemort đưa ra đề xuất, Harry nhìn vào khuôn mặt anh tuấn kia rồi trầm giọng nói.

"Nếu ông làm không tốt thì tôi sẽ giết chết ông!"

Voldemort đương nhiên là sẽ làm tốt, hắn nhận được sự đồng ý của Harry thì lập tức hóa thành hình dạng khác và dùng Khóa cảng để dịch chuyển đến trước cổng Hogwarts.
~Hiện tại~

Nhìn Mikey cuối cùng đã thở ra nhẹ nhàng thì Voldemort cũng thu tay lại, hắn bình thản nhìn sang những người trong phòng rồi mỉm cười đầy giả tạo, đầy tính đặc trưng của nhà Slytherin.

"Vì tình huống quá nguy cấp nên tôi quên giới thiệu, chào các vị, tôi tên là Tom, Tom Richard."

Dẫu cho hắn muốn dùng cái tên quyền lực đã gây khiếp sợ lên đám người này hơn nhưng để đảm bảo Mikey được yên ổn và Harry không dí đũa phép vào cổ hắn thì hắn đành lấy một cái tên khác vậy.

Tom à, giáo sư Slughorn, hiệu trưởng Minerva, giáo sư Flitwick và những giáo sư kỳ cựu khác không khỏi nhảy dựng trong lòng. Chúa tể hắc ám đã chết đi mấy chục năm rồi và các Trường Sinh Linh Giá đều đã bị phá hủy, kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã chết, kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã chết, kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã chết,.....

Một vài người liên tục lặp lại lời nói ấy trong đầu còn riêng hiệu trưởng thì lại không dám thả lỏng, 11 năm trước xảy ra chuyện gì bà cùng với Trelawney còn không rõ sao? Một đứa trẻ với bảy mảnh vụn của linh hồn Voldemort được giáng sinh và nó đã làm cho bọn tàn dư của tử thần thực tử đều điên cuồng tìm kiếm.

Đứa trẻ đó được Harry Potter cứu về đồng thời cũng giám sát chặt chẽ, để phòng ngừa bảy mảnh linh hồn kia một lần nữa trỗi dậy, Harry Potter đã nuôi dưỡng cùng giáo dục đứa trẻ đó tại nhà, những người tiếp xúc với đứa trẻ đó phải được chọn lựa và rà soát rất kỹ, đến cả gia đình của nó...cũng bị bộ xóa hết ký ức về đứa trẻ này, vất vả nuôi dưỡng trong đề phòng được 11 năm thì cậu bé đó chính thức đi vào Hogwarts là trở thành học sinh sáng giá nhất của nhà Slytherin.

Chẳng lẽ thằng bé tài năng như vậy là do kẻ mà ai cũng biết là ai đấy ám lên, ảnh hưởng? Mặt mũi Minerva tối sầm; không, không thể! Không thể như vậy được! Harry hơn bất kỳ ai chính là người hận kẻ đó nhất, không lý nào y lại để một kẻ như vậy ở gần mình và để kẻ đó sống được! Bà nghĩ vậy rồi sau đó có gắng nặn ra cảm xúc bình thản nhất của mình.

"Ngài Richard, sao ngài lại biết trò Potter nguy hiểm mà đến ứng cứu? Xin thứ lỗi, điều này rất quan trọng khi nó liên quan đến sự an toàn của Hogwarts."

Voldemort tâm không dậy sóng, hắn nhìn Minerva cùng vài giáo sư đang đặt hờ tay lên đũa phép thì híp mắt lại, nhàn nhạt trả lời.

"Giavana chính là một con rắn đặc biệt mà tôi đã tặng cho thằng bé vào sinh nhật chín tuổi, nó chính là cận vệ trung thành nhất của thằng bé nhưng để chắc chắn thì nó còn được giám sát bằng một loại hình rất đặc biệt giống như mạng lưới ở bộ."

"Nó là cận vệ trung thành nhưng vì sao lại tấn công Potter!"

"Đã vậy lại còn là một con rắn!"

Voldemort nhìn bà Pomfrey đang kích động, trong lòng không khỏi có chút đắc ý khi nói ra bí mật mà Harry đã luôn vất vả chôn giấu.

"Sao lại không thể? Mikey từ nhỏ đã được quý ngài Harry dạy Xà ngữ, cậu bé chính là một Xà khẩu rất giỏi đấy; còn về việc Giavana tấn công Mikey thì tôi xin nói thẳng, chỉ khi nào Mikey ra lệnh thì nó mới tấn công, dù cho Mikey có ngất đi hay chết đi mà không kịp ra mệnh lệnh cho nó thì nó cũng sẽ không tấn công ai đâu."

Mikey là một Xà khẩu mà người dạy thằng bé lại còn là Harry! Minerva choáng váng đến mức muốn ngất, hồ đồ, làm sao Harry lại có thể hồ đồ đến thế? Voldemort hài lòng nhìn sắc mặt của bà Minerva liên tục đổi màu rồi sau đó lại giáng thêm một câu.

"Bản thân của Mikey khi học Xà ngữ rất là vui vẻ, mỗi ngày đều học một đoạn thơ được viết bằng nó."

Giáo sư Slughorn thấy hiệu trưởng Minerva sắp ngất đến nơi rồi thì kêu hắn đừng nói nữa, bà Pomfrey đỡ hiệu trưởng Minerva ngồi lên ghế rồi sau đó nhìn nam nhân cao lớn đang đứng trong phòng, nếu kẻ này thật sự là chúa tể hắc ám thật thì làm sao lại tốt bụng đi cứu con nuôi của kẻ thù mình?

Với lại, Mikey trông còn rất dựa dẫm vào người đàn ông này. Bà Pomfrey cảm thán rồi sau đó nghe thấy Tom Richard hắng giọng.

"Bây giờ đã có chút muộn, nếu các vị không phiền thì tôi có thể ở lại một đêm chứ?"

Đồng hồ đã chỉ đến ba giờ sáng, hiệu trưởng Minerva gật đầu rồi sau đó kêu người đi sắp xếp chỗ ngủ cho hắn, hắn trước khi đi còn nhìn Mikey đang nằm trên giường bệnh một cái rồi mới chịu đi. Khi hắn chuẩn bị đi rồi thì Haruchiyo liền đuổi theo hắn.

"Thưa ngài Richard."

Hắn xoay người nhìn Haruchiyo, đứa trẻ tóc trắng đó nhìn lên hắn bằng đôi mắt trong vắt ánh lên tia kiên quyết.

"Ngài là người đã bảo vệ Mikey suốt từ nhỏ ạ?"

"Nếu đúng là thế thì sao?"

Haruchiyo nghiêm túc nói.

"Ngài có thể dạy con thành cận vệ của Mikey không ạ?"

Chà, một đứa trẻ muốn bảo vệ Mikey thay hắn và Harry à? Voldemort nheo mắt nhìn kỹ Haruchiyo, tư chất không tồi, lòng trung thành cũng không thấp, là một sự lựa chọn không tồi nhưng đứa trẻ này vẫn chưa đủ làm hắn ấn tượng đến mức muốn dạy dỗ.

"Xin ngài hãy dạy con cách bảo vệ Mikey, con không thể cứ nhìn bạn ấy mãi mãi bị thương và xa cách chúng con đến vậy nữa."

Haruchiyo như muốn phát điên, suốt từ đêm Halloween đến giờ, người luôn bị thương và gặp nguy hiểm chính là Mikey mà cậu thân là bạn của Mikey lại chẳng thể làm được cái gì để giúp đỡ hay bảo vệ Mikey cả, tựa như ngoại trừ việc kéo chân Mikey lại thì cậu không thể làm gì khác cho Mikey ấy.

"Nếu như hết năm học sau mà nhóc vẫn còn suy nghĩ đó thì ta sẽ dạy nhóc vài đòn, tuy nhiên ta nghĩ rằng Mikey nó sẽ không để ý đến việc được ai đó bảo vệ đâu. Bản thân thằng bé vốn đã là một con hắc mã không có dây cương nào buộc được mà."

Voldemort trầm thấp cười, Haruchiyo bỗng nhiên cảm thấy thật áp lực nhưng khi ngẩng đầu lên nó lại thấy người kia đã đi mất rồi, Haruchiyo chớp chớp mắt rồi sau đó xoay người đi về phòng bệnh.

Voldemort sau khi đi được một đoạn thì giám thị Filch đi đến để mời hắn đến phòng ngủ dành cho khách, sau khi xác định rằng hắn không biết các ngõ ngách khác của Hogwarts cũng như có câu hỏi gì kỳ quái thì Filch mới ậm ừ rời đi.

Tom cởi áo khoác trên người ra rồi nới lỏng cà vạt trên cổ áo của mình, tay cũng xoa xoa mái tóc đen được gel vuốt thẳng ra. Vì vụ việc lần này mà Harry đã nổi khùng lên mấy lần rồi, y thật sự đã muốn giết hắn mấy lần rồi nhưng sau khi nhận ra giữa hắn và Mikey còn chút liên kết quan trọng thì Harry mới do dự mà dừng tay.

Nhưng thú thật, hắn cũng đã phát cáu khi thứ kia dám đụng chạm vào Mikey, dù rằng bản thân hắn là một người tàn nhẫn nhưng nhìn thấy đứa trẻ mình hao hết tâm tư dạy dỗ bị thương thì đương nhiên là phải cáu rồi, hắn lấy một tờ giấy ra để viết chữ lên đó rồi mới biến nó thành một chiếc lông vũ.

Thú thật thì hình thức chuyển thư này rất mới lạ, an toàn và đảm bảo được tính bảo mật.

Sau khi thả cho lông vũ bay đi, Voldemort lầm bầm trong miệng rồi sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn đi đến hành lang, con yêu Peeves hoàn toàn không thấy hăn và mấy bức tranh kia cũng thế, hắn tự hạ bùa tan ảo ảnh lên người của mình rồi sau đó mới thong thả đi ra ngoài để thăm dò tình hình.

'Giavana'

Con rắn màu đen đó xuất hiện và vắt vẻo treo người trên cổ Voldemort, hắn lấy ngón tay cọ lên trán của con rắn rồi trầm giọng hỏi.

'Mikey đã ra mệnh lệnh gì cho ngươi?'

'Thưa chúa tể cao quý của tôi, cậu chủ lệnh cho tôi đi lục soát trong phòng của Bella Rosier.'

Hóa ra đã khoanh vùng được nghi phạm rồi à? Không tồi, chỉ cần thêm một bước nhỏ là mọi thứ sẽ thành công tốt đẹp rồi, Voldemort nhếch môi cười nhẹ rồi sau đó tiếp tục hỏi tình hình.

'Mi lục soát được cái gì rồi?'

'Mùi hương trong phòng quá nồng khiến tôi nhất thời không kiếm được gì nhưng tầm mấy tiếng trước, Bella Rosier có mang một nữ nhân vào văn phòng mình rồi mang nữ nhân đó xuống mật đạo.'

Một mật đạo à, hỏi sao dù đã lật tung mọi ngóc ngách của Hogwarts lên thì cũng không tìm thấy Inui Akane, Tom híp mắt, nếu không thể nhúng tay trực tiếp thì hắn sẽ phá hủy một số thứ vậy.

Còn cô ả tên Bella Rosier kia... Voldemort hừ giọng khinh khỉnh, hình phạt của ả như thế nào hắn đương nhiên là hiểu rõ.

'Ngài đang tiếc nuối sao thưa chúa tể?'

'Đương nhiên, không được nhìn thấy thằng bé nổi điên lên chính là tiếc nuối lớn nhất của ta.'

Voldemort nhìn ánh trăng màu bạc đang rọi chiếu hành lang u ám của Hogwarts rồi sau đó  sải bước tiến về phía văn phòng của Bella Rosier.
~•~

Mikey: Ba ơi, Xà ngữ khó học quá, Mikey dù thích nhưng nhức đầu quá ạ.

Harry: Con yêu, học ngoại ngữ là điều khó khăn nhưng nếu con hiểu được nó và nói chuyện với người đó bằng ngôn ngữ đó thì điều đó rất là hạnh phúc.

Mikey:....Ba không muốn Mikey bị lạc loài trong nhà chứ gì? Buồn :<

Harry: Nếu con đã biết thì phải cố gắng chứ, ngoan, học thật giỏi để sau này nói chuyện với ba và cha con nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro