26.
Sau khi ăn sáng xong, South với Kokonoi cũng đi làm, Mikey vẫy tay chào tạm biệt với cả hai người rồi đi vào trong nhà, nằm lăn ra ghế sô pha rồi bật Tivi để xem phim. Một tháng trời không học không đi ra ngoài cũng chẳng có ai để trò chuyện thì nó chỉ còn cách giải tỏa bằng cách xem phim thôi.
Coi được một thời gian thì nó lại thấy chán nên cũng tắt Tivi rồi nằm lăn lộn trên ghế sô pha, sau khi lăn lộn một hồi khiến mái tóc vàng nắng tán loạn thì nó cũng cảm thấy buồn ngủ, hai mắt nó cụp xuống, môi cũng hé ra để ngáp một hơi thật dài.
"Ư...."
Mikey bĩu môi rồi úp mặt vào gối, nó ôm cái gối bự êm ái rồi đi xuống ghế, lười biếng lết thân thể ra gần cửa ban công rồi thả gối xuống sàn cái một.
Phịch!
Sinh vật tóc vàng nắng với bộ đồ ngủ trẻ con nằm xuống cái gối bự, nó cọ cọ má một hồi rồi sau đó nhắm mắt, vừa ngủ vừa phơi nắng một cách bất hợp lý. Ừm, hôm nay nắng vừa đẹp lại còn vừa ấm, rất thích hợp để ra ngoài dã ngoại và cũng thích hợp để nằm ỳ ra sàn mà phơi nắng giống nó nữa nè.
Ở đây, Mikey thong thả lại lười biếng giống mèo thì ở bên ngoài, tình hình lại loạn thành một đoàn.
"Anh Kurokawa, lâu rồi không gặp mặt."
Izana nhếch môi nhìn South rồi nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay, trong mắt cũng là tia bất mãn nhàn nhạt. Hắn vẫn không thể nào chấp nhận và đồng ý được việc Mikey phải ở với người lạ trong vòng một tháng được, cảm giác giống như là phải đưa đồ của mình cho người khác sửa chữa vậy, dù rằng đó vẫn là đồ của mình nhưng bên trong thì có lẽ đã bị phá hủy hoặc là đã thay đổi ở đâu đó rồi.
Nhưng South lại có quan hệ rất mật thiết với Hắc Long và Shinichirou, Izana siết chặt thân ly rượu rồi lại buông lỏng ra, Kakuchou ở bên cạnh cũng hờ hững nhấp một ít rượu.
"Mặt của thằng South nhìn có vẻ rất đắc ý."
"Hờ..."
Izana hờ hững thở ra một hơi nhưng tầm mắt lia vào South thì lại sắc bén như thể đang muốn chém người. Hôm nay là đám cưới của một thành viên khá quan trọng của Hắc Long cho nên hắn và một số người quen có được mời đến, trong đó có Kakuchou, anh em Haitani, Kokonoi, South và Inupi.
Hừm, ngoại trừ Kokonoi và Inupi ra thì thằng đéo nào cũng đáng ngờ cả. Izana híp mắt rồi lại nhấp một ngụm rượu nhỏ, Kakuchou thấy đứng với Izana cũng chẳng được gì thì cũng liền cầm ly rượu của mình rồi di chuyển đến nơi khác để nói chuyện với mấy đối tác mà mình quen biết.
Vì đối phương là thành viên quan trọng của Hắc Long cho nên có kha khá những người máu mặt trong giới giang hồ hoặc bất lương đến dự, Shinichirou sau khi trò chuyện với người nọ xong thì liền đi về bàn của mình và ngồi xuống, ở đó bây giờ chỉ có mỗi mình Inupi là đang ngồi uống rượu thôi, anh mỉm cười, vỗ vỗ vai của Inupi rồi bắt chuyện.
"Chào, chú em dạo này khỏe chứ hả?"
Inupi nhìn Shinichirou thì cũng cười nhạt rồi nói lời chào với anh, Shinichirou ngồi xuống bên cạnh rồi bảo.
"Dạo này công việc có hơi bận rộn nên là không mời chú đi uống được."
"Dạ, không sao đâu ạ. Dạo này cũng có mấy mẫu xe mới được chuyển đến, anh có bận rộn thì cũng là lẽ thường."
"À... Mấy cái xe đó không đủ để làm anh bận đâu, cái làm anh bận tâm bây giờ chủ yếu là việc gia đình thôi."
Inupi vờ như không biết rõ lắm, y nhàn nhạt hỏi.
"Là có liên quan đến Ema ạ?"
"Hửm...? Không, không phải là Ema."
"Vậy là Manjirou?"
Shinichirou im lặng hồi lâu rồi gật đầu.
"Ừa, là có liên quan đến Manjirou."
Inupi chỉnh chỉnh khuy áo ở cổ tay rồi nhìn sắc mặt tràn đầy ưu tư của Shinichirou. Y đã luôn xem người này là anh trai và thần tượng của mình rồi nhưng có một số chuyện thì y không thể không có ý kiến được, giả dụ như là việc vì Shinichirou bất cẩn đã khiến Mikey bị bắt cóc và bị người ta vấy bẩn chẳng hạn?
Inupi trước đây cũng là một thành viên ở Hắc Long, lúc đó Mikey mới khoảng bảy tuổi, chưa bị vấy bẩn. Bé con xinh xắn, dễ thương lại còn rất nghịch ngợm, lúc nào đi đến điểm tập trung của Hắc Long cũng đều chạy lung tung, hỏi đông hỏi tây rồi ý a ý ới gọi mấy cốt cán để vòi vĩnh vài thứ, dù rằng có hơi phiền nhưng vì bé con cười rất xinh nên là ai cũng không nỡ mắng bé con cả.
Lúc đó Inupi cũng có dịp tiếp xúc với bé con, vì Inupi là người rất ít nói và khó gần, vẻ ngoài tuy rất đẹp nhưng lại lạnh lùng và xa cách cho nên cứ mỗi lần gặp y là bé con lại có chút hoảng sợ và không dám đến gần. Nhưng mà bé con thì vẫn chỉ là bé con, bé rất thích đu bám và kéo tay mọi người chỉ khắp nơi ấy, vậy nên Inupi cũng đã từng được cõng bé và đi khắp nơi rồi.
Tiếng cười trong trẻo, khuôn mặt trắng trẻo như bánh nếp nhỏ lúc nào cũng rạng rỡ, thật sự là vừa đáng yêu lại còn dễ làm lòng người rung động.
Hóa ra đây chính là người mà Shinichirou và mọi người ở Hắc Long yêu thương, Inupi thở dài rồi sau đó nhìn Mikey nho nhỏ đang vung vẩy cỏ lau trong tay mình, trong cái miệng xinh xinh còn là một cây kẹo mút nữa.
Y sẽ bảo vệ Manjirou, bảo vệ tia nắng ấm áp ngọt ngào này.
Thế nhưng biến cố xảy ra, Mikey bị băng đảng đối nghịch với Hắc Long bắt cóc một tuần, trong suốt một tuần ấy, bé con không chỉ bị đánh đập và vùi dập như một miếng giẻ rách mà nó còn bị đám cầm thú đó vấy bẩn đến mức không còn ra hình dạng!
Tia nắng ấy đã bị mây đen che khuất rồi, Inupi đứng ngoài phòng bệnh, lắng nghe tiếng gào khóc như xé lòng của Mikey, tiếng các bác sĩ và tiếng của gia đình nó mà tâm hồn như chết lặng, Kokonoi chạy đến nơi thì chỉ nhìn thấy Inupi đang siết chặt tay mình đến bật máu mà thôi.
Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ được! Inupi nhìn những ngón tay đã rướm máu của mình, một ý tưởng điên rồ cũng dâng lên trong đầu của y.
Những kẻ vấy bẩn tia nắng của y, những kẻ cầm thú đã vấy bẩn những điều thuần khiết nhất trên thế gian này, phải chết!
Đến lúc y tỉnh táo lại và nhận ra thì bàn tay của y đã bị máu nhuốm đầy, sau đó hắn bị bắt vào trại cải tạo hai năm và trong thời gian đó, Kokonoi đã thay y quan sát và chăm sóc Mikey. Bé con nho nhỏ, đáng yêu và rạng rỡ như tinh linh dưới tia nắng vàng ươm năm nào đã tự hủy hoại chính bản thân mình, bé con tự đổ lỗi cho chính mình và rồi đã biến bản thân mình trở thành một quả lê nho nhỏ múp míp.
Bé con không hề yếu ớt, đó chính là sự phản kháng âm thầm của nó, không ồn ào, không ầm ĩ cũng chẳng đổ lỗi cho ai.
Mà chỉ là tự đổ lỗi cho bản thân mình. Đổ lỗi cho vẻ ngoài xinh đẹp, đổ lỗi cho tính cách năng động và đổ lỗi cho sự bất lực, ngu ngốc của chính mình.
Vì sao lại không phản kháng, vì sao lại không nói ra, vì sao lại không tìm cách trả thù? Đó là những lời mà những kẻ khác giành cho nó, một nạn nhân của việc bị hàng chục thằng đàn ông trưởng thành xâm phạm.
Không thể phản kháng được, đúng không? Vì bọn chúng quá nhiều, nhiều như cỏ dại mà thuốc diệt cỏ dại không có đủ vậy. Inupi nhìn Shinichirou lại đến nơi khác uống rượu thì âm thầm uống một ít rượu.
Điều mà y làm với Mikey chính là bảo vệ, cũng là vì bảo vệ cho nên mới không thể nhịn được mà động chạm nhiều hơn vào cơ thể nho nhỏ ấy. Inupi nhìn ly rượu với thứ chất lỏng ngọt nhẹ, đắng chát và cay xè mà thập phần khó hiểu.
Rõ ràng y ghét nhất là hành động xâm phạm người khác như một con thú hoang vô giáo dục chủ, rõ ràng là y căm hận nhất chính là việc xâm hại, vấy bẩn một ai đó....
.... Nhưng, chính y lại không thể kìm nén thú tính của mình lại và làm ra điều đồi bại với Mikey, với Manjirou đáng yêu. Đó không phải là lỗi của bé con, đó là lỗi của y và lỗi của đám ranh con ngu xuẩn kia.
Và mỉa mai thay, tất cả đều được một bức màn trắng tinh với nét chữ màu đỏ "là vì bảo vệ em" che đậy lên. Thật giả tạo, kinh tởm và trái với luân thường nhưng y không hối hận, thật sự không hối hận.
Vì cả Eva và Adam cũng đã ăn Trái Cấm và bị đuổi khỏi Vườn Địa Đàng mà.
Kokonoi ngồi cạnh phía Inupi rồi thúc thúc cánh tay của bạn mình, cô dâu cùng chú rể đã bước vào rồi mà tên bạn của gã vẫn còn bình thản uống rượu, đúng là thô lỗ quá đi. Nhìn cái bộ dáng như này thì chắc là đang nhớ nhung Mikey nhỏ xinh rồi nhể? Chậc, đúng là một thằng đần.
Lễ cưới rất nhanh đã diễn ra, cô dâu và chú rể rất đẹp đôi nhưng với một số người đang mang tâm sự thì việc cưới xin này đã không còn quan trọng nữa.
Kokonoi đỡ Inupi đã say khướt ra xe. Vì tiệc cưới hôm nay là vào buổi sáng cho nên mọi người cũng nhanh chóng ăn uống, nhậu nhẹt xong rồi lại rời đi để làm chuyện khác. Hôm nay gã với Inupi đã xin nghỉ cả buổi chiều rồi cho nên bây giờ cả hai sẽ về thẳng căn hộ luôn, South nhìn cả hai bằng cặp mắt cảnh cáo rồi ở lại để ôn chuyện cũ với Shinichirou và Izana.
"Shinichirou, nếu như anh muốn gọi điện và thăm hỏi Mikey thì tôi nghĩ, khoảng thời gian mấy người chiếm đóng đó nên được bù vào đấy."
Trên trán của Shinichirou nổi gân xanh, anh nhìn South đầy phẫn nộ rồi trầm giọng.
"Đừng thử chọc điên tao, South. Nếu mày còn quá đáng thì tao sẽ không quan tâm đến cái gọi là ân nghĩa nữa đâu."
"Hở, sợ quá cơ. Nhưng nếu mọi người trong giới mà biết Hắc Long là một băng trơ tráo, không giữ chữ tín thì còn ai chịu làm việc với các người."
South mỉa mai rồi còn trầm giọng bảo.
"Chưa kể đến.... Với thông tin mật về kho hàng ở cảng C thì tôi nghĩ, một tháng là còn hơi ít."
Cạch!
South cười lạnh nhìn Izana đang kề súng vào thái dương của mình, Shinichirou cũng âm trầm nhìn hắn, tay cũng gõ gõ lên bàn.
"Mày muốn làm gì Manjirou?"
Làm gì? South mỉm cười đầy tà mị rồi nhẹ nhàng bảo.
"Hai tuần nữa, hãy đến nhà của tôi và tự mình cảm nhận, Sano Shinichirou."
~•~
Viết fic này tui đấu tranh tâm lý dữ lắm. Một phần là hồi nhỏ cũng từng... Ừm, cho nên tui cũng không mấy ủng hộ hành động xâm phạm từ từ này của dàn top. Nhưng vì đây là fic phi thực tế cho nên logic hay đạo đức gì đó hãy tạm thời gác qua.
Và nhấn mạnh là tui KHÔNG ỦNG HỘ việc XÂM HẠI tình dục đâu, mong mọi người lưu ý và đừng hiểu nhầm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro