YoonJoon - 2

Dưới ánh đèn vàng nhạt của phòng nhạc, buổi chiều như lắng lại thành một khoảng thời gian chẳng đo đếm được.

Cậu bé vẫn ngồi đó, ngón tay nhỏ nhắn chạm lên từng phím đàn, lần này cậu tạo ra được một nốt nhạc lạc lõng, mong manh, nhưng là một tín hiệu. Yoongi nhẹ gật đầu, không nói gì. Chỉ đưa tay chạm vào bàn tay cậu, dẫn dắt từng phím kế tiếp như dắt một đứa trẻ tập đi.

Từng nốt một, bản nhạc bắt đầu hình thành. Không phải là thứ nhạc lý khuôn phép, mà là những nốt bập bẹ, chênh chao như tiếng nói đầu tiên sau nhiều năm câm lặng.

Namjoon đứng sau tấm kính, nắm tay lại, mắt cay xè. Anh không phải phụ huynh, cũng chẳng là giáo viên. Anh đến đây vì muốn hỗ trợ dự án âm nhạc chữa lành cho trẻ em đặc biệt nhưng sâu trong lòng, là vì muốn thấy một mặt khác của Yoongi. Và giờ đây, anh không chỉ thấy, mà còn thấm.

Cậu bé quay đầu nhìn Yoongi, ánh mắt lấp lánh như thể cả thế giới vừa mở ra. Cậu không cười, nhưng Yoongi hiểu và khẽ chạm tay lên đầu cậu bé như một lời thầm thì: “Em giỏi lắm.”

Lúc cậu bé được y tá đón về, Namjoon bước vào phòng. Căn phòng vắng tiếng trẻ con, nhưng dư âm còn đọng lại, trong từng nốt vang nhẹ. Yoongi đang lau cây đàn.

Namjoon không nói gì, chỉ rút ra một tờ giấy nhỏ. Trên đó là bản nhạc do chính cậu bé ban nãy chạm nên, những nốt lệch, nhưng thành thật đến nao lòng.

”Anh có biết...” Namjoon bắt đầu, giọng thấp và run như bản nhạc thiếu nhịp, “...rằng anh khiến em thấy thế giới này còn chỗ cho dịu dàng?”

Yoongi ngừng tay. Một giây. Hai giây. Rồi anh đáp, chẳng quay lại:

“Em khiến anh tin... rằng người như anh cũng có thể được dịu dàng lại.”

Namjoon bước tới, cẩn thận như thể nếu thở mạnh thì khoảnh khắc này sẽ vỡ mất. Anh đưa tay nắm lấy tay Yoongi, bàn tay ấy đầy những vết chai vì đàn, vì nhịp.

“Yoongi...”

“Ừ?”

“Ngày mai, em có thể đến sớm không?”

“Để làm gì?”

Namjoon mỉm cười, ánh mắt anh nhuộm màu hoàng hôn.

“Để anh dạy em lắng nghe bản nhạc của anh.”

Một hôm khác, Namjoon ngồi bên Yoongi, cùng cậu bé hôm nọ. Ba người ba thế giới khác biệt cùng một cây đàn. Cậu bé cười, thật nhỏ, thật ngắn. Nhưng là một nụ cười thật sự.

Yoongi không nói gì. Chỉ nhìn sang Namjoon ánh nhìn đầy biết ơn. Vì có lẽ, nếu cậu bé là bản nhạc đầu tiên anh chữa lành, thì Namjoon chính là bản nhạc đầu tiên chữa lành anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro