31.

Sanzu và Baji nhìn Mikey đang đứng trước mặt mình, chỉ mới có mấy ngày mà lại cứ ngỡ như rằng đã trôi qua vài năm vậy. Bọn hắn đi đến, muốn chạm vào nó một chút lại thấy nó cười trừ rồi lùi về một khoảng.

"..."

Cả Baji và Sanzu đều kinh ngạc nhìn Mikey đang né tránh, Mikey cũng biết hành động này của mình là hơi quá mức nhưng vì trong tâm vẫn còn e sợ nên nó cũng chỉ có thể giữ im lặng,

"Mikey?"

Baji ngây ngốc nhìn nó. Mikey lúc trước dù có bài xích việc bị người khác chạm vào đến đâu thì cũng chưa bao giờ tỏ ra như vậy trước hắn và Sanzu cả. Là vì cái gì vậy?

"Ừm, Mikey, bọn tao chỉ là hơi quá khích khi được gặp lại mày thôi. Nếu, nếu như mày mệt thì tao và Sanzu sẽ không làm phiền mày, mày không cần phải phiền lòng đâu."

Trên khuôn mặt của Baji xuất hiện sự đau buồn, mất mát cùng hụt hẫng nhưng Mikey cũng thật sự là chẳng còn cách nào, nó thật sự quá mức sợ hãi và quá mức bài xích sự tiếp cận của mọi người, cho nên dù đó có là hai người bạn thân nhất thì nó cũng không dám để họ đến gần mình.

Những tháng ngày đó đã khắc vào linh hồn không vẹn toàn của nó một vết thương không thể chữa lành. Mikey mím môi oán thầm rồi chạy ra bên ngoài trong vô thức.

Nó cần tìm một nơi để bản thân không bị ai chạm vào hoặc là nhìn nó với cặp mắt lo lắng, nó thật sự không muốn phải đối mặt với bất kỳ ai nữa.

Và đó cũng là lúc, nó vô thức tìm đến anh em Haitani.

Phải, nó đã tự mình đi lên tàu, ngồi thơ thẩn trên tàu với đôi mắt mờ mịt và thẳng cho đến khi nó nghe thông báo rằng tàu chuẩn bị dừng ở Roppongi thì tâm trí mờ mịt mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Nó chợt nhớ đến người đàn ông si tình đã từng lầm tưởng nó với người và anh ta yêu cũng ở đây. Mikey đứng lên rồi cùng với dòng người đang di chuyển tiến ra khỏi cánh cửa đang mở rộng kia.

Lang thang không chút mục tiêu nào trên đường phố Roppongi, Mikey hờ hững nhìn đến những tòa nhà cao cùng những bảng hiệu sáng rực bằng những cái đèn led đủ màu sắc.

Chói mắt, ồn ào, hỗn loạn, người đàn ông có chút trầm tính kia mà cũng có thể sống ở một nơi như thế này sao? Đôi mắt hoa đào nhẹ nhàng híp lại, nó quay mặt đi rồi lại tiếp tục đi một cách thật vô định.

Nên đi đâu và làm gì bây giờ? Mikey thở dài thườn thượt. Nơi này thật sự quá rộng lớn và nhiều người, chưa kể đến là bản thân nó còn ra ngoài mà không đem theo điện thoại để tiện cho việc liên lạc nữa chứ. Liệu nó có nên trở về nhà không nhỉ, nó mơ màng nghĩ, hai mắt cũng hoa lên và khung cảnh trước mắt cũng trở nên mờ ảo.

Có lẽ đã bị cảm lạnh rồi, bước chân của nó càng lúc càng trở nên nặng nề và run rẩy. Tính ra thì, suốt cả đêm qua và suốt hôm nay nó đã không ăn cái gì rồi, cộng thêm cả là nó quá mức sầu não cho nên sức lực có lẽ đã bị cạn kiệt rồi đi.

Phịch!

Khoảnh khắc nó chuẩn bị ngã nhào xuống mặt đất thì một cánh tay đã đỡ lấy nó.

Ran nhìn Mikey, khuôn mặt kia của nó rất đỏ và hơi thở thì nặng nhọc như thể người bị cảm mạo. Anh nhẹ nhàng bế nó lên, bọc nó trong cái áo măng tô màu tím than đắt tiền rồi ôm nó đi lẩn tránh khỏi sự phồn hoa náo nhiệt của con phố.

Rindou kinh ngạc nhìn Mikey đang được anh trai mình bế trong tay, nhưng khi hắn thấy nó đang phát sốt thì cũng đi vào bếp để chuẩn bị đồ chăm sóc cho người bệnh rồi.

Quá trình chăm sóc này diễn ra trong im lặng và trầm mặc, tiếng động duy nhất phát ra chính là tiếng thở nặng nề của Mikey và thi thoảng là tiếng vắt nước, tiếng chỉnh chăn mà thôi.

Ran dạo gần này thật sự khá là tiều tụy, dẫu sao thì việc bắt anh ta quên đi một người mà bản thân yêu thương suốt cả thanh xuân cũng thực sự quá khó và quá bất khả thi, huống chi tình yêu mà anh ta dành cho cô gái đó còn là một tình yêu rất chân thành và tràn ngập nhựa sống của một thời thanh xuân điên cuồng. Mất đi kỷ niệm về cô gái ấy, mất đi tình yêu chân thành mà anh đã dành chọn cho cô ấy cũng như là tước đoạt đi sự ấm áp của thế gian này vậy.

Rất khó khăn, rất nan giải và chắc chắn sẽ không có một loại thuốc nào hay sự tồn tại nào có thể đem lại cho anh thứ nhựa sống đó nữa.

"Tối nay để Mikey ngủ ở phòng tôi, tôi sẽ ngủ ngoài phòng khách. Anh cũng đi nghỉ ngơi đi."

Rindou chính là người chủ động phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, hắn biết rõ rằng Ran không thích để ai vào phòng của mình và biết rằng Ran luôn khao khát và xem Mikey như Mirai đến chừng nào. Hắn sẽ không để Mikey phải chịu một sự đối đãi như vậy trong lúc tâm trí của nó vẫn còn bất ổn, nó cần một chỗ ngủ an toàn và bình yên, và nơi đó chính là phòng ngủ của hắn. Nghĩ thế, Rindou đi đến và dự định bế Mikey đang ngủ li bì trên sô pha vào phòng mình.

Chợt, bàn tay thon dài của Ran giơ ra và cản lại. Khuôn mặt tiều tụy với hai gò má hơi hóp lại và cái cằm đã mọc râu lún phún khiến cho Rindou không thể nào nhìn ra người anh có vẻ ngoài lịch lãm trước đây của mình nữa, Ran cất tiếng với giọng nói khản đặc như thể một nhà lữ hành vừa vượt qua vùng đất hiểm vậy, một giọng nói tràn đầy sự mỏi mệt và phong ba.

"Để Mikey ở phòng của anh, nó cần được một bác sĩ chăm sóc."

Trong giây phút đó, sự bất mãn cùng căm giận được chôn nơi đáy lòng của Rindou liền trào lên, ồ ạt như thể sắp sửa nhấn chìm và phá hủy những thứ mà nó sắp sửa chảy đến được.

"Anh để cho nó yên!"

Rindou gầm gừ, không để cho Ran có cơ hội phát giận đã cứng rắn ôm lấy Mikey và xoay người đi.

"Không phải là tôi vì Mikey mà xé rách da mặt với anh. Chỉ là tôi không thể nhẫn nhịn được nữa khi anh cứ mãi xem nó là bóng hình của một người đã khuất, Ran, Mikey vô tội, anh buông tha cho nó đi."

Ran vĩnh viễn là anh trai của hắn, là người anh trai mà hắn kính trọng và yêu thương nhất trên đời, chỉ có anh mới có thể hiểu hắn đang cần gì mà thôi.

Sự gắn bó như keo sơn của hai anh em không thể là thứ mà sự tồn tại của người bên ngoài có thể cắt đứt, Rindou chắc chắn. Nhưng điều đó không có nghĩa là Rindou sẽ chấp nhận việc Ran tổn thương người mà hắn để tâm.

Hắn không biết rốt cục hắn có thích Mikey hay không nhưng hắn chắc chắn, hắn chắc chắn là hắn đã bị sự kiên cường cùng mạnh mẽ trong nó thu hút. Từ lúc nó còn là một người thừa cân cho đến tận lúc là một người bình thường thì Rindou chưa bao giờ nhìn thấy nó bỏ qua hay nghỉ ngơi một ngày nào cả. Đôi mắt đen láy được đan chéo bởi những chiếc lưới của nó luôn luôn sáng rực và cả tâm hồn của nó cũng luôn luôn là một sự tồn tại rất là thành thật và trong trẻo.

Mikey vẫn luôn đẹp dù rằng nó gầy, mập hay là vừa vặn, đó chính là vẻ đẹp từ tận sâu trong linh hồn và từ chính sự quyết tâm, ham muốn trỗi dậy của nó.

Vậy nên, lần đầu tiên trong đời, Rindou không thể chấp nhận được hàng động của Ran lên một con người vô tội. Đó chẳng phải là vì Mikey đặc biệt, mà là vì hắn đã nhận ra rằng, cái hành vi kia của Ran là thứ đáng khinh và tởm lợm đến nhường nào, thứ tình cảm đó đã nhấn chìm biết bao người rồi? Rindou thật sự không nhớ rõ nữa, nhưng kể từ giờ, hắn sẽ cản Ran lại và bảo vệ những người mang hình bóng của 'Mirai'.

Ran trơ mắt nhìn cánh cửa phòng đã bị khóa lại của Rindou rồi lại nhìn cái áo măng tô đang nằm trơ trọi trên ghế sô pha của mình. Trên đó vẫn còn chút hơi ấm của Mikey và hình ảnh nó thống khổ cũng vẫn đang tràn đầy đầu óc và tâm trí của anh.

Ran lúc này mới chợt nhận ra rằng, Mikey khác với những người mang hình bóng của 'Mirai' trước đây. Nó xuất hiện trong tâm trí anh với một hình hài, những đặc điểm khác biệt với lại một Mirai mà anh luôn luôn tâm niệm.

Nó không hề yêu anh như những người trước đây, nó không hề khao khát anh như những người trước đó và nó cũng chẳng hề tự biến mình thành một con mồi sợ sệt thợ săn nữa.

Nó kinh tởm anh, ghét bỏ anh và cự tuyệt những cái bẫy anh đặt như thể sự tồn tại của anh là một sự tồn tại của kẻ tử thù. Từ cái ngày đầu tiên mà cả hai gặp mặt đó, sự phẫn nộ và chán ghét trong đôi mắt kia đã hoàn toàn khiến anh điêu đứng.

Đó không phải là Mirai và cũng càng không phải là những tình nhân (bệnh nhân) trước kia. Đó chỉ đơn thuần là một ngọn lửa đang bùng lên, một hạt giống đang dần nảy mầm trong không gian lạnh lẽo của anh.

Đó chính là Mikey, chỉ đơn thuần là Mikey mà thôi, một sự tồn tại không thể hòa lẫn với hình bóng của người con gái kia.

Đó chính là ngọn lửa thánh khiết mà Rindou đang liều mạng bảo vệ... Ran loay hoay tìm cho mình một điếu thuốc rồi sau đó châm nó lên.

Đã rất lâu rồi anh mới có thể hút thuốc mà không hề suy nghĩ hay nhớ gì về người con gái kia. Ran rít một hơi rồi lại nhả ra một làn khói trắng.

Hóa ra, người con gái đó cũng có thể bị quên đi một cách dễ dàng đến nhường này. Ran nâng điếu thuốc thứ hai mình chuẩn bị châm lên môi.

Phù....

"Anh đoán rằng, anh sẽ sắp quên em rồi."

Ran thì thầm rồi lại tự mình thì thầm tiếp, như thể anh đang nói nhỏ với một người nào vậy.

"Khoảnh khắc anh nhận ra cậu ấy trong đám đông, trái tim của anh đã rung lên."

Làn khói mờ ảo từ từ tan biến, kéo theo một bóng hình cũng đang dần mờ ảo.

"Và rồi, khi cậu ấy ngã xuống, trong vô thức của mình, anh đã lao đến, đỡ lấy và bảo bọc cậu ấy trong vòng tay của mình."

Dù rằng không thể bị đôi mắt đó nhìn đến nhưng Ran chắc chắn, sau khi tỉnh lại và hồi sức thì anh sẽ bị nó nhìn bằng đôi mắt bình thản, hoặc là chán ghét anh như một miếng rác thải vậy.

"Đó có lẽ không phải là tình yêu, nhưng.... Anh khao khát và muốn được cậu ấy đáp lại."
....

Rindou đặt Mikey nằm lên giường của mình, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy gượng gạo và mất tự nhiên vì hai túi đồ lớn đang chiếm cứ ở một góc phòng, đồ tập luyện cũng như một đống thứ đồ lỉnh kỉnh trong phòng ngủ của mình.

Nói sao nhỉ, chúng khá là trẻ con và một người thích châm chọc như nó chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này mà trêu chọc hắn. Rindou phiền não vò vò đầu tóc mình rồi chỉ có thể đi kiếm nệm, trải xuống sàn rồi ngủ một đêm mà thôi.

Hi vọng là Mikey sẽ chóng khỏi bệnh.
~•~

Anh em Haitani là chánh cung nên sẽ được ưu ái một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro