Chap 24: Tiền hôn lễ

Mùa xuân đã đến với Hogwarts, Mikey tính tính cũng nhận ra rằng bản thân đã hơn nửa năm rồi không được gặp mặt Sanzu mà A Dao thì cũng đã rất lâu không gởi thư cho nó. Mikey đứng trên tháp thiên văn để ngắm nhìn khung cảnh của Hogwarts dưới chân mình, sau khi tuyết tan rồi cũng là lúc hoa cỏ đâm chồi và gió ấm tràn vào, đem lại cho trường và cho mọi người một sức sống mới.

"Mikey, đang nhớ Sanzu sao?"

Mikey sực tỉnh rồi nhìn về phía sau, đi đến chính là Seishu Inui, nó mỉm cười nhìn anh rồi tiếp tục đưa mắt nhìn ra ngoài bầu trời quang đãng đẹp đẽ.

"Đương nhiên là nhớ chứ ạ... Tính ra đây cũng là lần đầu bọn em xa nhau lâu như thế."

Inupi nhìn là biết Mikey rất nhớ bạn nhưng Sanzu kia giống như là đã bốc hơi khỏi thế gian, có thử thăm hỏi bao lần cũng chẳng thể tìm nỗi. Anh thở dài rồi đi đến vỗ vỗ vai nó.

"Anh không muốn thấy em buồn như vậy, Mikey."

Mikey không đáp lại cho nên Inupi liền mạnh dạn vòng tay ôm lấy người nó. Hôm nay chính là ngày lễ tình nhân cũng có nghĩa là còn một vài tháng nữa là anh sẽ tốt nghiệp và không bao giờ được đi chơi khuya và tối ngày bầu bạn với nó nữa.

"Sau khi anh tốt nghiệp rồi anh sẽ nhớ em lắm, em đừng có quên anh nhé?"

Mikey nghiêng đầu, sau này không phải đã hứa là sẽ đi xem anh đấu thường xuyên rồi sao? Anh gấp gáp cái gì chứ? Mikey vỗ nhẹ lên tay anh rồi chợt nhớ ra là bản thân đã quên tặng kẹo, nó gỡ tay của anh ra rồi để vào tay anh một bịch kẹo ngọt.

"Valentine vui vẻ."

Inupi sững người rồi cũng mỉm cười cảm ơn kẹo do nó tặng, anh nắm tay nó rồi cùng nó đi khỏi tháp thiên văn.

"Đi thôi, ăn kẹo ở chỗ lạnh không tốt cho sức khỏe của em đâu."

Mikey nhoẻn miệng cười rồi gật đầu, Inupi mỉm cười xoa đầu của nó rồi nắm tay nó chặt hơn.

Ở Kỳ Sơn.

Người hầu qua lại vô cùng rộn ràng và vội vã, trên người ai ai nếu không mặc màu đỏ thì cũng là màu vàng nhức mắt, Sanzu nhìn cũng thấy phiền cho nên liền đi vào trong phòng của Mạnh Dao để tạm lánh. Khi hắn đi vào phòng thì thấy Mạnh Dao đang nhẹ nhàng dùng bút lông tô tô vẽ vẽ trên giấy, bộ dáng thong thả nhẹ nhàng thật khiến người nhìn hâm mộ.

"Phải gả cho người mình hận mà vẫn có tâm tình vẽ tranh, Mạnh tiên si thật là điềm tĩnh."

Mạnh Dao nhìn Sanzu đang bực dọc lại nhớ đến hôm nay là lễ tình nhân thì cong môi cười bảo.

"Sao thế, nhớ Mikey quá rồi hả? Cũng phải, Valentine mỗi năm đều do bồ ấy làm kẹo rồi gửi tặng cho mọi người mà."

Đó chỉ là một phần, Sanzu thở ra một hơi rồi mím môi đầy vẻ nghiêm trọng.

"Không hiểu sao tao cứ cảm thấy lo lo, chỉ sợ trong hôn lễ của mày và họ Ôn kia sẽ có chuyện."

Mạnh Dao nghe được thì bình tĩnh vẽ trên giấy một nét vẽ nhu hòa, trong lòng cậu cũng đã ngầm biết rằng đám cưới của mình sẽ xảy ra một chuyện khó giải quyết nhưng mà cả hai đã làm tốt hết mức có thể rồi, còn lo nữa chỉ sợ là không ổn.

"Chỉ sợ là ngài Harry sẽ tự mình đến đây... thư mà mình gửi, bồ không để lộ chứ?"

Sanzu lắc đầu, chắc chắn là sẽ không lộ thư được vì cái hắn gửi chính là thư lông. Mạnh Dao thấy Sanzu chắc chắn như vậy thì gật đầu rồi xua tay đuổi hắn ra, bây giờ chính là thời điểm chủ chốt nhất cho nên cậu và Sanzu tuyệt đối không thể làm hỏng.

Để có thể thả Ngụy Vô Tiện cùng với đạt được hiệp định không đụng chạm vào nhau giữa Ôn thị và Giang thị thì Mạnh Dao đã được trao đổi như là một món quà để xoa dịu tinh thần của Ôn Nhược Hàn. Kết quả ông ta vừa nhận được người thì ngang ngược tuyên bố rằng sẽ tổ chức lễ cưới giữa ổng với cậu vào đúng sinh nhật thứ mười bảy của Mạnh Dao, việc này đã khiến cho Sanzu với Mạnh Dao không kịp trở tay mà hoang mang mấy ngày nhưng khi nghĩ đến người nằm bên gối mới dễ ra tay cho nên cả hai cũng ngấm ngầm che giấu kế hoạch.

"Trong danh sách khách mời có cả hai phe sáng và tối, Ôn Nhược Hàn này đúng là đồ cáo già."

Mạnh Dao thầm than thở rồi xoa nhẹ lên lắc tay của mình, trong mắt cũng ánh lên tia lo lắng.

"Mikey, bồ làm ơn đừng có đến đây."

Nơi đây tựa như một cái hồ đã vẩn đục, địch ta khó phân nên cậu hi vọng rằng Mikey và những người thân thiết với cậu sẽ không đến đây.
....

Mikey choàng tỉnh lại, ngọn lửa từ cái đèn của nó lay động rồi đứng yên lại khiến nó có cảm giác là bản thân đang gặp ảo giác, nó chống tay lên bàn rồi hơi nâng người dậy.

"Lạ thật... Tại sao tự nhiên mình lại nghe thấy tiếng của Haru nhỉ?"

Nó lắc lắc đầu qua hai bên rồi nâng đèn để tiếp tục lật lật sách để đọc. Dù rằng nó biết rằng đọc sách trong đêm đen là hại mắt nhưng quyển sách đặc biệt này phải dùng cách này mới có thể đọc được. Nó chống cằm lật lật sách rồi nhìn thấy một chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay đến trước mặt của mình, phiền muộn trong lòng ngay lập tức đã bị đánh bay, nó vội vàng chụp sợi lông vũ rồi nhìn thấy chiếc lông nọ hóa thành một lá thư nhỏ.

'Mở thư lòng khoan khoái, nhìn thư như thấy người.

Mikey, từ ngày mình xa bồ cũng đã là hơn nửa năm nhưng vì bài học xa lạ lại càng vì chuyện khó nói nên mình không thể gửi thư thăm hỏi bồ đàng hoàng. Mình gửi thư cho bồ ngoại trừ thăm hỏi còn là để yêu cầu.

Chắc bồ cũng đã nghe sơ qua tình hình của bên này rồi đúng không? Hiện giờ mình với Mạnh Dao đang ở Ôn thị, dù rằng tình hình có chút căng thẳng nhưng cơm nước ba bữa mỗi ngày đều đầy đủ và an toàn.

Còn về điều mình yêu cầu thì mình mong là bồ và ngài Harry đừng qua đây. Chỗ này tựa như một ao nước bẩn đã bị cá dữ quẫy loạn nên mình và A Dao thật sự không thể không liều mạng gửi thư cho bồ để bồ khuyên giải ngài ấy.

Tin mình, mình tuyệt bối không có ý hay hại bồ đâu.
Sanzu Haruchiyo.'

Mikey khép lá thư lại rồi thở dài, xem ra trong lúc nó không biết thì ba và mọi người đã sắp xếp xong mọi việc. Nhưng nếu nó không giúp gì cho Haru với A Dao thì trong lòng nó sẽ không cảm thấy an tâm được.

"Được rồi, như vậy đi."

Mikey đi đến tủ thuốc của mình rồi mở ra, nó lấy một lọ thuốc nhỏ ra rồi lấy một hộp máu nhỏ ra để biến nó thành thư lông.

"Ngươi cố bay đến chỗ A Dao và Haru nha."

Nó nhìn lá thư lông bay ra ngoài rồi ngồi xuống bàn tiếp tục đọc sách, nó hi vọng là lọ thuốc này sẽ bay được đến tay của A Dao với Sanzu.

"Chôn chân tại Ôn thị.... ha... Ôn Nhược Hàn, để ta tiễn ông đi một đoạn đi."

Động vào người của nó... Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, Ôn thị đúng là đã chọc vào nhiều thứ nó không thích rồi, còn về phía của ba... nó phải tìm cách để thỏa thuận với y. Mthưy nghĩ thế nên liền lấy áo choàng tàng hình rồi khoác lên người của mình.

Trong phòng làm việc của giáo sư, Harry vừa chấm bài vừa dùng bữa khuya của mình, ăn có chút vội nên là má cũng phồng lên như là sóc con đang gặm gặm hạt hướng dương.

Cốc cốc!

Harry nghe thấy tiếng gõ cửa thì nuốt đồ ăn trong miệng, uống miếng trà rồi cho gọi người đang gõ cửa vào làm cho Mikey đang thấp thỏm bên ngoài giật thót, nó hơi chần chừ tí xíu cho nên khiến cho Harry ngồi bên trong nhướng mày.

"Mikey, nếu là con thì mau vào đây cho ba xem nào."

Mikey nghe thấy ba gọi thì đẩy cửa đi vào, Harry thấy cửa thì đẩy ra mà người thì không thấy đâu trên miệng cũng hơi cong lên.

"Con đi gặp ba mà cũng phải choàng áo lên à?"

Mikey tinh nghịch nhìn Harry rồi ôm eo y cọ cọ má vào lồng ngực của y.

"Ba~~"

Nghe giọng nũng nịu là biết lại gây chuyện, Harry kéo tay con mình đến bàn làm việc rồi kêu nó ngồi xuống với mình. Mikey thấy đĩa bánh ngọt trên bàn thì phồng má bảo.

"Ba ăn đồ ngọt buổi tối, không tốt đâu ạ."

Harry nghe Mikey nói thì cười trừ, dạo này công việc có chút nhiều cho nên y không thể không ăn thêm đồ ngọt cho đầu óc thư giãn. Mikey từ nhỏ luôn nghe Voldemort với Harry cằn nhằn là ăn ngọt buổi tối sẽ sâu răng nên là bây giờ thấy Harry ăn ngọt thì cũng nhắc ngược lại làm cho y có chút xí hổ.

"Chà chà, ăn ngọt lại bị con cái phát hiện, con thật là bất cẩn."

Harry ho ho rồi có chút oán trách mà nhìn bức ảnh của cụ Dumbledore, Mikey thấy cụ đến thì vui vẻ trò chuyện một hồi rồi bắt đầu nói chuyện với Harry, nó đầu tiên là thoa bóp da đầu cho y, y mỉm cười nhè nhẹ bảo con trai mình dùng thêm chút lực rồi nhu nhu da đầu của y.

"Ba ạ, ban nãy Haru vừa gửi thư cho con."

Harry mở mắt nhìn con trai mình đang hơi bĩu môi rồi dịu dàng vỗ nhẹ lên tay của con. Sanzu đột ngột gửi thư thì xem ra tình hình bên kia đã có chút bất thường, y gật đầu rồi nghe Mikey kể về nội dung của bức thư. Harry cũng muốn nghe theo nhưng nếu y không đi thì lại...

"Mikey à, ba luôn xem A Dao như là con của mình. Nên nếu đám cưới lần này của A Dao mà không có ba góp mặt thì sẽ ủy khuất cho thằng bé."

"A Dao kết hôn ạ? Sao bồ ấy không nói con biết?"

Mikey kinh ngạc nhìn ba mình, Harry thấy mình lỡ lời cho nên không nói nhiều nữa, nó thấy ba nói xong thì ấn ấn lên vai ba nó đầy quạo quọ.

"Ba à ~~"

"Ba sẽ không cho con đi, con đừng xin xỏ."

Mikey phồng má ấn ấn vai của ba mình tiếp rồi bảo.

"Vậy ba cũng không được đi nữa! A Dao cũng không muốn ba đi."

Nhưng nếu không đi thì sẽ hơi khó xử, y im lặng không nói gì cho nên Mikey chỉ có thể chạy gấp trong đêm để đi kiếm Fluer.

"Chú~~~ chú đừng để ba con đi mà~~"

Fluer nhìn Mikey nửa đêm đi xin xỏ mình thì mấy cơn buồn ngủ trong đầu đều bay hết. Hắn day day trán rồi hỏi nó.

"Con biết rồi?"

"Ừm, A Dao vừa nói con nghe, chú, chú đừng để ba con đến đó."

Fluer nhéo mũi của nó. Nếu như Mikey không nói thì hắn cũng không muốn để Harry đi, kết hợp với yêu cầu của Mikey nên hắn cũng chỉ nhẹ nhàng đáp ứng.

"Rồi, để chú sắp xếp, con cũng mau về ngủ đi, khuya lắm rồi."

Fluer xoa đầu của Mikey rồi không ngừng cảm thán là nó đã cao hơn trước, Mikey nghe xong thì nhe răng cười rồi chạy về ký túc xá ngủ nghỉ.
~•~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro