_Haitani Brothers: Em Bé(End)_.
"Ran, tìm bé con ở đâu nhỉ?".
Rindou chán nản xoa mái tóc nhuộm highlight xanh vàng của mình, tay ôm khư khứ tấm ảnh có phần cũ, bức ảnh của một cậu bé với mái tóc vàng nắng, mỉm cười ngọt ngào vô cùng.
"Anh không chắc, nhưng có lẽ chúng ta đã đến đúng nơi rồi".
Ran vui vẻ nhìn vào bảng chỉ dẫn đề tên quận Shibuya, trong đôi mắt phong lan thấy rõ hào hừng, là vì sắp gặp lại người mà bọn họ ngày đêm mong nhớ.
Khó khăn lắm mới lần được tới đây, nhưng tìm được ai có tóc vàng trong cả đám giang hồ thích đú đởn nhuộm màu nổi ở đây chứ.
"Tch, anh nghĩ chúng ta cần chút thời gian đấy".
Ran đi nhanh về phía trước, cá chắc rằng bản thân thể nào cũng tìm được em. Họ mới ra trại cải tạo có một tuần thôi nhưng nhất định phải đi tìm được em bé nhỏ nhắn hay khóc của họ.
Rindou cũng nhanh chân chạy theo, xác định dù có lật mọi ngóc ngách lên cũng phải mò cho ra Mikey.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Ran, khi nào ta tìm ra".
Rindou dựa vào dây xích đu, thở dài nhìn vào bức ảnh, lại vuốt vuốt cẩn thận cất lại vào túi.
Bên cạnh Ran cũng chẳng tốt hơn là bao, gần như mất hết sức lực mà muốn nằm lên trên đất.
"Anh không hiểu tìm một người còn có thể khó đến vậy".
Anh thở dài ngao ngán, nhớ khi trước lúc em lạc từ Roppopgi tới tận Yokohama họ còn tìm được, sao giờ có ở cái Shibuya mà lần mãi từ sáng tới tối muộn vẫn chưa ra chứ.
Hai người đồng loạt thở dài, giả tưởng thời gian trôi ngày càng chậm và nhàm chán biết bao nhiêu.
Đèn đường lần lượt bật lên hết, rọi sáng cả một góc trời, mấy cây anh đào trong mùa hoa đăm nụ rơi rớt xuống vài nụ hoa bé tí, không đẹp mắt lắm.
"Hai anh có cần giúp gì không?".
Một cô nữ sinh tò mò bước đến gần, khi nhìn thấy hai quả đầu sặc sỡ hút mắt của họ thì có hơi rụt lại, nhưng ít ra với tinh thần của người đã làm nhiều việc tốt thì không thể bỏ qua đâu.
Rindou chán nản nâng mi mắt, chả buồn nhìn thẳng vào mặt cô.
"Tao muốn tìm người, mày giúp được không?".
Cái giọng cọc cằn đúng chất bất lương khiến Y/n muốn co chân bỏ chạy, nhưng khi thấy người trong bức ảnh mới được Rindou lôi ra thì dừng lại một chút.
Đó chẳng phải là cậu bạn đáng yêu nhất lớp cô à, trùng hợp quá, chắc đây là người quen của cậu ấy.
"Tôi biết người trong bức ảnh".
"Hả".
Ran ngạc nhiên bật lên, có vẻ đã vực dậy tinh thần rồi.
"Cậu ấy ở đâu?!".
Sau một hồi chỉ dẫn, anh em Haitani hớn hở chạy tới địa điểm được Y/n nhắc tới, còn cô thì như rất tự hào vỗ ngực về nhà. Ngày mai Sano-kun sẽ cảm ơn cô chăng.
*king cong*.
Rindou run rẩy bấm chuông cửa, nghe được loáng thoáng trong nhà phát ra giọng nói của người phụ nữ trung niên, sau đó kà tiếng của một cậu trai.
"Cho hỏi là ai ạ?".
Em lật đật ra mở khóa cửa, hơi ngơ ngác nhìn lên hai gương mặt có phần quen mắt, nhưng em lại nhớ không ra.
"Mikey!".
Cơ thể em đột ngột bị ôm chặt lấy, hai người này khiến em hơi sợ, bàn tay nhỏ hoảng loạn đẩy ra.
"Mikey không nhớ anh sao?".
Rindou nhướng mày hỏi, ai cho phép em quên họ thế?!
"Ran và Rindou-?".
Em dần ngợ ra gì đó, nhìn thấy cái gật đầu của họ thì xúc động ôm chặt lấy cả hai.
"Thật sự là hai người!".
"Mẹ không cho em tới thăm Ran và Rindou đâu, mẹ bảo bận suốt ấy".
Em nhanh nhảu giải thích vì sao mình không xuất hiện trong mấy năm qua, em sợ cả hai sẽ giận em mất.
"Mẹ còn chuyển nhà tới đây nữa, lúc đó em còn không biết đường tới Roppopgi đâu".
Mikey nắm chặt lấy tay hai người, họ rất kiên nhẫn nghe em, rất lâu rồi họ mới được trực tiếp nhìn mặt người thương.
"Mikey, bọn anh phải về trước".
Ran xoa đầu em, ý muốn cùng Rindou rời đi, Mikey bắt đầu xụ mặt xuống như mèo nhỏ buồn bã. Rindou nhớ chết cái vẻ mặt này của em, dẫu qua bao lâu cũng đều đáng yêu như vậy.
"Không thể ở lại ạ?".
Mikey tiếc nuối nắm tay hai người, em còn muốn nói thêm nhiều chuyện nữa.
"Không thể, anh nghĩ mẹ em sẽ phiền".
Ran đầy ẩn ý nhìn vào bên trong nhà, hôn nhẹ lên tóc em một cái rồi rời đi cùng Rindou.
"Sao vậy con?".
Mẹ Sano từ nhà bước ra, thắc mắc tại sao con mình cứ ở ngoài này mãi. Trông thấy Mikey cứ luyến tiếc nhìn vào con hẻm ngã rẽ thì bước tới gọi.
"Mẹ ơi, khi nãy có anh Ran và Rin tới ấy ạ".
Em tươi cười nhìn bà, nhưng sắc mặt của bà lại trầm xuống thấy rõ, vội vàng nắm tay em kéo vào.
"Từ nay không được gặp họ nữa!".
Mikey ngờ vực nhìn mẹ mình, mở miệng muốn hỏi rồi lại thôi, đôi mắt buồn rũ rượi.
"Vâng ạ".
.
.
.
.
.
.
.
Nhưng sau đó em vẫn cứ giấu mẹ qua lại với họ, tình cảm dần trở nên tốt hơn trước. Có khi em viết lại những cuộc vui chơi vào nhật ký, nhưng lại không thấy sắc mặt mẹ nhìn vào em ngày càng tệ hơn.
"Manjirou!!".
Mẹ tức giận đi ra từ phòng em, catas giọng thét lớn. Mikey từ bếp bước ra vẫn chưa hiểu gì đã bị tát một cái vào mặt.
"M-mẹ?!".
Em run run trừng lớn mắt, tay ôm vết tát bỏng rát trên khuôn mặt. Mẹ tát em ư?! Sao có thể chứ?!
"Mày đúng là cái đồ bất hiếu, cái này là như thế nào hả?!".
Bà đập mạnh quyển nhật ký xuống, ngay trang vở em viết về việc muốn làm một bất lương giống họ.
Nước mắt em rưng rưng, không dám tin việc mẹ lén đọc nhật ký của em, lại càng không muốn tin mẹ lại có thể tức giận đến thế.
"Mẹ ơi..".
Mikey run rẩy nắm lấy tay bà, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, em chưa từng thấy mẹ tức giận đến thế. Mikey sợ lắm, nhưng em không dám cãi lại mẹ.
Bà Sano trông thấy bộ dáng sợ hãi của đứa con trai độc nhất của mình thì mủi lòng, bà chực chờ khóc ôm lấy em, giọng nói run run.
"Majirou, không phải mẹ muốn quát con đâu.. Nhưng con à".
Bà nhẹ vuốt mái tóc mái tóc vàng nắng của em, mái tóc di truyền từ chồng bà, từng dòng kí ức đau khổ hiện lên.
"Cha con là một bất lương,.. Ông đã chết trong một trận ẩu đả".
"Lúc đó cả mẹ và cha đều mới có 26 tuổi, kết hôn hơn một năm".
Nói tới đây thì bà khóc nất lên, kiềm không được tiếng ái oan.
"Lúc đó mẹ mang thai gần chín tháng, cha con... Ông ấy chết thảm lắm con ạ, không chỗ nào trên người là lành lặn cả".
"Lúc đó mẹ kích động tới sinh non, vì thế.. Mẹ không muốn con ra ngoài nhiều, mẹ sợ con bệnh lắm, lại càng không muốn con giống như cha mình".
Bà dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt em nâng lên, tựa đầu vào, giọng bà thủ thỉ, như sợ rằng em không hiểu được nỗi lòng bà.
"Nguyên do cũng là cái bất lương kia.. Nên con à, làm ơn đừng dây vào chúng được không?".
Em kinh ngạc nghe hết tất cả, hóa cha là em có cha, nhưng ông chết rồi.. Mikey không biết phải làm gì cả, em nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, đôi mắt đen láy dần sâu hút, có lẽ.. Từ nhỏ đến lớn, việc gì em cũng thuận theo mẹ, nhưng em lại không đủ can đảm đáp trả. Vì em thương bà.
.
.
.
.
.
"Tôi không thích hai người".
Mikey lạnh mặt nhìn Ran và Rindou, nhưng bàn tay trong vạt áo đã nắm chặt trắng mức trắng bệt.
"Mikey?!".
Ran không tin được nhìn em, Mikey cật lực né tránh ánh mắt của anh, em không dám nhìn vào, sợ rằng bản thân mất hết cũng khí.
"Từ nay đừng gặp nhau nữa".
Em quay lưng bước đi, vờ như không thèm quan tâm đến họ nữa. Bà Sano đứng từ xa trông thấy thì rất hài lòng, nói dối rằng cha của Manjirou chết thì sao chứ, vốn dĩ ông ta đang ở trong tù lãnh án chung thân vì giết người kia kìa. Việc ông ta là bất lương và việc ông ta giết người là do bà tố cáo đấy. Nhưng bà không quan tâm đâu, chỉ cần có con bà ở đây là được rồi. Bà thật sự muốn con mình trở thành một con người xinh đẹp, ngoan ngoãn và hoàn hảo, đó chính là ước mơ cả đời của bà.
Bà sẵn sàng bóp chết tất cả những thứ khiến con bà bị vấy bẩn ngay từ khi chúng còn trong trứng nước.
"Mẹ ơi...".
Mikey đã làm theo lời của mẹ, cắt đứt tất cả với họ, bà vui vẻ xoa lên mái tóc màu nắng của em, dắt tay Mikey đi.
Sắp tới phải chuyển đi thôi, nơi này toàn là một lũ tạp nham, không tốt cho Manjirou ngoan ngoãn của bà đâu.
Ran và Rindou trông theo hai bóng dáng rời đi, dường như hiểu được tất cả, hai đôi mắt phong lan như thú săn nhìn vào con mồi, Ran tặc lưỡi rời đi, Rindou hơi nhìn theo rồi cũng đi theo. Kẻ đáng nên chết thì cứ chết đi, quan tâm nhiều đến làm chi nhỉ.
"Manjirou à, đi nhanh nào con".
Bà Sano gấp gáp đưa em đi, không biết sao nhưng mẹ lại muốn đi bộ tới ga tàu.
Bà biết chắc hai đứa kia sẽ lại bám theo con của bà, nên đã đi đường khác. Tốt nhất là cắt đứt mọi liên lạc của tụi nó. Tiếc là suy nghĩ của bà quá đơn giản, bây giờ đâu có tài đến mấy thì cũng không thoát được.
"Manjrou!!".
Em bị bịt khắn tẩm thuốc mê, ánh mắt lờ đờ đi, trước khi hoàn toàn chìm vào mê man, em thấy gương mặt hốt hoảng của mẹ, và bóng dáng cao lớn cầm trên tay thứ vũ khí đáng sợ.
*bụp*
Dòng máu đỏ tươi tuông ra từ đầu mà, dường như hộp sọ đã vỡ nát hết rồi, bà vẫn không cam tâm trân trân nhìn vào con trai nhỏ bị bế đi, thều thào.
"Man.. Jirou...".
Bà cố gắng đưa tay lên, cào lấy mặt đất. Ran tàn độc giẫm lên, bộ bang phục Thiên Trúc màu đen đã vương phải máu của bà Sano, anh rất ghét nó, cái dòng máu tham lam và độc tài của bà sớm muộn gì cũng làm hại đến em thôi. Từ nay để họ chăm sóc em vẫn tốt hơn.
"Chết đi nhé, mụ già".
Ran cười khẩy, cây Baton sáng bóng trong tay vương lại vài giọt máu còn ấm nóng, Rindou nhìn vào cái xác dần lạnh của người đàn bà.
Lúc trước bọn nó dám giết người rồi, thì bây giờ ngại gì không làm thêm. Nhất là kẻ dám cấm cản bọn họ và bé cưng.
Ran và Rindou bế em đi mất hút, còn cái xác đó ư? Mặc kệ đi.
.
.
.
.
...
.
.
.
.
"Mở chân lớn ra nào bé con~".
Ran nhéo mạnh vào đùi non trắng nõn của em, giọng điệu ngã ngớn. Mikey ứa nước mắt làm theo lời anh, vòng tay qua đùi mà dạng chân ra, làm bại lộ hết nơi tư mật, vật nhỏ trắng hồng run run, và cả tiểu huyệt xinh đẹp.
Em không biết tại sao mình bị đưa tới đây, nhưng lại không nhìn thấy mẹ, điều đó khiến em càng sợ hơn. Chỉ mới hôm trước thôi, em phũ phàng cạch mặt họ, Mikey sợ rằng họ sẽ làm gì đó.
Ran chậm rãi mơn trớn xung quang cửa huyệt, lúc mà em không ngờ tới chuẩn xác đêm ngón tay đâm vào, bàn tay còn nguyên găng tay vải cọ xát liên tục với vách thịt bên trong, làm em đau đến nhòe cả mắt. Ran và Rindou thích thú nhìn biểu cảm của Mikey, Rindou vì muốn tăng thêm tính hưng phấn mà cũng cho luôn cả tay mình vào, em rốt cuộc nhịn không nổi khóc lên, âm thanh mềm yếu đau đớn.
"Hức- dừng lại.. Đau.. Ran, Rin- em đau, hức".
Em dùng bàn tay bấu víu lấy cánh tay không ngừng chuyển động kia, đau đớn run rẫy. Tiểu huyệt lần đầu bị xâm phạm đau xót tới không ngờ, phải chứa tới bốn ngón tay thon dài, luận động không theo một tiết tấu nào cả, thịt non bên trong bị vải cọ tới nóng rát.
Hai bắp đùi Mikey run run muốn khép lại, nhưng vừa mới di chuyển một chút lại bị mạnh bạo ép chặt xuống giường, đôi chân bị mở ra ngang bằng nhau, phô bày hết tất cả. Em gần như không thể kháng cự lại việc bị xâm phạm này.
Mikey cúi mặt xuống, uất ức mà rơi nước mắt, thân dưới liên tục phải chịu cơn đau như xé thân làm hai nửa, nước mắt em không ngừng rơi, cấn chặt bờ môi kiềm chế không phát ra bất kì âm thanh rên rĩ nào.
Em ghét cái cảm giác này, ghét việc bị hai anh hàng xóm thời thơ ấu đè xuống cưỡng bức.
"Sao vậy bé yêu~ em đang khóc à, ha.. Ráng giữ sức để lát nữa rên rĩ cho thật ngọt ngào vào nhé".
Ran mở lời trêu chọc, bàn tay vẫn không ngừng đâm sâu vào, khuấy đảo khắp mọi ngóc ngách như đang tìm gì đó.
"Anh trai, thật muốn xem bên trong của Mikey như thế nào quá đi".
Rindou gian manh cười nhìn anh trai mình, Ran hiểu ý mà cùng làm theo. Cả bốn ngón tay tách mở ra của huyệt mê người đã chảy đầy nước. Cả hai cố ý căng ra mà nhìn xem vào bên trong, cảm giác của em không tốt chút nào, muốn rách ra mất.
"Rin, em nhìn xem bên trong Mikey không ngừng co bóp kìa, đáng yêu quá~".
"Đúng vậy anh trai, chảy nhiều nước quá đi".
Họ không ngừng bình phẩm về bên trong em, lỗ nhỏ bị ép mở rộng làm Mikey đau đớn chết mất, vậy mà hai anh em này vẫn chưa xem đủ, dùng lực nới rộng hơn ra.
"Ahhh, đừng- đừng xem nữa... L-làm ơn, hức".
"Không được đâu bé yêu, bên trong của em tuyệt đẹp làm sao".
Ran lại càng căng mở ra, nhưng nó lại quá sức cho lần đầu tiên của Mikey, em khốc nấc lên, giãy giụa kịch liệt.
"Hư quá đây Mikey".
Rindou chuyển sang nhét hẳn bốn ngón tay vào, bây giờ bên trong em chứa tận sáu ngón, nhìn vào thôi đã đau chết đi được. Em bây giờ khóc không thành tiếng luôn rồi, chỉ biết cắn răng chịu đựng từng cú đâm sâu vào bên trong.
"Ahhh-".
Em độ nhiên rên lớn, Rindou biết bản thân động đúng điểm G của Mikey rồi, nó điên cuồng đâm chọt vào đó, Ran cũng hùa theo đâm vào, điểm kích thích liên tục bị động chạm khiến em không kiềm nổi, luồn khoái cảm dồn dập như tra tấn lấy Mikey.
"Hức L-làm ơn.. Dừng l- ahhh!".
Cả hai khoái chí cười, tăng thêm lực đạo ra vào, nước trong lỗ nhỏ bị ép chảy ra liên tục, tiếng nhóp nhép vang lên đều đều bên tai em, Mikey mặt đỏ như gất, nhưng vẻ tủi nhục trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn không thể dùng khoái cảm che lấp nổi.
Ran thấy Mikey nhất quyết không chịu thuận theo họ thì khá tức giận, bé Mikey ngoan ngoãn ngày xưa giờ cứng đầu quá đấy.
"Bé Mikey lì lợm quá đấy, không nghe lời anh nữa à".
Bàn tay mạnh mẽ đẩy sâu vào bên trong em, cơ thể Mikey run rẩy, rốt cuộc chịu không được mà bắn ra.
"A, hức.. Tôi ghét- ha.. Hai người!".
"Ồ, để anh xem bé mạnh miệng được tới bao lâu nhé".
Mikey ngước lên với ánh mắt oán hờn, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy, em thật sự không chịu nổi rồi, bây giờ trong em chỉ còn là sự nhục nhã đang dâng tràn, nước mắt rơi ướt cả một mảnh gối. Nhưng chẳng ai có thể vào mà thấu cho em, đêm nay em thuộc về họ, em sẽ bị tùy ý chà đạp, và sau này cũng không thể thoát..
"Nào cưng à, sung sướng một mình là không tốt đâu nhỉ?".
Ran từ từ cởi đi quần áo trên cơ thể, khát vọng được ăn sạch chú mèo nhỏ trước mắt này mỗi lúc một nâng cao. Đôi mắt phong lan nóng bỏng di chuyển từ trên xuống dưới, đem cả thân thể của em nhìn trọn lấy.
Không khí xung quanh bốc chốc trở nên ngọt ngào và cháy bỏng quá đi mất, và cả cậu bé non nớt này nữa.
"Cưng trông thật mọng nước và ngon miệng đấy Mikey".
Rindou nâng cầm em lên, bóp mạnh khớp hàm để Mikey há miệng ra, nó nhanh chóng đưa lưỡi vào khuấy đảo bên trong miệng em, tham lam càn quét hết tất cả mật ngọt bên trong.
Mikey bị hôn đến mụ mị, đầu óc ong ong hết cả lên, bờ môi nhỏ bị day cắn thô bạo đến ửng đỏ, âm thanh nhóp nhép vang đều trong căn phòng khiến tim em loạn hết cả nhịp vì ngượng ngịu.
Rindou buông ra bờ môi của Mikey, lại kéo ra sợi chỉ bạc ám mụi. Ran nhìn đến đỏ cả mắt, nhanh chóng giải thoát cự vật của bản thân, đặt trước cửa huyệt đang nhễ nhại đầy nước của em.
Anh cọ xát một vòng xung quanh, lại không báo trước mà mạnh mẽ đẩy hông lút cán vào bên trong.
"A- Đau.. Hức".
Ánh mắt của em ngập nước, từng giọt lệ thi nhau rơi xuống, hậu huyệt bị căng mở đột ngột, dù đã được nới rộng nhưng căn bản vẫn không chịu được kích cỡ kia. Vách tường thịt mềm mại bên trong không thích nghi nổi mà đổ máu, thân thể em thật sự không chịu nổi trước sự thô bạo của Ran.
"Đau- đau quá, R-Ran.. Làm ơn... Lấy ra đ-...Ahh!".
Anh bắt đầu di chuyển bên trong em, không nhân nhượng mà thúc sâu vào, như giải tỏa hết bao nhiêu nhung nhớ bấy lâu nay. Ran thõa mãn thở ra, bên trong Mikey ẩm ướt và ấm nóng, tường thịt mềm mại kia cứ hút chặt lấy cậu em của anh sau mỗi lần rút ra.
Tới đây thì Ran lại càng gia tăng tốc độ, ý định chơi Mikey tới liệt giường. Bụng của Mikey nhô lên một khối rõ to như đang mang thai, Ran không nhịn được mà ấn xuống, khiến em đau tới chết đi.
"Hức- Đừng.. Đ-đau lắm".
Em khóc lóc rên rĩ, bờ mông căng tròn bị dập mạnh tới đỏ lên, thân dưới bị gậy thịt thô to ma sát vừa đau vừa tê dại, Mikey ghét cảm giác đó.
Chưa đợi em khóc lóc thêm, Rindou đã áp sát con hàng của mình vào gương mặt nhỏ đầy nước mắt kia, bàn tay luồn vào tóc vàng óng xinh đẹp của em, ấn đầu Mikey vào hạ bộ của mình.
"Ngậm nó đi Mikey, đừng dùng răng nhé".
Em nhìn thấy ánh mắt mang sắc tím lạnh kia thì đâm ra sợ hãi, bờ môi nhỏ run rẩy mở ra ngậm lấy phần đầu, cố gắng hết sức mà nuốt thêm vào, nhưng chỉ mới nửa cây thì đã quá giới hạn rồi, nó sâu tới tận trong cuống họng em, lại vừa căng chặt, lấp đầy hết cả khoang miệng.
Mikey ứa nước mắt, ngước lên nhìn Rindou như cầu xin được dừng lại. Nhưng đời nào nó lại dễ dàng bỏ qua được, trong miệng em sướng lắm đấy, làm nó thích chết đi được. Vả lại cái ánh mắt ngập nước kia rõ ràng là đang câu dẫn nó mà nhỉ, trông đáng yêu ghê.
Rindou đột ngột nhấn mạnh em vào thân dưới của nó, động thân di chuyển ra vào, hết lần này đến lần khác đâm hết cả cây vào khoang miệng em.
Cuống họng của em bị ép mở, co bóp lại vì đau. Nhưng đó lại như đang cố ý lấy lòng nó, đầu khấc thô to được bên trong hút lấy, Rindou thở hắt thõa mãn, lại tiếp tục thô bạo ra vào.
"Hưm... Ah...".
Mikey rên rỉ đứt quãng, bao nhiêu lời cầu xin đều bị ép ở trong cuống họng, muốn nói ra cũng không được. Nước mắt em rơi lã chã, nước bọt từ khóe miệng cứ chảy ra liên tục do không thể nuốt được. Miệng và hậu huyệt của em bây giờ đều tê dại, thân thể lắc lư liên tục so chuyển động thô bạo của anh em Haitani.
Âm thanh dâm dục vang vọng đều đều, nhưng em nào có nghe thấy nữa, hai bên tai đều đã ù đi rồi, bây giờ chỉ còn lại đau đớn và chút ít khoái cảm sượt qua.
"Mikey, rên rĩ đi chứ bé con".
Ran nhấp mạnh hông, đẩy sâu dương vật vào trong em, Mikey cảm giác như ruột bản thân sắp bị đâm thủng vậy, đau xót tới không ngờ.
Từng giọt nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của em, khuôn miệng nhỏ nhắn nhồi đầy hương vị nam tính, chỉ có thể ú ớ vài câu trong cổ họng.
Từng cú chạm đều chuẩn xác sượt qua điểm nhảy cảm của Mikey, mỗi lần đều như bị điện giật, con quái vật của hai người này hành em đến thở không ra hơi suốt hơn cả tiếng đồng hồ, bên trên lẫn bên dưới đều tê dại cả, Mikey từ bỏ chống cự tùy ý để hai người đâm chọc, em thậm chí còn không đủ sức để thở nữa.
"Cưng à, cho phép tôi ra bên trong em nhé~".
Ran nhấp mạnh hông, đẩy càng nhanh tốc độ ra vào, âm thanh ồ ồ thở dốc trầm ấm, anh cúi người xuống gặm cắn lấy tấm lưng trắng nõn nà kia, tạo thêm nhiều vết đỏ mờ ám.
Rindou cũng di chuyển càng nhanh hơn, nó mỉm cười nhìn em, bàn tay vuốt nhẹ lấy mái tóc màu nắng xinh đẹp kia.
"Bé phải nuốt hết đấy nhé".
Em để mặc tất cả, thần trí dần mơ hồ đi, đôi mắt đen láy như mất hết tiêu cự, em buông thõng hết cơ thể, dẫu sao đã tới mức này rồi, có chống cự thì cũng chả làm được gì nữa.
"Ư-Um!!".
Dòng tinh dịch tưới trong em, em cảm thấy bản thân bị lấp đầy trong phút chốc, từng dòng đều ở bên trong Mikey, không sót một giọt.
Ran và Rindou thõa mãn thở dốc, rút ra tính khí của bản thân, Mikey mệt mỏi rũ rượi nằm bệt xuống giường, cố gắng thở dốc từng ngụm.
Hậu huyệt của Mikey bị làm đến không khép nổi, chảy ra tinh trắng ướt đẫm ga giường, cả cơ thể run rẫy lên từng hồi. Bờ môi đỏ hồng khó khăn hít lấy từng ngụm không khí, bên khóe môi vương lấy sợi chỉ bạc mỏng.
Cả cơ thể bị tàn phá đến không nỡ nhìn, rải rác trên cơ thể là dấu vết xanh tím, cả nơi đùi non bị nắn đến đỏ ửng càng không thể cử động được do đã tê cứng. Cặp mông tròn mẩy tráng mịn thì đã có vài dấu tay chất chồng lên nhau.
Cả hai thích thù nhìn thành phẩm của mình, Ran đưa tay tách mở cửa huyệt cho tinh dịch chảy ra nhiều hơn, đưa lên dương vật đã sớm cương cứng trở lại kề vào miệng huyệt, đẩy vào phần đầu rồi rút ra.
Mikey hoảng sợ nhìn anh, lắc lư muốn trốn đi, nhưng Rindou nhanh tay hơn, nâng người em dậy. Mikey bị kẹp giữa hai người khóc không ra nước mắt, cánh tay vô lực cố dùng chút ít sức lực đẩy người trước mắt ra.
"L-làm ơn, đủ r-rồi".
Rindou giống như không nghe thấy, kề sát dương vật của bản thân vào miệng huyệt, mồ hôi em chảy ra, ánh mắt lo lắng dường như hiểu được cả hai sắp làm gì.
"Hức- khô-không được đâu".
"Bé cưng ngoan nào, đêm nay còn dài lắm đấy~".
Rindou yêu chiều hôn lên vành tai em, cả hai không báo trước thúc mạnh vào trong, hai con quái vật to lớn chen chúc trong huyệt động nhỏ bé, tinh dịch còn tồn đọng bên trong thuận thế tràn ra bên ngoài.
Em ứa nước mắt, bụng nhỏ trồi lên một khối, đau muốn xé thân. Cả hai bắt đầu chuyển động, càng lúc càng nhanh, em uất ức gục đầu xuống hõm vai Rindou, chắc rằng đêm nay có khi sẽ không sống nổi mất.
Mikey không biết bản thân bị làm bao lâu, chỉ đủ sức nhận ra rằng bụng mình càng lúc càng căng trướng, tới khi không chịu được mà ngất đi thì lại bị làm cho tỉnh lại.
"Nào cưng ơi~ chúng ta còn nhiều thời gian lắm đấy".
"Hức- Dừng.. Dừng lại".
"Không được~".
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Em đã ở đây được ba tháng rồi, tròn ba tháng sống trong nơi mà bản thân lạ lẫm, em lo cho mẹ, em nhớ cả những người bạn của em nữa.
Nhưng mỗi khi em nhắc về điều đó, Ran và Rindou chỉ lành lạnh cười rồi rời đi, sau mỗi lần em luôn có cảm giác bồn chồn trong lòng ngực.
Rõ ràng là em đã thuận theo họ rồi mà, tại sao vẫn bị giam cầm ở nơi này chứ?! Nhiều khi em uất ức mà khóc lên, đổi lại chỉ là lời dỗ ngọt của họ, không hiểu sao nhưng em luôn ngoan ngoãn trở lại.
Em luôn phải đắm chìm trong sự sợ hãi, mỗi sáng thì đều sẽ như thường thôi, nhưng điều đáng sợ nhất là khi trời về đêm, em luôn phải hứng chịu điều đó mỗi khi mặt trời lặn.
Em không thể thoát khỏi đây được, lúc nào cũng sẽ bị phát hiện rồi mang trở về trừng phạt, em sợ lắm, sợ hãi họ và chính cái danh nghĩa quen biết khi còn nhỏ kia.
Nên làm ơn... Ai đó hãy tới đây, và mang em đi.. Được không?..
Nhưng em thật ngốc quá, ông trời luôn thích đùa cợt số phận của người khác mà.. Em đã bị trói buộc ở đây, ở bên họ. Em trở thành vật sủng của ác mộng, được những giấc mơ ngọt ngào ưu ái, nhưng chung quy chúng sẽ không bao giờ thành sự thật.
Các vị thần sẽ luôn xót thương cho số phận của em mà, em thân ái ạ.
Tận hưởng tình yêu của bọn họ dành cho em đi, thiên thần.
___===___===___
Các bạn, cứu Reiina;-; mới đi tiêm vacxin khi sáng, giờ ê ẩm quá, khóc huhu luôn. Và đau quá nên chương không được hay cho lắm nhỉ? Theo tôi đọc lại là vậy;-;.
Mà tôi hoang mang nhiều chút lắm, khi sáng lúc mà đang đợi tiêm vacxin, con bạn tôi phát wifi cho tôi, Reiina mở Wattpad ra, phát hiện có bạn nói là mình bị phốt re-up truyện. Tôi hoang mang lắm, mỹ nữ ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa.
Nhồi máu cơ tim, khó thở các thứ, hai con bạn ngồi lấy giấy quạt cho tôi, không là xỉu ngang rồi. Như cái trạm cấp cứu mini z đó, eheheh. Con QniTaeV có nghe tôi sầu khóc qua điện thoại. Tôi đang đợi bạn đã nói tôi bị phốt nói tên người phốt, bọn tôi sẽ có một cuộc nói chuyện để làm rõ vấn đề.
Ôi chill đi các pạn, chuyện nhỏ thôi dẹp bỏ nó đi, và chúng ta vẫn có một pic nho nhỏ và đương nhiên art by Reiina😼(và nó vẫn phèn nhé, so sad quớ😿).
[Pov: Phạm Thiên đã có một vụ cá cược, Mikey đã thua vì em không đủ trình lươn lẹo với tụi kia, em đã nhận một yêu cầu nhỏ, đó là mặc áo của một trong số 3 người Ran, Rindou, Sanzu, khá ngượng ngùng đấy chứ].
_Mikey: *trong trường hợp ngượng ngùng thế này, đừng nhìn mặt tụi kia*.
_Sanzu: *Mikey của bố mày xinh vailon luôn, ũmg em ơi cưới ik, gwoacwhabvakaha cho hun miếng koii*.
_Rindou: *kệ mẹ cuộc đời, tao gục ngã trước sự xinh đẹp này trước đây*.
_Ran: Áo của em đó mọi người, của em á, omg tuỵt quá, mặc áo của em là người của em rồi á nha mọi người.
_Hai đứa kế bên: ủa mày nói cái gì?
Tiếp sau Kokonoi thì tới Ran bị hội đồng, đương nhiên Mikey đã được Kakuchou chỉnh lại quần áo và vui vẻ gặm Taiyaki.
*Omg mãi yêuuu các bạn💕*.
*chỉ đăng tải tại W.a.t.t.p.a.d!*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro