TaeJoon - Có anh ở đây, em không cần mạnh mẽ nữa

Namjoon bước vào phòng, cảm giác nặng nề trong lòng cậu đã kéo dài suốt cả ngày. Cậu mệt mỏi, không phải vì cơ thể, mà vì tâm trí. Những suy nghĩ rối bời cứ quấn lấy nhau, khiến cậu không thể nào tìm được một lối thoát. Khi Namjoon bước vào căn phòng quen thuộc, ánh sáng dịu nhẹ của buổi chiều tà chiếu vào qua cửa sổ, tạo nên một bầu không khí bình yên lạ kỳ.

Taehyung đã ngồi ở góc phòng, đôi mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời chiều mang một sắc cam nhẹ nhàng. Anh không vội vàng nói gì, nhưng ánh mắt anh lặng lẽ dõi theo Namjoon, như thể biết rằng cậu đang mang một nỗi buồn khó nói ra. Taehyung không cần hỏi, chỉ đứng lên khi Namjoon bước vào, bước lại gần và đưa tay ra, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy sự an ủi.

Namjoon nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Taehyung, nơi không có sự phán xét, chỉ có tình yêu và sự kiên nhẫn. Cậu lặng lẽ đặt tay mình vào tay anh, và ngay lập tức, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Như thể tất cả những nỗi đau, mệt mỏi, đều có thể tan biến chỉ với một cái nắm tay như vậy.

“Em không sao,” Namjoon thì thầm, nhưng lời nói đó chẳng thể che giấu được sự mệt mỏi trong ánh mắt cậu.

Taehyung không trả lời ngay lập tức, mà chỉ kéo Namjoon vào lòng mình. Cảm giác của Taehyung như một sự bảo vệ vô hình, không cần nhiều lời, chỉ cần sự hiện diện của anh là đủ. Anh vỗ về lưng Namjoon, nhịp thở đều đặn của anh như một lời hứa rằng sẽ không có gì khiến cậu phải đối mặt một mình.

“Anh biết em đang mệt,” Taehyung nói, giọng anh dịu dàng, ấm áp. “Nhưng em không cần phải gánh mọi thứ một mình đâu. Anh ở đây rồi.”

Namjoon nhắm mắt lại, cho phép mình chìm vào sự an ủi đó. Cảm giác này thật khác biệt so với mọi lần, không còn là sự lo âu, không còn là sự bối rối nữa. Cái ôm của Taehyung như một tấm chăn ấm, bao bọc lấy cậu, làm dịu đi mọi cảm giác khó chịu trong lòng.

“Em sợ lắm, Taehyung à,” Namjoon nói trong hơi thở nghẹn ngào. “Em sợ mình sẽ không thể vượt qua hết được tất cả những thứ này. Mọi thứ xung quanh cứ thay đổi, và em... em không biết mình có đủ mạnh mẽ để chịu đựng nữa.”

Taehyung im lặng, chỉ vỗ về Namjoon, những ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua tóc cậu. Anh không nói gì nhiều, vì anh biết rằng đôi khi, những lời nói không thể giúp được gì. Chỉ có sự hiện diện của anh là đủ. Và chính trong những khoảnh khắc im lặng ấy, Namjoon cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm hơn.

“Không sao đâu,” Taehyung thì thầm. “Em không cần phải mạnh mẽ suốt đâu. Anh sẽ luôn ở đây, để em không phải đi một mình.”

Namjoon ngước lên nhìn anh, đôi mắt cậu vẫn còn chút buồn, nhưng có một tia sáng nào đó dần lóe lên trong đó. Cảm giác của sự yêu thương, sự an ủi từ Taehyung đang dần xoa dịu đi nỗi đau trong lòng cậu. Cậu không cần phải thay đổi để xứng đáng với ai, không cần phải gánh vác tất cả. Chỉ cần có Taehyung bên cạnh, cậu biết rằng mọi thứ sẽ dần trở nên ổn hơn.

Taehyung mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười chỉ có những người yêu thương nhau mới hiểu. Anh hôn nhẹ lên trán Namjoon, như một lời khẳng định rằng tất cả những gì cậu phải làm là thả lỏng, là tin tưởng vào anh.

“Chúng ta sẽ vượt qua tất cả,” Taehyung nói, giọng anh đầy kiên định. “Chỉ cần em tin vào anh, tin vào chúng ta.”

Namjoon cảm nhận được sự yên bình trong lời nói đó, và cậu khẽ gật đầu. Trong khoảnh khắc này, cậu biết rằng dù có gặp khó khăn gì, chỉ cần có Taehyung bên cạnh, cậu sẽ luôn có nơi để trở về, một nơi mà ở đó, không có sự cô đơn hay nỗi buồn nào có thể tồn tại lâu dài.

Gió chiều lướt qua khung cửa, khe khẽ lùa vào từng nhịp thở. Trong vòng tay của Taehyung, Namjoon như tan chảy. Không phải bởi sự yếu mềm, mà vì cậu đã quá lâu không được ai ôm như thế không vì trách nhiệm, không vì hình tượng, chỉ vì… cậu cần được ôm.

Từng lời Taehyung nói như sợi chỉ thêu lại những mảnh lòng rạn vỡ trong cậu. Và thật lạ, chỉ cần là giọng nói ấy, bàn tay ấy, cậu có thể tin.

“Em đã luôn nghĩ mình phải gồng lên… phải giỏi giang, vững vàng để không ai thất vọng.”

Namjoon thì thầm, bàn tay cậu nắm lấy vạt áo của Taehyung, như thể nếu không nắm lại, những cảm xúc trong lòng sẽ tuôn trào thành nước mắt.

“Nhưng em không giỏi như người ta nghĩ. Có những ngày em chỉ muốn biến mất…”

Taehyung không ngạc nhiên. Anh chỉ khẽ kéo đầu cậu áp lên ngực mình, để Namjoon nghe rõ nhịp tim đều đặn đang đập phía trong.

“Em có thể dựa vào anh mà, gấu à. Dù em có mệt, có gục ngã… anh vẫn sẽ ở đây.”

“Thế giới có thể quay lưng, nhưng anh thì không.”

Namjoon cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt cậu mờ nước, nhưng không rơi giọt nào. Không phải vì cậu cố chịu, mà là vì... có Taehyung rồi, nước mắt chẳng cần phải nói thay lòng nữa.

Cậu khẽ nhích người, ngồi lên đùi Taehyung, vòng tay qua cổ anh, tựa trán vào trán anh – một cử chỉ dịu dàng nhưng tha thiết.

“Anh có thấy em phiền lắm không?”

Taehyung bật cười khẽ, cằm anh chạm vào mái tóc nâu sẫm của Namjoon.

“Phiền gì mà dễ thương thế này, anh nhận suốt đời.”

Namjoon đỏ mặt, nhưng vẫn rúc sát hơn.

“Đừng buông em ra nữa, Taehyung. Đừng biến mất… như những người trước đó.”

Taehyung nghiêm giọng, không còn nụ cười tinh nghịch thường ngày.

“Anh không giống họ. Anh không đến để rồi rời đi. Anh đến để ở lại.”

Anh nói, và khẽ đặt tay lên tim Namjoon:

“Nơi này, từ giờ là nhà của anh.”

Namjoon khẽ gật đầu, rồi vùi đầu vào hõm cổ Taehyung, như chú gấu nhỏ rúc vào chăn bông, mặc kệ cả thế giới ngoài kia có ra sao.

Một giờ sau.

Hai người vẫn chưa rời khỏi góc phòng. Hoàng hôn dần buông, ánh sáng chuyển sang màu tím tro dịu nhẹ. Taehyung vẫn ngồi đó, tay luồn vào tóc Namjoon, miết nhè nhẹ từng lọn.

“Gấu này…”
“Hửm?”

“Từ giờ… cứ khóc khi muốn khóc. Cười khi muốn cười. Ngủ khi muốn ngủ.
Anh không cần em phải giỏi, chỉ cần em ở bên anh là đủ rồi.”

Namjoon mỉm cười trong mắt ướt. Cậu ngước lên, khẽ chạm môi vào má Taehyung:

“Cảm ơn… vì đã không rời đi khi em yếu đuối nhất.”

Taehyung bế gấu nhỏ lên giường, đắp chăn, khẽ thơm lên trán cậu lần nữa.

“Ngủ đi.
Ngày mai dù bão hay nắng, anh vẫn nắm tay em qua hết.”

Namjoon khép mắt, mỉm cười – nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Bởi vì trên đời này, điều kỳ diệu nhất không phải là vượt qua giông tố…
Mà là tìm được một người, dẫu giông tố đến đâu, vẫn ở bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro