Chap 9: Đi biển
Hè mà không đi biển thì còn gì là hè? Trích từ những học sinh Gryffindor trong giờ Độc dược.
"Mikey ơi, hè này đi biển với tao không?"
Mikey đang thu gom sách vở trên bàn thì nghe thấy có người rủ rê, nó cất nốt quyển sách rồi mới nhìn sang người vừa gọi mình, đó là Hajime Kokonoi. Sau khi nó nghĩ ngợi một chút thì liền gật đầu đồng ý.
"Nếu như lúc đó bồ rảnh."
Là những gì Mikey đáp lại sau đó liền cùng với bạn bè của mình đi ra khỏi phòng học, Kokonoi nhìn Mikey đã đi xa thì cũng mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài. Để xem hè này hắn nên chọn khách sạn nào để Mikey và hắn đến du lịch đây.
Và đó chính là lý do vì sao mà Mikey và Kokonoi lại ở Hawaii ngay lúc này đấy. Mikey lần đầu được đến Hawaii trực tiếp thì hai mắt sáng rực, Kokonoi kéo vali ở bên cạnh cũng đang rất thích thú mà kéo tay Mikey đi cùng mình. Nó vừa đi theo Kokonoi vừa hỏi hắn không ngừng là vì sao lại có thể một mình kiếm tiền để đi đến Hawaii chơi, nó còn rất là kinh ngạc khi nhìn thấy khách sạn cực kỳ lớn mà Kokonoi đã đặt phòng trước nữa.
"Koko à, bồ làm sao mà hay thế?"
Kokonoi hài lòng nhìn Mikey đang giương cặp mắt hâm mộ rồi đẩy nó đi vào phòng của cả hai. Căn phòng mà cả hai ở rất lớn và nằm ở tầng thứ mười một của khách sạn nên là cảnh quan nhìn ra ngoài cũng vô cùng rộng rãi và thoáng mát. Một căn phòng thế này mà lại do hai đứa mười sáu tuổi ở thì thật đúng là làm người hoài nghi mà, Kokonoi rót cho nó một ly nước rồi thoải mái giải thích.
"Dù sao tao giỏi nhất cũng chỉ có mỗi kiếm tiền mà."
Nhưng mà kiếm được số tiền để ở chỗ này cũng đâu phải là rẻ? Mikey mím môi nghĩ thế rồi thấy Kokonoi nghiêng đầu nhìn mình.
"Mày tính ngồi đây tiếc tiền cho tao cả ngày hay gì? Mau đi thay đồ rồi tắm biển."
"Ơ..."
"Đi lẹ lên!"
Thế là Mikey liền ngơ ngác mà đi vào nhà tắm để thay quần bơi rồi tròng vào một cái áo khoác để che thân trên của mình. Kokonoi thấy nó ra rồi thì cũng dắt nó đi xuống biển với mình, ở Hawaii với Mikey hai tuần và chỉ có một mình hai người... Kokonoi cảm thấy da đầu mình có hơi lâng lâng nữa rồi, cả hai đi ra bãi biển rồi sau đó liền hít một hơi cho thoải mái.
"Koko, lại đây mình bôi kem chống nắng cho."
Mikey sau khi thấy nắng ở Hawaii có hơi gắt thì liền cùng với Kokonoi chạy đến một tán dù để bôi kem chống nắng. Kokonoi thoải mái cảm nhận bàn tay mềm như bông của Mikey đang thoa lên da của mình thì bên tai lại nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa ồn ào. Cũng phải, mùa này dù sao cũng là mùa du lịch nên là trẻ con nhiều chút cũng đâu có gì là xấu ha, Mikey sau khi thoa thuốc cho Kokonoi xong thì cũng quay sang để thoa cho bản thân. Khi mà nó thoa được non nửa thì một trái bóng chuyền liền lăn đến bên đùi nó, nó ngẩng đầu lên nhìn rồi sau đó liền thấy đứa nhỏ kia sợ hãi lùi về phía sau.
"Draken, mày lấy bóng được chưa?"
Một cậu nhóc khá mũn mĩm chạy đến để xem bạn mình thế nào rồi thì bắt gặp cảnh bạn mình đang cứng còng trước một người. Mikey nghe thấy cậu nhóc gọi tên Draken thì đưa bóng chuyền cho cậu nhóc.
"Của em nè, mà em có quen biết gì với anh hả?"
Draken cứng ngắc nhận lấy quả bóng rồi ngớ người khi nghe thấy câu hỏi của Mikey. Quen biết à? Có chớ, rất quen là đằng khác nữa là nhưng may sao là anh không có ôm ấp tôi giống lần trước, Draken thở phào nhìn Mikey rồi thấy Kokonoi rướn người lại để thoa thuốc cho Mikey.
"Mikey, thằng nhóc này là em nuôi của đàn anh Luvis. Mày từng gặp nó hồi năm tư rồi đấy."
Mikey khó hiểu nhìn Kokonoi, nó làm gì mà còn ký ức của hồi năm tư chứ? Kokonoi biết tình trạng của nó nên là quay sang trò chuyện với Draken.
"Chào nhóc, dù là có hơi đột ngột nhưng mà tên này đầu óc đã có va chạm rồi nên là không còn nhớ gì về nhóc đâu."
Tin này khiến cho nhóc Draken không khỏi có chút hụt hẫng nhưng vì bạn bè gọi đi nên là nhóc ta cũng đành phải chạy ngay đi. Mikey nhìn theo bóng lưng của nhóc đó rồi than thở.
"Nhóc đó nhìn cao ghê ha? Hồi bằng tuổi nhóc ý mình không có cao được như thế."
Kokonoi nhếch môi chê nó lùn, nó chẹp miệng rồi sau đó cùng với Kokonoi đi ra biển chơi. Biển Hawaii thật sự rất là đẹp, trong vắt và mộc mạc, Kokonoi nhìn Mikey đang lướt sóng ở phía xa xa rồi sau đó gằn giọng với người đang uống nước dừa bên cạnh mình.
"Vậy thế đéo nào mà mày cũng ở đây thế hả, Inupi?"
Người đứng cạnh hắn chính là Seishu Inui, bạn thời thơ ấu kiêm luôn tình địch của hắn. Inupi nghe Kokonoi gằn giọng thì bình tĩnh đáp trả.
"Tao đi cùng đội của mình, mày gắt gắt cái gì? Với lại, không chỉ có tao mà chị tao với Yuzuha và em trai bả cũng ở đây đấy."
Mặt mũi của Kokonoi phút chốc hóa lạnh trước câu trả lời của Inupi. Akane ở đây hắn còn có thể hiểu được nhưng vì cái gì đội Quidditch của Inupi cũng ở đây thế? Mikey sau khi lướt ván xong thì liền chạy đến để chào hỏi Inupi, anh dịu dàng nhìn Mikey rồi xoa đầu nó.
"Mikey cũng đến đây nghỉ hè sao? Em mới đến à?"
"Dạ đúng rồi."
Mikey rụt cổ lại rồi được anh khen là mái tóc được cắt rất đẹp. Mikey xoa xoa gáy rồi ngại ngùng, nó chỉ là cắt tóc giống hồi năm nhất thôi mà.
"Nhưng anh thấy nó rất đẹp và hợp với em."
Inupi mỉm cười khiến cho Mikey ngượng đến phát nóng, nó phẩy phẩy tay cho mát mẻ hơn một tí rồi sau đó nghe thấy Kokonoi hắng giọng. Hắn mất tiền đến đây không phải là để Mikey chơi với người khác đâu, hắn muốn dắt Mikey đến một chỗ khác để riêng tư thì Inupi đã đưa tay ra giữ nó lại.
"Mikey này, mai là ai phải khởi hành rồi. Em ở với anh chút xíu được không?"
"Em..."
Kokonoi cắt ngang.
"Mikey, mày mà trễ nãi nữa là không được xem cá heo nhảy lên đâu."
Thế là Mikey liền phải tạm biệt Inupi để đi xem cá heo với lại Kokonoi, anh nhìn theo bóng lưng của nó đang dần biến mất thì trong lòng không khỏi buồn một tí.
"Inupi, anh ra làm trọng tài cho bọn em đi."
Nhóc Hakkai, con út nhà Shiba chạy lại kéo kéo tay của anh để anh tỉnh táo lại. Anh thở ra một hơi rồi gật đầu đi lại làm trọng tài cho bọn nhóc chơi bóng chuyền.
"Mikey, sau khi coi cá heo xong thì tụi mình sẽ đi ăn cơm. Mày muốn ăn món gì không?"
"Koko gọi món gì mình ăn món đó, dẫu sao thì mình cũng không kén món nào ngoài món cay mà."
Mikey vui vẻ nói rồi lấy máy ảnh ra để chụp hình liên tục. Những chú cá heo ở dưới mặt nước cứ liên tục nhảy lên rồi lặn xuống khiến nước biển bắn hết cả lên người Mikey và Kokonoi làm hai người cười nghiêng ngả một hồi. Kokonoi mở mắt nhìn Mikey đang chăm chú chụp hình, đôi mắt đen như đang chứa hàng ngạn vì sao, sóng mũi cao thẳng và đôi môi hồng hồng mềm mềm thật sự sẽ khiến người nhìn phải rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Koko...."
Hắn hôn lên môi của nó, đôi môi mềm mềm còn vương chút vị mằn mặn của nước biển khiến nụ hôn đột ngột này hóa thành một hành động hiển nhiên vô cùng. Mikey mở to mắt nhìn khuôn mặt của Kokonoi rồi cảm nhận được bàn tay của hắn đang chạm lên gò má và tai của mình, Kokonoi thấy Mikey không hề phản kháng lại thì dũng khí cũng được phóng đại, hắn kéo đầu của Mikey sát gần mình rồi mạnh dạn tách môi nó ra để hôn mút phần ngọt ngào bên trong.
Ngọt dịu, thanh thuần và ấm áp tựa như món nước chanh mà hắn uống ban nãy vậy. Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay mình vuốt nhẹ mặt của Mikey rồi chủ động chấm dứt nụ hôn.
"Sao lại không phản kháng?"
"Mình không biết nữa..."
Mikey nhỏ giọng đáp, đôi mắt cũng hơi cụp xuống khiến tim của hắn đập rộn ràng. Hắn tiến đến để áp môi mình lên môi nó lần nữa, tiếng sóng biển rì rào bên tai cùng với tiếng của loài chim biển khiến hắn cảm nhận được rằng mùa hè nóng nực cuối cùng cũng đã đến với hắn và với Mikey, mùa hè của tình yêu và thanh xuân tràn ngập nhựa sống.
Bữa trưa hôm ấy, Kokonoi chống cằm nhìn Mikey đang dùng bữa. Có lẽ vì bản thân đã nhận ra tình yêu với nó nên là Kokonoi bây giờ chỉ muốn mỗi phút mỗi giây đều được hôn hoặc là nắm lấy tay của nó, cẩn thận dắt nó đi qua bao sóng gió, bao ngã rẽ rồi sau đó sẽ dừng lại ở phía cuối chân trời lộng gió, đặt lên trán và môi nó những nụ hôn vụn vặt rồi sẽ cùng nó trở về căn nhà mà cả hai đã dựng đắp lên.
"Koko, a~~"
Cắt đứt suy nghĩ dở dang của hắn chính là một cái nĩa ghim thịt bò nướng và Mikey chính là người cầm cái nĩa ấy. Hắn cong môi cười với nó rồi hé miệng để ăn miếng thịt mọng nước vào, gia vị vừa vặn và độ đàn hồi của miếng thịt kết hợp với sự ân cần dịu dàng của Mikey khiến cho đáy lòng của Kokonoi bất giác hóa ngọt.
"Ngon không?"
Hắn gật đầu trước câu hỏi của Mikey rồi thấy nó thở ra nhẹ nhõm.
"Bồ ăn nhiều chút đi, bồ ăn ít quá rồi đó."
"Vậy Mikey đút đi thì tao ăn."
"Nè, bồ có phải là trẻ con không đó?"
Mikey dở khóc dở cười nhìn Kokonoi bày ra mặt trẻ con của mình, hắn nhún vai cắt cho nó một miếng thịt rồi đưa đến trước môi của nó, nó nheo mắt rồi mở miệng ăn đồ ăn.
Hai người Kokonoi và Mikey vốn là người rất thích ăn uống cho nên bàn đồ ăn thật nhiều cũng được hai người ăn hết. Ăn xong rồi thì hai người vừa mua một ly soda với kem viên ở bên trên vừa đi dạo trên phố, tiếng nói cười vui vẻ của cả hai kết hợp với sự nhộn nhịp của phố phường khiến cho buổi sáng đầu tiên của buổi đi chơi trở nên rất là thú vị và vui vẻ.
Chiều tối thì cả hai dùng bữa tối ở trên du thuyền rồi kéo nhau ra ngoài mũi tàu để ngắm sao, sao trời kết hợp cùng với biển rộng thật là nên thơ và hữu tình khiến lòng người thư thả. Mikey và Kokonoi ngồi xuống để ngước đầu ngắm sao rồi nghe thấy bên tai có tiếng đàn hạc rất dễ chịu.
"Nghe hay thiệt ha, tiếng của đàn hạc ấy?"
Kokonoi nghiêng đầu tựa vào vai của Mikey rồi thủ thỉ, Mikey không hề phủ nhận. Nó đợi chờ cho nhạc công chơi xong rồi thì đi lại chỗ của người đó để hỏi xin cái gì đó, nhạc công mỉm cười gật đầu rồi rời khỏi cây đàn của mình. Mikey ngồi vào chỗ rồi đưa tay lướt nhẹ lên những sợi dây đàn.
Đó chính là lần đầu tiên Kokonoi biết rằng Mikey biết chơi đàn hạc. Tiếng đàn dịu êm không chút lệch nhịp kết hợp với ánh trăng bạc và sóng biển rì rào khiến Mikey lúc này tựa như là một tinh linh thánh khiết đang lưu lạc ở nơi trần gian hỗn độn vậy.
Đẹp đẽ và rất khó để mà quên được.
~•~
Mikey ém nghề đến tận 133 chap mới lộ ra :3.
Ẻm biết chơi đàn hạc là do Voldy kêu học nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro