hồi sáu (r18)

Âm thanh đầu tiên Nagi nghe thấy là tiếng kính vỡ.

Không phải vụn vỡ trong hỗn loạn, mà là sự rạn nứt chậm rãi, như thể ai đó đang dùng móng tay cào lên mặt gương đến rách cả không gian.

Nagi mở mắt.

Cậu thấy mình đang đứng trong một căn phòng trống. Không cửa, không trần, không tường. Chỉ là một không gian bao la phản chiếu từ hàng ngàn tấm gương lơ lửng trong không khí, dày đặc, vô tận như mê cung. Trong từng tấm gương là chính cậu, nhưng không tấm nào giống nhau. Có tấm cậu đang nhắm mắt ngủ, có tấm đang đi, có tấm đang khóc, có tấm đang cười, một nụ cười méo mó. Có một tấm cậu quay lưng lại, nhưng không phải quay lưng với người khác, mà là với chính mình.

Và rồi, cậu thấy hắn.

Không phải là hình ảnh phản chiếu.

Là Reo… đang ở trong gương, nhưng sống động hơn tất cả những gì Nagi từng mơ.

“Lâu rồi không gặp.” Giọng hắn vang lên dịu dàng, âm trầm như lời thủ thỉ ngọt ngào bên gối “Hay đây là lần đầu nhỉ?”

Reo đứng trong một khung gương cao, ánh sáng bạc chảy dọc theo cơ thể như phủ một lớp bụi tinh thể. Áo sơ mi trắng xộc xệch, không cài cúc, để lộ làn da nhợt nhạt mịn màng, từng sợi tóc tím bạc trôi lơ lửng trong không khí như đang chìm dưới nước. Đôi mắt tím sâu hoắm, không phản chiếu gì cả, chỉ nuốt trọn ánh nhìn của người khác.

“Cậu đến thật đúng lúc.” Reo giơ tay ra khỏi mặt gương. Làn kính mờ dần, rồi tan như lớp nước bị xé toạc. “Vào đây.”

Nagi không hỏi, cũng không lùi bước.

Cậu bước tới, xuyên qua mặt gương như một bức màn mỏng, và cảm giác đầu tiên là da thịt va vào một thứ mềm lạnh như nước, nhưng lại cháy bỏng như hơi thở ban đêm.

Thế giới bên kia gương không có trọng lực. Không có âm thanh. Chỉ có ánh sáng bạc lơ lửng và nhịp đập của trái tim vọng lên từ lồng ngực.

Reo ôm lấy cậu ngay khi cậu bước vào.

“Cậu đã quen với việc này rồi, phải không?” Hắn khẽ thì thầm bên tai, ngón tay lướt dọc sống lưng Nagi, cào nhẹ như đo độ mềm của từng đốt sống. “Quen bị nhìn, bị chạm, bị yêu, bị chiếm hữu… đến mức không còn biết thế nào là thật.”

Bàn tay Reo trượt vào trong áo cậu, lột từng lớp vải khỏi người như đang gỡ quà. Không có vội vã. Không có cưỡng bức. Chỉ có một sự chiếm lĩnh thong thả đến ngột ngạt, như một vị vua cổ đại đang mở cánh rương chứa báu vật ngàn năm.

Khi áo rơi xuống, Reo vuốt nhẹ nơi xương quai xanh của Nagi, nơi từng người, từng ký ức, từng giấc mơ đã chạm tới, rồi cúi xuống hôn, không vội, nhưng sâu, rất sâu. Đôi môi hắn mềm đến kỳ lạ, ẩm và ấm.

“Cậu biết mình đẹp thế nào không, Nagi?”

Một tay Reo giữ cằm cậu, tay còn lại luồn vào thắt lưng, kéo sát cơ thể cả hai. Phần thân dưới của hắn cứng rắn, áp vào hông cậu, không hề che giấu.

Hắn cởi quần cậu, từng nút, từng đường vải, từng cử động đều như một nghi lễ. Khi làn vải cuối cùng trượt khỏi chân, Nagi cảm nhận toàn bộ cơ thể mình bị phơi bày trong ánh sáng bạc, phản chiếu trong hàng ngàn tấm gương lơ lửng quanh họ. Một sự trần trụi không thể trốn chạy.

Một nỗi khoái cảm kỳ dị dâng lên khi thấy chính mình bị nhìn từ trăm góc độ.

“Cậu luôn yên lặng như thế này à?” Hắn mỉm cười. “Mỗi khi được ai đó chạm vào ấy?”

Hàng mi cong khẽ run.

Reo quỳ xuống, đặt một nụ hôn lên bụng dưới, rồi trượt môi xuống thấp.

Khi đầu lưỡi hắn chạm vào nơi đó, Nagi run nhẹ. Môi Reo rất ấm, lưỡi hắn rất ẩm, và từng động tác liếm mút đều đầy kỹ thuật như thể hắn đã thuộc lòng cơ thể này, như thể đã làm điều này hàng trăm lần trong hàng trăm giấc mơ khác.

Nagi không kêu. Nhưng thở dồn dập. Cậu không đẩy ra. Cũng không kéo lại. Chỉ để hắn làm, để mình trôi theo dòng lửa râm ran đang chảy khắp từng thớ cơ. Mắt mở, nhìn thẳng vào Reo, và vào chính mình trong những tấm gương xung quanh. Cậu thấy mình đang tan chảy, co rút, mất kiểm soát.

Khi Reo đứng lên, cậu gần như phải dựa hoàn toàn vào hắn mới có thể giữ thăng bằng.

“Cậu đã quen bị người khác xâm chiếm” hắn thì thầm, môi khẽ hôn lên vành tai nhạy cảm của Nagi.“Nhưng cậu chưa từng bị "yêu" như cách tôi "yêu" cậu.”

Hắn đẩy cậu xuống một mặt gương phẳng trơn. Cơ thể Nagi tiếp xúc với thủy tinh lạnh buốt, nhưng bỏ qua cái lạnh ấy, sự ấm nóng lại như cuộn trào lên từ bên trong. Reo nâng một chân cậu lên, khẽ tách đùi, dùng ngón tay đã thấm chất bôi trơn vuốt qua khe mềm, xoa bóp, rồi đẩy sâu vào.

“Thở đi,” hắn nhắc. “Nếu không, cậu sẽ chết mất.”

"..."

Khi phần thân hắn tiến vào, chậm rãi và sâu, Nagi cắn nhẹ môi để không bật thành tiếng. Cảm giác bị lấp đầy khiến bụng dưới cậu co giật. Reo giữ hông cậu bằng cả hai tay, hơi nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu. Ánh nhìn đó như chứa cả sự khát vọng lẫn yêu thương, và cả thứ gì đó sâu hơn, ám muội hơn.

Chiếm hữu vĩnh viễn.

Hắn bắt đầu chuyển động. Ban đầu là nhẹ nhàng, rồi dần dần sâu hơn, rồi nhanh hơn. Cơ thể Nagi rung lên theo từng cú thúc, da thịt cọ sát vào gương đến nóng rát. Mỗi nhịp đâm vào lại khiến cậu càng lún sâu vào cái khoái cảm kỳ lạ giữa đau đớn và ngọt ngào, giữa mông lung và khao khát được tiếp tục.

“Gọi tên tôi đi.” Reo ra lệnh, bàn tay xiết lấy cổ cậu nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực. “Nagi, nhìn tôi, gọi tôi.”

"... Reo.”

Hắn cười. Cười như vừa được ai đó cho món kẹo yêu thích.

Sau cùng, khi cả hai cùng tan vào nhau, cơ thể chấn động trong cao trào, hơi thở loạn nhịp, mồ hôi chảy xuống sống lưng. Reo nằm đè lên cậu, vẫn ở trong, tay ôm chặt lấy eo cậu, trán áp trán, môi chạm môi.

“Tôi sẽ không biến mất,” hắn nói khẽ. “Kể cả khi cậu quên tôi, tôi vẫn sẽ ở đây, trong gương, trong giấc mơ của cậu.”

.

.

.

Nagi tỉnh dậy.

Căn phòng tối om. Chiếc gương treo trên tường mờ căm, dính đầy hơi nước.

Giữa hai chân cậu vẫn còn nhức buốt. Nhưng không có ai bên cạnh.

Chỉ có một mảnh gương nhỏ nằm trên ngực, phản chiếu hình ảnh chính cậu, đang khẽ mỉm cười.

Dây chuyền trên cổ nứt thêm một đoạn, ánh sáng xanh trở nên nhạt nhòa hơn bao giờ hết.

Cậu cầm bút, viết.

Đêm 6. Thế giới gương – Reo Mikage.
Luật: Đừng nhìn vào gương nếu không muốn bị ham muốn nuốt chửng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro