Phần 2: Năm hai nhức nhối

Chap 1: Sanzu Haruchiyo.
~•~

Người hầu qua lại liên tục, hình ảnh những con gia tinh bê trà rót nước, tiếng cười lanh lảnh của trẻ con cùng người lớn khiến khung cảnh một nhà bốn người dưới sân vườn thật hạnh phúc. Đứa trẻ với mái tóc trắng dài được cột lên, khóe miệng có vết sẹo hình thoi nhàn nhạt nhìn khung cảnh một nhà bốn người hạnh phúc ấy rồi thu mắt của mình lại.

Tên nó là Haruchiyo Akashi, nó là một phù thủy nhỏ thuộc nhà Slytherin của trường Hogwarts, vào khoảng tháng 9 năm trước, nó nhập học vào đó và được phân loại vào ngôi nhà có thể được xem là xấu xa, tồi tệ và ác độc nhất trong giới phù thủy, theo lời má nhỏ và chị gái nó nói, cho nên khi nó về nhà, ba má và chị gái của nó chỉ hận không thể gào ầm lên rồi ném nó ra khỏi nhà.

Nhưng tất cả đều bị ngăn lại bởi lá thư viết tay do bạn nó, Mikey Potter và Rindou Haitani ngăn cản lại. Ông bà Akashi dù có là người kiêu ngạo đến đâu nhưng trên thực tế vẫn là rất lo sợ việc sẽ bị người của một trong hai nhà này đến tìm, chưa kể đến thực lực mạnh yếu ra sao mà trước mắt cả nhà này đã đắc tội với vị phù thủy quyền năng nhất giới phù thủy rồi.

Cho nên hai ổng bả chỉ có thể nhịn lại và xem như Haruchiyo không tồn tại ở cái nhà này, hai ông bả đã thử cắt đứt liên lạc của Haruchiyo với mấy đứa bạn của nó rồi nhưng kết quả là ông Akashi đã bị ba của Demeter, Hugo Weasley đì cho suýt ngất ở bộ, điều này đã khiến cho Mikey cười đến ngất khi nghe Haruchiyo kể.

"Bồ không tin nổi đâu! Mặt ổng mấy hôm rày đen như cái đít nồi ấy."

Haruchiyo vui vẻ kể sau khi kéo rèm cửa của mình lại, trên tay của nó là một cái gương hai chiều có thể liên lạc với những người bạn thân thiết của nó. Qua tấm gương có chút nhỏ này, nó thấy được Mikey và Kakuchou đang ngồi chung với nhau và tụi nó đang trò chuyện, hai người bạn này của nó ở chung với nhau suốt mùa hè và luôn được Harry chăm sóc rất cẩn thận.

"Còn Senju Akashi thì sao? Bả không làm gì bồ chớ?"

Mikey nhỏ giọng hỏi, Haruchiyo đương nhiên là rất muốn kể cho Mikey nghe về những gì bà chị đáng ghét gây ra cho mình rồi nhưng vì một số lý do nên nó nói dối và tỏ ra rằng bản thân mình vẫn ổn, Mikey bên kia trông có vẻ không tin tưởng lời của nó lắm, cậu bạn tóc vàng hơi mím môi mình lại rồi sau đó buồn bực bảo.

"Mình mới không tin là bả không làm gì bồ đâu, tính bả xấu chết đi được, lớn thêm tí nữa coi chừng sẽ biến thành một con bò cái cho mà coi."

Kakuchou ngồi bên cạnh bị sặc nước, cậu ta nhìn Mikey rồi vừa ho vừa bảo.

"Mikey, bả dù sao cũng là con gái ấy, bồ nói thế có hơi..."

Mikey trừng mắt nhìn Kakuchou làm cậu ta nuốt lời đang muốn nói vào họng, Mikey thu mắt mình lại rồi nói với Haruchiyo bằng giọng điệu chán ghét.

"Mình ghét cả cái nhà đó trừ bồ."

"Ha ha..."

Haruchiyo nhạt nhẽo cười, nó đảo mắt rồi đánh lạc hướng Mikey bằng một chủ đề khác.

"Sinh nhật của bồ sắp đến rồi nhỉ? Bồ có dự định gì chưa?"

Hôm nay là ngày 13 tháng 8, Mikey sắp tròn 12 tuổi rồi và cậu bé hoàn toàn bị câu này của Haruchiyo đánh lạc hướng, cậu bé vểnh môi nhìn cậu bạn tóc trắng của mình rồi cong mắt nói.

"Mình với ba dự định sẽ mời mấy bồ đến nhà ăn cơm á rồi sẵn để mấy bồ ở đây đến lúc đi học chính thức luôn á."

Quả nhiên là vậy, Haruchiyo thở dài, từ hồi mà tụi nó tạm biệt nhau ở sân ga thì Mikey có thông báo là sẽ mời tụi nó đến nhà của cậu chơi, nhà của ngài Potter, ngôi nhà mà rất nhiều phù thủy thuần chủng và cánh nhà báo muốn đến viếng thăm nhưng suốt mấy chục năm qua lại chưa từng có ai thành công bước vào đó để thăm hỏi cả.

Như vậy thì người cha kia của nó sẽ có một khoảng thời gian nổ lên nổ xuống với thiên hạ, Haruchiyo rầu rĩ nghĩ rồi sau đó lo lắng nói.

"Có thể là ba má mình sẽ muốn vào chung đó, bồ nghĩ sao?"

"Nếu một nhà đó không muốn bị sỉ nhục cho đến chết thì cứ việc."

Mikey hầm hừ nói, Haruchiyo bất đắc dĩ nhìn Mikey đang cắn cái ống hút đến mức vặn vẹo, Mikey thật sự rất ghét bỏ nhà Akashi, lý do duy nhất mà phù nhỏ nóng tính này chưa bùng nổ chính là vì Haruchiyo, Haruchiyo vừa tiếc nuối mà cũng vừa vui vẻ về điều đó, suốt gần 12 năm trời không chút công bằng hay vui vẻ gì trong cuộc đời nó thì được gặp gỡ và quen biết với Mikey chính là điều hạnh phúc nhất.

Mikey bảo vệ cho nó và nhiều người trong Slytherin lắm, tính tình tuy có chút nóng nảy và vội vàng nhưng thực tế thì lại trưởng thành và rất là kiên nhẫn, Haruchiyo chống cằm nghĩ đến Mikey rồi sau đó lại ngây ngốc mỉm cười một thoáng.

"Vậy bồ nhớ đợi Noah nha, yêu bồ."

Mikey vui vẻ nói lời tạm biệt với Haruchiyo rồi sau đó mặt gương liền biến về dạng bình thường, nó tiếc nuối nhìn tấm gương rồi sau đó cất tấm gương ấy vào trong hộc tủ của mình. Nó cần đi thuyết phục ba má của nó để bọn họ đừng có làm gì quá quắt trước mặt của Mikey.

Khi nó bước ra khỏi phòng, người hầu hai bên liền cúi mặt xuống đầy căng thẳng và kinh sợ, Haruchiyo bình thản đi ngang qua hàng người rồi đi đến chỗ cầu thang.

Sợ hãi, ghét bỏ, yêu thương, sùng kính, khinh thường là những gì mà Haruchiyo nhìn thấy trong ngôi nhà này. Ngôi nhà này so với Hogwarts thì kinh tởm và vặn vẹo hơn nhiều, nó im lặng đi xuống từng bậc cầu thang rồi nghe tiếng xì xào của mấy bức tranh trên tường.

"Là nó, nó là đứa đã khắc chết mẹ của mình đấy...."

"Tại sao....vẫn chưa thiêu chết thứ nghiệt chủng này nhỉ? Mùi trên người nó hôi như là đống phân vậy."

"Lẽ ra nó phải chết ở Hogwarts rồi nếu...Aaaaaaa."

Một con gia tinh thấy bức tranh bị cháy lên thì hoảng hốt đi ngăn lại, Haruchiyo lạnh lẽo nhìn mấy bức tranh nọ rồi quát lên.

"Cứ thử nói thêm một lời xúc phạm và hôm nay sẽ là lần cuối bọn mi có thể nói chuyện!"

Mấy bức tranh liền đồng loạt im lặng, Haruchiyo sau khi sống ở Slytherin một năm thì đã học được cái gọi là thị uy và nhẫn nhịn. Mikey đã nói với nó rằng nó chính là người thừa kế của nhà Akashi và không một kẻ nào kể cả chị gái hay bà mẹ kế của nó có quyền lên mặt với nó cả.

Một lũ xem huyết thống là tất cả thì càng không dám làm cho bồ phật ý. Haruchiyo nhìn đám tranh ảnh đã ngoan ngoãn thì hài lòng bước xuống nhà, nó chính là người thừa kế chính thức của nhà Akashi và không một kẻ nào khác có quyền đè đầu cưỡi cổ của nó.

Khuôn mặt của nó trở nên lạnh lẽo, những bước đi của nó cũng trở nên nhẹ nhàng và bình thản hơn trước, khi thấy nó bước vào vườn, nụ cười vui vẻ trên mặt của ba má nó liền biến mất, Senju Akashi thì siết chặt con gấu đang cầm trong tay, còn Takeomi Akashi thì ngơ ngác với với tay lên con gấu bông trong tay chị lớn của mình. Haruchiyo thản nhiên nhìn bầu không khí căng thẳng trước mắt rồi chắp tay ra sau lưng.

"Ba, con sẽ đến nhà Potter vài ngày sau nữa, ngài Potter nói rằng sẽ để con ở lại cho đến lúc đi học chính thức."

Tai của Senju giần giật, ngài Potter rốt cục là nhìn trúng Haruchiyo mà lại đồng ý cho nó đi vào thái ấp của ngài chứ? Một Slytherin dơ bẩn căn bản là không xứng để ngài bỏ vào mắt, ông Akashi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Haruchiyo rồi đứng lên, ông ta cũng chắp tay ra sau lưng và thái độ cũng nghiêm nghị không kém.

"Đây là cách mày nói chuyện với ba của mày sao, Haruchiyo?"

"Nếu như ông cũng xem tôi là con thì cách nói chuyện đương nhiên sẽ khác."

Haruchiyo vẫn luôn muốn cứng đối cứng với người đàn ông mà mình gọi là ba, người đàn ông này chính là bắt nguồn cho mọi nỗi đau của nó và nó thật sự rất căm hận ông ta, ông ta nhìn Haruchiyo rồi giơ tay của mình lên.

"Nếu ông chạm vào tôi thì về sau sẽ xảy ra chuyện gì thì ông cũng biết mà."

Bàn tay giơ lên của ông ta khựng lại, Haruchiyo nghiêng đầu mỉm cười rồi sau đó thong thả nói.

"Ông biết đấy, ngài Potter đã có ấn tượng không tốt về ông rồi, nếu ông không cẩn thận thì người gặp rắc rối sẽ chính là ông."

"Thằng bất hiếu, tao chính là ba ruột của mày! Mày dám nói thế với ba mày sao!?"

Ông ta hét lên, bà Akashi vội bế Takeomi cùng kéo tay Senju ra chỗ khác, Haruchiyo nhìn ông ta rồi nhẹ nhàng nhắc lại câu chuyện mà ông ta cả đời đều muốn quên nhất.

"70% tài sản của nhà Sanzu ngay từ đầu đã được mẹ chuyển sang cho tôi, chìa khóa kho tiền cũng đã được giao cho yêu tinh ở Gringotts và nó sẽ được sử dụng bởi tôi khi tôi tròn 13 tuổi. Ông luôn muốn tôi chết để chiếm đoạt lấy chìa khóa đó, đúng không?"

"!?"

"Đang thắc mắc là vì sao tôi biết đúng không? Tất cả đều là nhờ vào cô con gái yêu quý của ông đấy, nếu vào năm tôi lên bảy, cô ta không ném tôi vào tầng hầm thì làm sao tôi có thể biết chứ? Ba à, đợi thêm một năm nữa là tôi có thể đường đường chính chính mà đi ra khỏi ngôi nhà này rồi còn ông ấy à? Hãy từ từ tận hưởng sự trả thù của tôi đi."

Mặt của ông ta tái mét, Haruchiyo sau khi nói xong thì xoay người đi vào nhà. Hồi nó còn nhỏ đã luôn ngây thơ nghĩ rằng người ba kia của nó chỉ là nghiêm khắc quá mức thôi nhưng hóa ra ngay từ lúc nó còn chưa sinh ra thì người đàn ông này đã luôn lợi dụng má của nó.

Má của nó, Sanzu Hime là con gái của gia tộc Sanzu đang trên đà xuống dốc nên vì thế bà và thiếu gia nhà Akashi đã kết hôn với nhau và chung sống với nhau rất lạnh nhạt. Má nó không hề được người đàn ông này thương yêu, ông ta thích người vợ hiện tại của mình và chỉ xem má của nó như là một tấm bình phong để lợi dụng.

Hai con người này càng rỡ đến mức có con riêng trước khi má của nó bước chân vào gia tộc này và má nó đành phải cắn răng nuôi Senju dù rằng cô ta hoàn toàn không có huyết mạch gì với bà, sau này nhận ra rằng Sanzu Hime có khả năng sinh ra con trai và tranh giành ảnh hưởng với con trai của cả hai cho nên cặp đôi này đã liên tục ra tay hãm hại bà khiến cho bà nhiều lần suy sụp.

Vất vả mới sinh ra được Haruchiyo thì Hime lại bị rắn cắn chết, vì đã sớm biết hết mọi chuyện cho nên Hime đã cố gắng dành dụm và bảo quản chìa khóa của mình tại Gringotts để về sau, khi con trai bà lớn thì nó sẽ không phải lo lắng gì về tiền bạc cũng như nơi ở.

Nên nó bây giờ chính là người ngoại lai duy nhất trong cái nhà này, lúc mà nó mới biết chuyện này thì mọi thứ xung quanh nó dường như muốn sụp đổ, nó cảm thấy buồn nôn, kinh tởm và sợ hãi cực kỳ, nó muốn trả thù cho má nó và cho chính bản thân nó nhưng nó còn quá nhỏ và hoàn toàn không có năng lực gì để chống trọi lại với người ba của mình.

Nó lúc ấy còn bất lực nghĩ rằng bản thân sẽ phải chết và chết trong tủi nhục cho đến khi cánh cửa toa xe của nó mở ra, Mikey xuất hiện tựa như là thái dương ấm áp vậy, cậu bảo vệ và dạy cho nó rất nhiều thứ, cậu đồng ý kết bạn với nó và đem lại cho nó thật nhiều điều kỳ thú ấm áp khiến cho nó một lần đầu tiên trong đời cảm thấy muốn sống và cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ sự quan tâm, thấu hiểu của tình bạn.

Nó không muốn Mikey dính dáng gì đến mấy người đến từ nhà Akashi nữa cho nên chính tay nó sẽ là người chấm dứt mọi chuyện, Haruchiyo nhìn đám người đang qua lại trong nhà rồi sau đó quyết định rằng bản thân sẽ đi đổi họ.

Cái họ Akashi này hoàn toàn không phù hợp với nó, Sanzu, Haruchiyo Sanzu mới chính xác là cái họ mà nó cần và mong muốn có nhất. Nó đóng cửa phòng của nó lại rồi đi đến bên giường của mình để cầm bức ảnh có hình của một người phụ nữ tóc đen lên, nó xoa xoa lên khuôn mặt của người đó rồi nhỏ giọng nói.

"Con sẽ trả thù cho mẹ, mẹ đừng sợ nhé...."
......

"Haruchiyooooo~~~~~~~~"

Một giọng nói đáng yêu cùng một bóng dáng đáng yêu lao về phía của Haruchiyo vừa mới bước xuống từ xe ngựa. Haruchiyo không kịp phản ứng thì đã bị con người kia ôm cứng ngắc rồi, người đó cọ cọ má mình lên má nó rồi hào hứng nói.

"Mình nhớ bồ nhiều lắm luôn á, bồ có nhớ mình hem????"

Sinh vật với quá tóc màu vàng nắng bù xù hưng phấn cọ cọ má mình vào má Haruchiyo, nó đưa tay lên chỉnh tóc lại cho sinh vật kia rồi cong môi nói.

"Nhớ chứ, nhớ chết đi được."

Lần đầu tiên có bạn đến chơi nhà thật sự làm cho Mikey rất là phấn khích, Kakuchou dở khóc dở cười nhìn Mikey chưa lau khô tóc đã lao đến ôm Haruchiyo rồi đi lại gỡ sinh vật tóc vàng đang đu bám trên người Haruchiyo xuống, Haruchiyo nhìn Kakuchou đang lấy khăn lau tóc cho Mikey rồi đưa hành lý của mình cho gia tinh Low của nhà Potter sắp xếp, một con gia tinh ăn mặc rất sang trọng là những gì làm cho Haruchiyo ấn tượng nhất.

Mikey thấy bản thân cứ đứng đây cho Kakuchou lau tóc thì không ổn lắm nên cậu liền rụt cổ lại rồi chạy lon ton vào nhà, Kakuchou bất lực chạy theo rồi nói Haruchiyo cứ đi theo sau mình.

Quả nhiên ở chung với Mikey thì lúc nào thế giới cũng vui nhộn mà, Haruchiyo thở dài rồi nâng chân đuổi theo Mikey và Kakuchou.
~•~

Chuyên mục dự đoán bắt đầu: Harry Potter đã mua bao nhiêu phần ở thung lũng Godric?

A. 1 phần
B. Nửa cái thung lũng.
C. Hết cái thung lũng.
D. Cả ba đáp án A, B, C đều đúng :>

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro