day21 (2)


(2) for ever

trải qua hai tháng sống chung với bố đường, mikey nghiệm ra một chân lý, rằng người ta thật sự là bố em luôn, thậm chí còn hơn cả thế.

anh lo cho em từng tí một, từ ăn đến mặc, từ đi đến về, từ giờ đến giấc, lông bông thế nào anh cũng chiều được tất. và anh thật sự không hề nhắc gì đến kết hôn, mặc dù trước đó anh đã mong cầu nó thế nào, có lẽ là do em nói em chưa muốn.

công việc của mitsuya thật ra rất bận, anh là sếp lớn của một công ty chuyên về mảng thời trang cả trong và ngoài nước, nghe đâu trước đây anh còn từng là nhà thiết kế nữa cơ, lúc nào ở gần nhau mikey cũng thấy điện thoại anh reo liên hồi, và trong phòng làm việc của anh thì giấy tờ hồ sơ hàng đống. cả bản thiết kế và vải vóc nữa.

mitsuya thường ra khỏi nhà vào lúc 7 giờ mỗi sáng và trở về lúc 8 hoặc 9 giờ mỗi tối, đó như là lịch trình bất di bất dịch của anh vậy, nhưng từ khi mikey dọn qua sống cùng, khung giờ anh ở bên ngoài đã thay đổi kha khá.

sáng 9 giờ mới lái xe đi, do mikey ngủ dậy muộn, có vài hôm em còn ngủ hẳn tới chiều, mitsuya thì thấy lo khi cứ để em ngủ một mình như vậy nên anh ngủ thêm cùng em (thật ra chỉ nằm đấy ôm em chứ anh không ngủ thêm được tí nào), sau đó nếu gọi em dậy được thì sẽ nấu đồ ăn sáng cho em, còn không thì đi làm trước, để cô giúp việc lo cho em giùm. tối 6 giờ anh đã về rồi, lần nào cũng như một đều mua quà về cho em, dù anh chẳng đi đâu xa hay là dịp đặc biệt gì. có hôm là hoa, có hôm là bánh kẹo, có hôm là cái áo mà em lướt web nhắm trúng nhưng chưa có thời gian để mua. và sau đó mikey sẽ hôn anh một cái vào má, coi như cảm ơn anh.

với thời gian đi làm như vậy thì đương nhiên mitsuya sẽ phải mang công việc về nhà xử lí. đó là lí do tại sao phòng làm việc của anh ngày càng chật chội và trông rất mệt mỏi (với mikey mỗi khi em đi vào).

...

"em ấy có thích macaroon không nhỉ?"

mitsuya lẩm nhẩm nói nhỏ, anh đứng ở tiệm bánh ngọt này đã gần 30 phút rồi nhưng vẫn chưa biết nên mua loại nào về, cũng tại anh không biết em thích cái nào hơn vì lần nào em cũng tỏ ra rất thích thú.

"hay là mua mỗi loại một ít?"

tay miết miết thành kính tủ, mitsuya đi dọc cả tiệm nhìn từng loại bánh đang được bày bán, có lẽ anh nên mua hết thay vì cứ đắn đo thế này, đã sắp 6 giờ rồi và có khi (anh mong là) mikey đang đợi anh ở nhà.

nhưng rồi khi quay lại với cô chủ ngay cửa tiệm, đập vào mắt lại là khay macaroon với đủ màu sắc hương vị, mitsuya đoán anh sẽ chỉ mua một hộp những cái bánh này thôi, lần sau sẽ để tâm đến những loại khác.

mỗi ngày tặng một cái sẽ tốt hơn là tặng một lần hết tất cả mà. mưa dầm thì thấm lâu đi, phải có gì đó kéo dài và tạo thành thói quen cho em ấy, phải cho em quen với những món quà từ anh và coi đó như điều dĩ nhiên không thể thiếu.

"chúc quý khách ngon miệng, mong quý khách lần sau tiếp tục ghé qua."

cầm hộp bánh trên tay và nhận lời chúc cũng như lời chào từ chủ tiệm, mitsuya gật nhẹ đầu cười đáp lại, sau đó thì lên xe về nhà.

hôm nay tâm trạng anh tốt đến lạ, phấn khích một cách khó hiểu.

sắp có gì đó anh mong ngóng xảy ra chăng?

lái xe vào garage, cầm theo đồ và hộp bánh vào nhà, thứ mà mitsuya thấy đầu tiên không phải là cô giúp việc đang chuẩn bị ra về như mọi khi nữa, thay vào đó là mikey, với dáng vẻ như thể em sắp ra ngoài.

khác với mọi lần khi đi đâu chơi, hiện tại em đang mặc một cái hoodie màu hồng với áo khoác bên ngoài và một chiếc quần ống suông đen dài, chân đeo giày thể thao trắng còn tóc thì xoã ra tán loạn. loại khí chất mềm mại anh chưa thấy bao giờ, nom ngoan hiền quá.

bình thường chỉ toàn thấy áo sơ mi và quần jeans với mấy cái dây treo lủng lẳng rách chỗ này chỗ kia thôi à, giờ đổi style phát khác hẳn 180 độ. nhưng mà vẫn xinh, xinh đáo để luôn.

mikey đang ngồi chiễm chệ ở huyền quan, em ngước đầu lên nhìn anh ngay khi anh vào cửa nhưng tuyệt nhiên lại chẳng nói gì, trong đôi mắt là lấp loé ánh sáng như sao trời đêm.

"em định đi đâu à?"

mitsuya đứng từ trên cao nhìn xuống, giọng nói đầy cưng chiều mà đến anh cũng không nhận thấy. cơ mặt cũng dãn ra đáng kể từ khi thấy em.

ngoài dự đoán của anh, mặt mikey chầm chậm đỏ lên. em ngại sao? anh cứ nghĩ là em đã quen với những lời lẽ quan tâm từ anh rồi chứ?!

"...ừm."

đôi mắt mikey liếc qua chỗ khác, em lúng túng tìm thứ gì đó để nhìn vào, làm như thể em không hề để tâm khi nói ra những câu chữ tiếp theo, và thật may mắn, hộp bánh trên tay mitsuya là thứ rất phù hợp để em gửi gắm tầm mắt vào lúc này. 

thấy em nhìn vào hộp bánh, mitsuya liền đưa nó cho em: "của em đây, macaroon."

anh ngồi xuống cạnh em, quan sát mikey mân mê viền hộp bánh, im lặng như vậy.

một lúc sau em nhỏ giọng: "anh có muốn đi cùng em không?"

mitsuya gật đầu: "dù không biết là đi đâu, nhưng nếu em muốn thì mình đi."

...

mikey nhìn ra cửa kính, mưa lất phất bên ngoài lành lạnh, không khí trong xe lại ấm nóng một cách kì quặc. do máy sưởi hay do gì khác thì em không chắc, nhưng phần nhiều không phải do máy sưởi đâu, em biết mà.

sờ sờ cánh môi mình mềm ẩm, nhớ lại vừa rồi nó đã được người kia hôn một cách cẩn trọng đến mức nào, mặt em lại đỏ lên khó khống chế. cũng tại em không thích thắt dây an toàn nên mới nhờ anh làm giúp, ai mà ngờ người ta lại thừa cơ hội hôn em đâu.

không biết tại sao nhưng dạo gần đây em hay ngại lắm. được mitsuya hôn nhẹ vào trán thôi cũng thấy ngượng chín cả người, nói gì đến hôn môi hay làm những việc xa hơn thế.

"chúng ta đi về nhà em?"

em nghe mitsuya hỏi, cũng chỉ ậm ừ trong cổ họng. có nên nói cho anh biết vì sao lại phải về không nhỉ? lỡ mà nói ra anh sợ thì không tốt chút nào, em không muốn phải về đấy một mình đâu.

suy nghĩ một hồi, mikey lại thấy mình nên nói với anh trước thì hơn, tránh cho anh bất ngờ.

em lựa lựa từ: "anh hai gọi em về, bảo là cha muốn nói đến hôn sự của em…"

len lén nhìn qua mitsuya, em để ý sắc mặt anh trầm xuống một chút, anh lặp lại: "về hôn sự của em?"

"vâng. cụ thể thế nào em cũng không rõ nhưng nghe anh hai nói, đại khái cha muốn em nhanh nhanh lập gia đình."

mitsuya đạp thắng để xe chạy chậm lại, anh đi vào vùng trung tâm thành phố đông đúc, nơi mà nhà em toạ lạc: "và em?"

"em nói sẽ về với anh."

căn biệt thự nhà sano hiện ra trước mặt, cổng được người làm mở ra, mitsuya chạy xe vào.

hai người an vị trong phòng khách trong ít phút, sau khi mikey đã ôm anh trai và em gái mình, giới thiệu mitsuya với cả hai.

ông sano chậm rãi đi từ trên lầu xuống, khí thế trầm ổn bình lặng từ ông khiến người đối diện thấy thoải mái, tuy vậy thì mitsuya thật sự không thả lỏng nổi, anh khá căng thẳng khi đối mặt với cha của mikey.

vẻ mặt ông ôn hoà lắm, coi bộ cũng không quá có thành kiến gì với anh nhưng không hiểu sao mitsuya vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này thực chất lại không có mấy phần thiện cảm với mình.

hay anh lo quá rồi? vì nhìn mikey vẫn rất tươi tỉnh, em nói cười liến thoắng và có vẻ em đang cố lơ đi vấn đề chính của lần về nhà này, hôn sự của em.

"con còn định chơi bời đến khi nào?"

ông sano để cho mikey nói chuyện dẫn dắt một hồi, mãi mà không thấy em nhắc gì về việc ông đã dặn thằng cả nói đến trong điện thoại, đành tự mình lôi chuyện này ra nói thẳng. thôi thì để ông làm rõ chuyện này cũng được, thân là phụ huynh mà.

"...con..."

mitsuya im lặng nhìn mikey và cha em, đang không biết có nên nói giúp em vài câu không thì nghe ông sano nhắc đến mình: "cậu là bạn trai nó à?"

bầu không khí rơi vào trầm tư, mikey thì không biết nên trả lời thế nào dù người được hỏi không phải em, mitsuya thì không dám tự nhận vì trước giờ em vẫn chưa chính thức xác nhận mối quan hệ này, còn ông sano thì chờ đợi hai đứa.

mãi không thấy ai lên tiếng, ông bèn nói: "xem ta hồ đồ chưa này. manjirou đã nói qua điện thoại rằng sẽ về đây với cậu thì chắc chắn cậu là bạn trai nó rồi. vậy..."

ông nhìn con trai mình một chút, thấy nó không phản đối gì, vành tai và cổ còn từ từ đỏ lên, ông nói tiếp: "hai đứa tính khi nào thì kết hôn?"

đến đoạn này thì mikey ngẩng phắt đầu lên nhìn cha, xong lại quay qua nhìn mitsuya đang ngồi cạnh. em muốn nói là em chưa có ý định thành gia lập thất gì hết, em vẫn còn muốn chơi cơ, nhưng nhìn cha mình là em hiểu rồi, nếu tối nay mà không giải quyết cho xong chuyện này và ước định một thời điểm kết hôn cụ thể, em chắc chắn sẽ không thể rời khỏi đây và nay mai thôi, mấy cô gái chàng trai sẽ được đưa tới để em xem mắt.

mitsuya suy nghĩ gì đó, theo anh thì ngày mai kết hôn luôn cũng không phải vội, nhưng mikey lại chưa muốn kết hôn, anh không muốn ép em.

anh nhìn ông sano: "hiện tại tụi con chưa muốn kết hôn ạ, tụi con muốn sống thử với nhau trước."

ông sano nhíu mày: "đã sống chung được hai tháng rồi còn chưa thấy đủ à?"

như nghĩ ra gì đó, ông đập tay xuống bàn, giọng lạnh xuống: "hay đây chỉ là vở kịch thôi manjirou? con thuê cậu ta về để diễn qua mặt ta thôi đúng không? thực chất không có yêu đương sống thử gì hết?!"

mikey giật nảy, em vội lắc đầu: "không, không phải mà."

mitsuya toát mồ hôi vì sự thay đổi đột ngột từ ông sano, anh nuốt nước bọt, đính chính: "đây không phải vở kịch đâu ạ. tụi con đang yêu nhau và sống thử để sau khi cưới không có khúc mắc gì."

nghe câu trả lời vừa lòng, ông sano mới thở nhẹ ra. thôi vậy, nếu chúng nó chưa muốn bây giờ cưới thì để từ từ, nội cái chuyện thằng trai thứ nhà ông có người chịu rước đi đã là tin mừng rồi, chưa nói đến hôn nhân của nó.

...

"lần sau anh mua macaroon nữa nhé? em thích chúng."

mikey nhấm nháp mấy cái bánh nhỏ, vừa nhai vừa đưa ra yêu cầu với chồng tương lai của mình.

mitsuya yêu chiều gật đầu: "ừ, lần sau sẽ lại mua cho em."

anh ngồi dưới sàn nhà trải thảm, nhè nhẹ dùng lực xoa bóp chân cho em. lâu lâu mới có tối rảnh thế này, anh muốn ngồi đây chăm em thay vì lại lao đầu vào công việc.

lựa lựa giữa mấy cái bánh nhỏ toàn màu sắc sặc sỡ, mikey lấy một cái hương dâu màu hồng lên, đút cho mitsuya ăn. người kia cắn một miếng, còn tiện miệng liếm cả ngón tay em, làm em giật phắt thu tay về, mắt nhìn chăm chăm tay mình.

lưu manh!

trước đó làm gì có như này đâu, đều là trưởng thành thành thục, sao giờ lại động một cái là hôn chạm một cái là liếm em như thế?!

đúng là ai rồi cũng khác mà!

"vậy... em muốn khi nào thì kết hôn?"

mitsuya nghiêm túc lại, hỏi ra câu mình đã muốn biết từ lâu.

mikey dài giọng: "hừmmmmm..."

"em đoán là nếu lần sau anh mua thêm cả taiyaki cùng với macaroon, rồi làm thành một đoá hoa thật lớn và cầu hôn em thì mình sẽ kết hôn?"

em bỏ miếng bánh mitsuya cắn dở vào miệng mình, rút hai chân ra khỏi tay anh rồi lấy chăn trùm lên cả người mình. ló mỗi cái mặt ra, chu môi: "như thế không quá khó với anh đâu đúng không?"

mitsuya nhìn em thật lâu, đột nhiên rướn người tới muốn hôn em nhưng mikey lại không cho, em dùng cả hai tay chặn miệng anh lại. mitsuya buồn cười, anh liếm lên lòng bàn tay em, người kia bất ngờ thu tay về anh liền hôn tới, đè cả mikey nằm luôn xuống ghế dài ấm áp.

"vậy mai mình kết hôn. anh sẽ mua hoa cho em mỗi ngày, thậm chí nếu em muốn, mỗi buổi sáng trưa chiều tối, lúc nào cũng sẽ tặng hoa cho em."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro