[JYCQ] Không hối tiếc
Link: 1034235100.lofter.com
Lưu Vũ đang thả hồn mình trong phòng khách thì nhận được tin nhắn.
Hai giờ sáng. Đây không phải là giờ để thông báo công việc.
Lưu Vũ lưỡng lự cầm lấy ổ bánh dâu ở trong tủ lạnh, đi đến sofa mềm mại ngồi xuống.
Cậu mở khóa điện thoại, tin nhắn trò chuyện của Cao Khanh Trần hiện lên đầu tiên.
Bần thần một lúc, ngón cái dừng lại trên cái tên Cao Khanh Trần rồi nhấn vào.
Tên gợi nhớ của Cao Khanh Trần vẫn là "Nine."
Trước đây, về cơ bản thì không cần phải tìm tên của y, bởi vì lúc nào nó cũng xuất hiện đầu tiên hết. Mỗi ngày đều có một chấm đỏ nho nhỏ. Tuyệt đối không bị những tin nhắn khác che lấp.
Không biết đã bao lâu rồi, cậu mới lại thấy được cái tên này.
Nine: Ca, em có đến dự lễ kỷ niệm không?
Nine: Mọi người nói anh tới hỏi em
Nine: Em không trả lời tin nhắn nhóm. Bận lắm sao?
Theo sau đó là một biểu tượng cảm xúc được đính kèm. Chính là hình ảnh Cao Khanh Trần yêu cầu Lưu Vũ xoa đầu mình.
Và y vẫn gọi cậu là "ca".
Lưu Vũ thầm thở dài trong lòng. Giọng điệu của Cao Khanh Trần ở phía bên này màn hình cũng có thể cảm nhận được. Gần một năm nay cậu không liên lạc với y, thế mà y vẫn tỏ cái thái độ dính lấy nhau như mọi lần.
Lưu Vũ chỉ đành giả vờ thoải mái đáp lại rằng, "Em dĩ nhiên là đi chứ, em chỉ mới đi làm về, còn chưa kịp kiểm tra điện thoại."
Nghĩ xong lại thêm một câu, "Nine, ngủ sớm đi."
Bên kia cũng trả lời lại, "Chúc em ngủ ngon."
Lưu Vũ không thoát màn hình. Cậu kéo lịch sử trò chuyện lên. Lần cuối cùng hai người nhắn tin là ngày 25 tháng 4 năm 2023. Cao Khanh Trần nói với cậu rằng cậu để quên nhẫn ở tủ đầu giường. Đó là chiếc nhẫn mà Lưu Vũ đã mua cùng với Cao Khanh Trần, được khắc tên của bọn họ ở bên trong. Và cậu thường hay đeo nó nhất.
Lưu Vũ nói, là cậu cố tình đặt lại đó. Sau này không còn nhiều cơ hội đeo cùng với nhau, vậy thì hãy giữ lại coi như là kỷ niệm đi.
Lên một chút nữa là ngày 24 tháng 4. Bọn họ, người thì bận thu dọn hành lý và chuyển đi, người thì vội vàng để kịp buổi phát sóng cuối cùng của cả nhóm.
Ngày hôm đó, Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ đang cùng nhau nói về tương lai bên tòa B. Lưu Vũ gửi tin nhắn hỏi y có muốn đi chung xe không. Cao Khanh Trần trả lời, "Ca, em đi trước đi, anh còn chưa bắt đầu dọn phòng nữa."
Cậu do dự, sau đó theo chân AK và Rikimaru vào trong xe, đồng thời chuyển tiếp tin nhắn từ người đại diện sang, ý bảo rằng muốn bọn họ tương tác với nhau nhiều hơn.
Mất vài phút sau thì Cao Khanh Trần mới nhắn lại, "Ừ, anh hiểu rồi."
Tiệc kỉ niệm được tổ chức tại biệt thự cũ đã từng là nhà của 11 người. AK gửi tin nhắn đến nói rằng tòa A thoáng hơn, vậy nên tụ tập ở tòa A đi. Giọng của gã vẫn lớn như vậy, Lưu Vũ không mở loa ngoài nhưng quản lý ngồi ở đằng trước vẫn nghe thấy rõ mồn một.
"Chị nhớ là em đã từng ở tòa A đúng không?" Chị quản lý quay đầu lại cười, "Còn ai nữa không?"
"A... Tiểu Cửu." Lưu Vũ bình tĩnh trả lời. "Còn có cả Santa, Rikimaru và AK. Chỉ có năm người tụi em thôi."
Trái tim Lưu Vũ đập thình thịch. Cậu sợ chị ấy sẽ hỏi vì sao lại không liên lạc với Cao Khanh Trần. Tất cả những gì đã xảy ra vào đêm trước tốt nghiệp, cậu đã cố gắng để quên đi và không muốn nghĩ về nó. Trong tâm trí cậu, mọi thứ về Cao Khanh Trần đều sẽ cố gắng tránh đi càng nhiều càng tốt. Cao Khanh Trần cũng tương tự. Cả hai đều không liên lạc với nhau.
Thật may, ông trời vẫn còn thương cậu. Quản lý chỉ tùy tiện hỏi một câu như thế, sau đó quay về phía trước nói chuyện với tài xế.
Trong nhóm chat đang hừng hực hối thúc Lưu Vũ một lần nữa. Bọn họ gào lên rằng tại sao Lưu Tiểu Vũ thân là đội trưởng mà lại tới muộn như vậy. Lưu Vũ lúc này có thể tưởng tượng ra hình ảnh Lâm Mặc chống hông, giận dỗi.
Lưu Vũ gửi đi một biểu tượng hôn hôn, ai biết được, ảnh đại diện của Cao Khanh Trần lại hiện lên ngay sau cậu.
"Đừng như thế, ca!"
Lưu Vũ hừ một tiếng, không hiểu y bị làm sao. Hoặc là do bản thân cậu quá nhạy cảm. Cậu không liên lạc với những người khác trong một năm thì sau đó gặp lại vẫn có thể nói chuyện vui vẻ được. Nhưng, chỉ đối với Cao Khanh Trần, lại là không thể.
Thế, vì sao Cao Khanh Trần lại làm được?
Lưu Vũ nhận ra sự khác biệt này thì cũng không muốn suy nghĩ nhiều làm gì. Cậu không muốn thua. Nếu như y giả vờ như không có gì xảy ra, cậu sẽ thuận theo y duy trì tình bạn mà y muốn.
"Em làm gì đâu! Nine, lát nữa đừng ngồi cạnh em!"
Mắt thấy những người khác bắt đầu loạn lên, Lưu Vũ dứt khoát thoát ra khỏi giao diện cuộc trò chuyện.
Tài xế đã lái xe vào khu nhà, đậu xe bên phía tòa B. Lưu Vũ phải đi vòng ra ngoài để đến được tòa A. Quản lý đưa túi cho cậu, bảo cậu mau đi đi. Lưu Vũ cầm lấy bằng cả hai tay, sau đó bước đi.
"Nếu không muốn hối hận thì cố mà bù đắp đi." Quản lý xoay người mở cửa, nói ra một câu.
Lưu Vũ lục lọi trong túi để tìm chìa khóa một hồi lâu, lúc này mới nhớ ra đây không còn là nhà của bọn họ nữa. Chưa kịp gõ cửa thì bên trong đã mở ra trước.
Cao Khanh Trần và Lưu Vũ nhìn nhau.
"Lâu rồi không gặp, Nine." Lưu Vũ dang rộng tay, Cao Khanh Trần tiến tới ôm lấy cậu. "Anh nhớ em lắm, Lưu Vũ."
Tiếng Trung của Cao Khanh Trần giờ đây đã tốt đến mức gọi tên đầy đủ của cậu rồi.
Anh nhớ em lắm, nghĩa là sao. Lưu Vũ ngẫm nghĩ. Không phải là nhớ em, mà là anh nhớ em lắm. Dường như, trong câu nói mang theo sự làm nũng cũng mang theo cả sự cầu xin, rằng, anh muốn vứt bỏ quá khứ và bắt đầu làm bạn lại với em.
Nhưng, y là người nước ngoài, có thể không nghĩ nhiều như cậu. Y chỉ nói ra những gì mà bản thân có thể diễn đạt được, không biết chỉ thêm một từ thôi thì sẽ tạo ra bao nhiêu tầng ý nghĩa ở trong đó.
Ôm được mười giây, Châu Kha Vũ ở bên trong đã gào toáng lên, sao Tiểu Cửu chưa vào nữa. Bá Viễn đành phải đi ra, nhìn thấy Lưu Vũ thì niềm nở chào hỏi. Cao Khanh Trần chỉ đành miễn cưỡng buông tay, đẩy Lưu Vũ đi vào.
Lâm Mặc kỳ lạ hét lên, Châu Kha Vũ và AK cũng hét lên. Cao Khanh Trần bĩu môi, liếc mắt ẩn ý nhìn Lâm Mặc. Lâm Mặc hiểu ý, đon đả nói "Chào mừng Lưu Vũ, mọi người đã để trống chỗ bên cạnh Tiểu Cửu cho anh đó."
Lưu Vũ bối rối quay đầu. Cao Khanh Trần trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu, đến ngồi cạnh Rikimaru. Trương Gia Nguyên hét lên rằng, cậu sẽ bị phạt vì tội đến muộn. Hắn rót một ly rượu đầy rồi đẩy đến trước mặt cậu mà không nói thêm gì.
"Được rồi, các người hùa nhau ăn hiếp tui chứ gì?" Lưu Vũ nhếch mép.
"Vậy, anh uống với em." Cao Khanh Trần nói rồi cũng tự rót cho mình một ly. "Chúc mừng chúng ta lại được ở bên nhau." Lúc y nói ra câu này, ý nghĩa của nó cũng bị lu mờ đi mất.
Bá Viễn cũng nâng ly. "Chúc mừng sự đoàn tụ của mười một người chúng ta! INTO1 sẽ không bao giờ tách rời!"
Lưu Vũ theo bản năng nhìn Cao Khanh Trần ở bên cạnh, đối phương cũng đang nhìn cậu. Nhưng chỉ một giây sau khi chạm mắt, bọn họ nhanh chóng quay đi.
"Em muốn ăn bánh không? Anh đã mua và để trong tủ lạnh rồi." Cao Khanh Trần ghé tai cậu, nói.
Lưu Vũ đi theo Cao Khanh Trần vào nhà bếp. Bếp của tòa A không quá rộng rãi đến chứa cả hai người họ.
"Có bún ốc phải không anh?" Lưu Vũ đột nhiên phấn khích, "Có phải là anh Viễn mua không?"
Cao Khanh Trần bĩu môi, y lấy ra một gói bún ốc ở trong tủ. "Sao em không nghĩ là anh mua chứ?" Giọng điệu kèm theo một chút giận dỗi.
Lưu Vũ lúng túng, Cao Khanh Trần tự mình mở gói bún ốc ra, lấy nước rồi đặt lên bếp.
Không khí yên tĩnh trong phòng bếp hoàn toàn trái ngược với sự náo nhiệt ở ngoài phòng khách.
Nếu là trước đây, cậu sẽ nói là "em biết Tiểu Cửu yêu em nhất mà, cùng nhau ăn đi." Nhưng lời nói này ban nãy như bị nghẹn ở cổ. Cậu không thể nào nói ra được, cậu muốn giải thích. Rằng, dĩ nhiên cậu nghĩ đến đầu tiên là y, lại sợ bản thân mình quá ủy mị cho nên mới lợi dụng người khác để trấn áp những suy nghĩ của mình.
Cao Khanh Trần đang quay lưng về phía cậu. Cảnh tượng quen thuộc đến khó hiểu.
"Này, không phải chúng ta đến đây để ăn bánh sao?" Lưu Vũ cuối cùng cũng tìm ra chủ đề để phá vỡ sự im lặng này.
"Không phải là em muốn ăn bún ốc sao?" Ngữ khí của Cao Khanh Trần dịu đi. "Bánh ở trong tủ, có vị sầu riêng và vị dâu."
"Nào, há miệng ra nào." Lưu Vũ múc một miếng nhỏ, đưa lại gần miệng Cao Khanh Trần. "Anh ăn trước đi."
Cao Khanh Trần cúi đầu, ngậm lấy muỗng bánh trong miệng. Y ngước mắt lên nhìn chằm vào Lưu Vũ.
Lưu Vũ bị ánh mắt của y làm cho bối rối, muốn rút muỗng ra nhưng sợ đối phương bị tổn thương. Cao Khanh Trần cụp mắt, Lưu Vũ xấu hổ buông tay ra. Y đặt lại muỗng vào trong đĩa bánh.
Toang rồi. Lưu Vũ nghĩ. Sao hôm nay anh ấy kỳ lạ vậy chứ?
"Ca, sao lại là vị dâu?"
Lưu Vũ không bao giờ nghĩ đến đây là điều mà Cao Khanh Trần muốn hỏi. Cậu nên trả lời thế nào đây? Cậu có nên nói là ăn vị sầu riêng vào thì không thích hợp để hôn không?
"Ca, em không phải thích sầu riêng hơn sao?"
Cao Khanh Trần lại hỏi cậu.
Không gian nhỏ hẹp khiến Lưu Vũ có cảm giác ngột ngạt. Cậu nhớ lại nụ hôn nồng nặc mùi rượu lần trước, vào lần cuối cùng bọn họ gặp nhau trong phòng bếp lúc nửa đêm. Cao Khanh Trần mê man ôm lấy người cậu từ phía sau. Cậu cố gắng biết bao nhiêu để vứt bỏ những ký ức này. Thế mà chỉ cần gặp lại, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Giá như, chúng ta có thể là bạn tốt của nhau.
"Ca, sao em không nói gì?" Cao Khanh Trần cắn một miếng bánh nữa, cau mày, xua tay trước mặt cậu.
Lưu Vũ trả lời một câu không liên quan, "Sao anh không cho em ăn? Em cho anh miếng đầu tiên rồi mà."
"Ca, em muốn dâu hay sầu riêng?" Cao Khanh Trần muốn vươn tay mở tủ lạnh lấy ra bánh sầu riêng, nhưng lại bị Lưu Vũ ngăn lại.
"Em muốn dâu."
Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào Cao Khanh Trần một lúc lâu. Y chưa liếm sạch kem, vệt trắng nhỏ trên đôi môi đỏ của y, giống như một quả dâu tây căng mọng.
"A, à... Strawberry, anh..." Cao Khanh Trần nói năng không rõ ràng. Não bộ của y ngưng hoạt động, y không biết nên nói gì tiếp theo.
Lưu Vũ nói cậu thật sự rất muốn ăn dâu. Đôi mắt của cậu vẫn dán vào môi Cao Khanh Trần không rời đi.
"Hai anh đang làm gì đó... Nè! Nước trào ra kìa! Hai anh đừng có phá bếp chứ!" Trương Gia Nguyên thò đầu vào, "Em ngửi thấy mùi bún ốc!"
"À há! Ra là có người nấu bún ốc ăn mảnh!" Lâm Mặc ranh mãnh nở nụ cười, cậu hét lên với Lưu Vũ rằng cậu cũng muốn ăn, sau đó kéo Cao Khanh Trần chạy đi.
"Chuyện gì vậy anh? Hai người, có gì đó thật kỳ lạ." Trương Gia Nguyên nhìn Lâm Mặc và Cao Khanh Trần, sau đó chuyển sự chú ý sang Lưu Vũ.
"Mối quan hệ của bọn họ... rất thân nhau sao?" Hình ảnh Lâm Mặc cầm tay Cao Khanh Trần vẫn loanh quanh trong tâm trí của Lưu Vũ.
"Sao ạ?" Trương Gia Nguyên đặt quả dưa chuột đang cắn dở xuống. "Trước đây anh với Tiểu Cửu cũng dính nhau vậy mà, nhưng mà gần đây, Mặc Mặc với Tiểu Cửu hay ra ngoài với nhau lắm."
"Hả?" Lưu Vũ đáp lại. Không phải là cậu chưa từng thấy hai người bọn họ hẹn hò nhau đến Tử Cấm Thành ngắm tuyết. Cao Khanh Trần còn đặc biệt nhấn mạnh trong nhóm của bọn họ rằng, đây là hai người đã hẹn nhau từ rất lâu rồi cho nên những người khác không thể tham gia.
Khi đó, cả hai còn chưa có quan hệ riêng tư gì. Ngay cả lời chúc mừng sinh nhật cũng chỉ gửi trong nhóm. Để có thể hợp thức hóa việc chúc mừng sinh nhật đúng giờ cho Cao Khanh Trần, Lưu Vũ chỉ còn cách đặt báo thức vào ngày sinh nhật của từng đồng đội để đăng bài.
Bởi vì cậu không chắc rằng y nghĩ gì về mình, cho nên cũng không thể làm điều gì quá đặc biệt cho y.
"Vậy, hai anh thực sự cả năm nay không liên lạc với nhau à? Sao thế?" Trương Gia Nguyên tò mò hỏi.
"Sao em lại nghĩ thế?" Lưu Vũ múc bún ốc đã nấu chín vào một cái tô, nhìn Trương Gia Nguyên.
"Không phải hai anh đã chia tay... Em có được nói không?" Trương Gia Nguyên vội che miệng.
Lưu Vũ buồn cười nhìn Trương Gia Nguyên, cầm theo bát bún ốc đi ra ngoài, "Đi thôi nào, chúng ta ra ngoài trò chuyện với mọi người đi."
Cao Khanh Trần và Lâm Mặc ngồi hai bên trái phải của Lưu Vũ để chia thức ăn, Bá Viễn cũng thuận tay gắp một đũa.
AK nấc lên một tiếng. Sự chú ý của mọi người chuyển hướng sang gã. Nhớ có lần bọn họ đã từng nói, sau này tan rã, nếu AK đi quay chương trình nào thì nhớ dắt theo Paipai để cậu che miệng cho chứ không cả đám sẽ xấu hổ lắm.
Lâm Mặc lúc này đã chuyển qua ngồi giữa Cao Khanh Trần và Châu Kha Vũ, cậu nói, bữa tiệc chia tay năm ngoái, AK khóc và nôn hết lên người cậu, hôm nay cậu nhất định phải trả được thù này.
AK hét lên, "Lúc đó anh quay cuồng đến mức không biết là mình ôm em luôn đấy. Anh còn tưởng mình đang ôm cột nhà cơ. Là do em quá gầy!"
Doãn Hạo Vũ vỗ tay, nói bọn họ đánh nhau đi. Bá Viễn ôm đầu ngao ngán, bảo cậu đừng nên chơi chung với Trương Gia Nguyên nữa. Người bị cue đến thì không phục phản kháng, "Ủa anh? Mắc gì anh cue em?"
"Anh cũng say à?"
Lưu Vũ cuối cùng cũng lên tiếng nói chuyện với Cao Khanh Trần. Bầu không khí mơ hồ trong nhà bếp chưa hoàn toàn tiêu tan. Khuôn mặt y đỏ bừng vì rượu.
Hai người như thể cách biệt với sự ồn ào của thế giới bên ngoài, chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
Ý của Lưu Vũ muốn hỏi là, ngày tan rã anh có say không? Cao Khanh Trần chớp mắt biểu thị mình đã hiểu, nhưng y không trả lời.
Bọn họ lần đó đều có hơi men trong người, bắt đầu kể lể về áp lực của thế giới bên ngoài, rồi lại nói cho nhau nghe về phương hướng phát triển trong tương lai. Có lần sau khi tan rã, Cao Khanh Trần trực tiếp phát sóng cue Lưu Vũ. Nói rằng, Lưu Vũ sau khi trở về từ buổi tiệc đã ngỏ ý mời y làm việc, kiểu như, "Ca, anh không phải muốn kiếm thêm sao?" Sau đó thì... không có sau đó nữa. Làm vậy mà coi được sao Lưu Tiểu Vũ?
Cuối buổi phát sóng, Cao Khanh Trần đã nói, "Cảm ơn đội trưởng của chúng ta, Lưu Vũ caca luôn là tất cả, yêu em rất nhiều."
Y đã từng đối mặt với Lưu Vũ nói, "Bất kể là sau này chúng ta có ở nơi nào thì vẫn phải là bạn tốt nhất của nhau, được không?"
"Sau hai năm, chúng ta cũng đừng tách ra." Y đã hét lên như thế khi đứng ở trên mái nhà trong buổi ghi hình đoàn tống lần đầu tiên.
"Em có thực sự là tất cả của anh không?" Lưu Vũ từng hỏi, "Anh nói như vậy là vì xào couple hay..."
"Nếu anh không thật lòng yêu em, anh cũng sẽ không nguyện ý xào couple với em!" Cao Khanh Trần nghe xong quay mặt đi, giả vờ tức giận. Lưu Vũ nắm lấy tay y, làm nũng. "Em cũng yêu anh mà, em chỉ hỏi thế thôi."
Dường như giữa bọn họ có thể nói đến tình yêu một cách thoải mái và không phải bận tâm về ý nghĩa của chữ yêu đó.
Doãn Hạo Vũ đã đùa rằng P'Nine và anh Lưu Vũ nên kết hôn với nhau đi, cả nhóm bọn họ nhìn hai người vờn nhau mệt lắm rồi đấy.
Lâm Mặc lúc đó nhảy dựng lên, nói rằng cậu muốn làm phù rể. Những người khác cũng bắt đầu cười vang. Lưu Vũ không dám nhìn thẳng vào Cao Khanh Trần, mặc kệ mọi người trêu chọc, Cao Khanh Trần cười, ngã vào vòng tay của cậu.
Tất cả bọn họ đều biết sau đêm nay sẽ là kết thúc. Ngày hôm sau bọn họ phải thu dọn hành lý và rời khỏi ngôi nhà đã chung sống với nhau suốt hai năm qua. Vì thế cho nên bọn họ uống hết lượt này đến lượt khác, vui vẻ hoài niệm lại tất cả mọi chuyện.
Cho đến tận 4 giờ sáng ngày hôm ấy, Châu Kha Vũ, Mika và Santa gục xuống, ngủ thiếp đi trên sofa phòng khách. Trương Gia Nguyên và AK thì so kè với nhau tài nhảy múa của mình, RIkimaru mỉm cười nhìn họ đùa nghịch với nhau. Khắp nơi đều là một trận hỗn loạn.
Lưu Vũ không dám uống nhiều. Cao Khanh Trần thò mặt sang nói, "Ca, anh nóng quá."
"Anh đi tắm đi, về phòng em mà tắm." Lưu Vũ lắc đầu xua đi vết say rượu, giúp Cao Khanh Trần đứng dậy.
"Tay em lạnh quá!" Cao Khanh Trần kêu lên, "Thoải mái quá đi, ca. Chạm vào anh nữa đi." Giọng của y nghe thật êm tai. Lúc y say thì sẽ đáng yêu như vậy sao?
Lưu Vũ nửa ôm nửa kéo Cao Khanh Trần trở về phòng. Thực ra, phòng của cậu thường sẽ có sự xuất hiện của cả hai người. Cao Khanh Trần luôn thích tìm cớ để sử dụng phòng tắm và giường của cậu.
Để mà nói thì, chỉ có Lưu Vũ là suy nghĩ đen tối, còn Cao Khanh Trần thì đơn thuần muốn trở thành bạn thân của y, mơ hồ tận hưởng mà không hề hay biết.
Lưu Vũ giúp y xả nước vào bồn tắm. Cao Khanh Trần bĩu môi, ngồi xổm xuống cạnh cậu nhìn vào, thỉnh thoảng dụi mặt vào cánh tay của Lưu Vũ.
"Được rồi, nhiệt độ vừa vặn rồi." Lưu Vũ đặt tay ở trước mặt Cao Khanh Trần, "Anh ổn không? Có muốn em cởi quần áo giúp anh không?" Cậu cười, đối mặt với Cao Khanh Trần, dùng ngón tay chọc vào má của y.
Cao Khanh Trần nghiêng đầu nắm lấy ngón tay cậu. Lưu Vũ sợ đến mức suýt ngã, căng thẳng đến quên cả cách hô hấp.
Lưu Vũ là người rất nhạy cảm.
Ví dụ như, Cao Khanh Trần lúc này đây dùng đầu lưỡi liếm đầu ngón tay của cậu khiến cho chân của Lưu Vũ mềm nhũn.
"Nine, Nine, anh mà còn tiếp tục nữa em không biết chuyện gì xảy ra đâu." Lưu Vũ quỳ trên đất, nhẹ nhàng gọi tên y.
Cao Khanh Trần lúc này mới buông tay ra.
Hơi nóng từ bồn tắm vẫn còn sót lại, làm ướt tấm kính cách nhiệt trong phòng vệ sinh. Nụ hôn của bọn họ cũng trở nên ướt át, Cao Khanh Trần với đôi mắt to tròn ngây thơ tiến lại gần cậu. Và, Lưu Vũ thì chưa bao giờ từ chối Cao Khanh Trần.
Cậu chạm vào đôi môi nóng bỏng của Cao Khanh Trần. Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, mọi lý trí dần sụp đổ, không ai muốn tiếp tục trò chơi tình bạn vô nghĩa này nữa cả.
Lưu Vũ ngập ngừng đưa lưỡi ra, nhưng đối phương thì lại kiên quyết ấn đầu của cậu, mút lấy lưỡi cậu một cách điên cuồng và cưng chiều, giống như đang nếm thử một món ngon.
Hơi thở nặng nề khiến cho Lưu Vũ có chút mất tập trung, hơi nước lan ra bốn phía khiến cho cậu trở nên ngộp thở.
Cậu chỉ có thể mơ hồ nghe thấy được Cao Khanh Trần nói rằng, y thực sự rất thích cậu.
Lưu Vũ khi đó đổ lỗi tất cả mọi việc là do rượu gây nên, nụ hôn kéo dài và tràn ngập sự dục vọng này khiến cho cả hai dần mất bình tĩnh. Quần áo trên người ướt sũng, dính đầy chất lỏng sền sệt.
Bây giờ mới chỉ là hai giờ sáng, còn quá sớm. Bá Viễn lẩm bẩm trong khi xử lý đống đồ ăn lộn xộn. Lâm Mặc chỉ tay vào Châu Kha Vũ, "Năm ngoái là ông gục trước đúng không?"
Châu Kha Vũ tức giận gầm lên rằng hắn không say! Giọng của hắn to đến nỗi Trương Gia Nguyên ở bên cạnh cũng giật mình.
Lâm Mặc lại chuyển mục tiêu sang Lưu Vũ.
Lưu Vũ mệt mỏi mở mắt ra nhìn.
"Anh và Tiểu Cửu kết hôn rồi đúng không? Sao không mời em làm phù rể?"
AK lớn tiếng ngắt lời cậu, "Hai đứa nó làm sao mà kết hôn được, Lâm Mặc em đừng say quá rồi nói quàng nói xiên."
Lâm Mặc lườm gã, "Anh thì biết cái rắm gì hả?"
"Vậy em biết cái gì? Lâm Mặc?" Lưu Vũ nhìn cậu, những lời cậu nói cứ vang dội mãi trong đầu.
"Em biết hết! Biết tất cả! Tiểu Cửu..."
Cao Khanh Trần nhanh chóng bay tới bịt tai Lưu Vũ lại và hét vào mặt Lâm Mặc, "Im đi!"
Lưu Vũ đặt tay mình lên tay Cao Khanh Trần, "Không sao đâu mà. Em không nghe em ấy nói nữa. Nine, anh đang sợ cái gì vậy?"
"Không có gì. Ca, em... em có còn yêu anh không?"
"Dĩ nhiên rồi." Lưu Vũ thản nhiên trả lời.
Cao Khanh Trần nói, "Anh không say. Hôm nay không, hôm đó cũng không."
Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy có chút hối hận. Cậu hỏi câu này thì có ích lợi gì chứ? Nhận được câu trả lời rồi thì có thể thay đổi kết quả sao? "Nếu không muốn hối hận thì cố mà bù đắp đi." Bù đắp như thế nào mới có thể lấp đầy khoảng trống cả năm nay? Làm bạn một lần nữa hay là thổ lộ lòng mình? Kết cục nào cũng sẽ để lại hối tiếc cả.
Cao Khanh Trần sau đó không nói một lời rời khỏi chỗ ngồi. Lưu Vũ sững sờ nhìn y trở về phòng trước. Biệt thự này được bọn họ thuê lại hai ngày, căn phòng của cậu vẫn y như cũ. Nhìn màu xanh lam trên tường, cậu lại nghĩ đến bọn họ của đêm hôm đó. Đêm trước còn ngủ cùng nhau, hôm sau tỉnh dậy đã chơi trò mất trí nhớ.
Ba giờ sáng, Lưu Vũ gửi tin nhắn cho Lâm Mặc, "Anh ấy nói với em những gì rồi?"
Lâm Mặc gửi lại cho cậu một bức hình, có lẽ là bức tường ước nguyện của một danh lam thắng cảnh nào đó. Cao Khanh Trần viết lên một dòng tiếng Thái, Lưu Vũ chỉ có thể nhận ra tên của mình ở cuối cùng.
Lưu Vũ sử dụng phần mềm dịch thuật, ở đó ghi là "Em có thể quay lại với anh được không?"
Lâm Mặc: Nhiều chuyện để nói lắm, anh tự mình tìm hiểu đi.
Lưu Vũ bất đắc dĩ cong khóe miệng.
Sau khi quay quảng cáo xong, Lưu Vũ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Cậu bởi vì công việc mà rời khỏi biệt thự sớm hơn, không biết liệu năm sau có thể gặp nhau tiếp được không.
Trương Gia Nguyên gửi một địa chỉ đến tin nhắn nhóm, nói rằng tối nay cần đến sự hỗ trợ của mọi người cho buổi diễn.
Lưu Vũ nhấn vào định vị, nơi đó cách cậu nửa giờ lái xe.
Đáng tiếc là Lâm Mặc đã bay đến Thượng Hải cho nên không thể góp mặt. Những người khác cũng lần lượt nhắn lại rằng có lịch trình hoặc là không rảnh mất rồi. Mười phút sau mới thấy Cao Khanh Trần hồi đáp, đại khái là y vừa mới về nhà.
"Anh đi!!!! Chuyện này không phải rất tuyệt sao?!!!!"
Lưu Vũ ngay lập tức trả lời, "Anh cũng sẽ đi, nhưng sẽ muộn một chút, khoảng 11h30 khuya."
Cuộc nói chuyện đêm qua bị cắt ngang khiến cậu tiếc nuối không nguôi.
Lưu Vũ nhận được tin nhắn riêng từ Cao Khanh Trần.
Nine: Anh sẽ mang theo nhẫn, để đây mãi cũng thật kỳ lạ. Nó còn khắc tên em nữa.
Lưu Vũ cảm thấy bối rối. Tiểu Cửu có phải là đang vạch rõ ranh giới với cậu không?
Khi công việc kết thúc lúc 10h50, Lưu Vũ nhanh chóng thu dọn đồ đạc và để một mình trợ lý quay về, bản thân thì vội vàng ngồi taxi, bấm điện thoại gọi cho đầu dây bên kia. Cao Khanh Trần nhấc máy, nói là y đã đến nơi rồi. Sau đó, y còn gửi một bức ảnh cho cậu.
Nine: Hộp nhẫn được đặt ở ngoài cùng bên phải của chiếc ghế ở bến xe buýt.
Lưu Vũ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Cậu run rẩy bấm điện thoại, chỉ để nghe thấy tiếng điện thoại bên kia đã tắt máy.
Tài xế gọi ba lần thì Lưu Vũ mới hoàn hồn trở lại. Cậu đi dọc theo bến xe buýt trong trạng thái bần thần. Hộp nhẫn thật sự được đặt ở đó.
Xem ra đến giờ phút này, Lưu Vũ đau lòng cũng chẳng để làm gì nữa. Một năm xa cách, thậm chí tối hôm qua, Lưu Vũ còn đang rối não vì không biết kết cục thế nào mới gọi là viên mãn cho đôi bên. Cao Khanh Trần đang nghĩ gì? Lưu Vũ nhận ra, mình chưa từng hiểu y.
Hóa ra, trong sự lựa chọn của Cao Khanh Trần không có kết cục nào dành cho tình bạn.
Lưu Vũ ngồi một mình ở bến xe buýt. Cao Khanh Trần tám phút trước đã gửi tin nhắn cho cậu, và cậu ngồi đây cũng đã tám phút rồi.
Cảm giác bất lực gì đây chứ? Lưu Vũ không hiểu tối qua mình vật lộn với điều gì. Cậu biết thái độ của Cao Khanh Trần thông qua Lâm Mặc, nhưng cậu lại không có dũng khí dám tiến lên.
"Ca!"
Lưu Vũ đột nhiên quay đầu lại. Cho dù là ảo giác, cậu cũng mong sẽ có một tia hy vọng. Không ngờ, thế mà Cao Khanh Trần thật sự bước xuống xe taxi. Y thở hổn hển nói rằng di động của mình bị hết pin.
Lưu Vũ trước tiên đi tới để giúp y trả tiền, nhưng nhìn kỹ lại thì hóa ra chính là tài xế taxi ban nãy chở cậu đến.
"Ồ, là anh sao? Trùng hợp thật đấy." Lưu Vũ vẫy tay.
"Cũng tình cờ thôi. Mới đi được nửa đường thì thấy cậu ấy khóc lóc bảo là muốn quay lại chỗ này. Tôi cũng bất ngờ. Một buổi tối mà đón được hai đại minh tinh rồi còn ngồi khóc trên xe nữa chứ." Tài xế đưa mã QR cho cậu.
Lưu Vũ tiếp tục mỉm cười, chào tài xế, sau đó quay sang Cao Khanh Trần.
"Nine, sao anh lại khóc?"
Khóe mắt Cao Khanh Trần vẫn còn đọng nước mắt. Y che mắt lại, lẩm bẩm, "Lưu Vũ là đồ ngốc."
Lưu Vũ đưa tay ôm mặt Cao Khanh Trần, "Nine cũng là đồ ngốc. Hai đồ ngốc rất thích hợp để hẹn hò với nhau đó."
"Anh thích em nhiều lắm đó, ca. Anh suýt nữa thì phát điên rồi." Cao Khanh Trần lại khóc nấc lên.
"Vậy tại sao ban đầu anh lại trốn? Em cũng cảm thấy bản thân mình như muốn phát điên. Em đã nghĩ anh sẽ cố gắng để làm bạn với em một lần nữa, nhưng anh lại rời bỏ em... Em nghĩ em mất anh rồi chứ."
Lưu Vũ vùi đầu vào vai và cổ của Cao Khanh Trần, những gì cậu nói hoàn toàn chẳng có logic xíu nào cả.
Cao Khanh Trần ôm đầu Lưu Vũ, "Anh chịu không nổi nên anh quay lại đây. Ca, may quá, em vẫn còn ở đây."
"Anh cảm thấy, nếu như em không còn ở đây lúc anh quay lại, chúng ta thực sự sẽ kết thúc."
Cao Khanh Trần dường như có vô số điều muốn nói. Y không ngừng lẩm bẩm một mình, còn kể rằng tài xế ban nãy nói là vị khách cuối cùng của hắn rất thích y.
"Nine, về nhà với em nhé?" Lưu Vũ hôn lên má Cao Khanh Trần. "Anh xem, em vẫn ở chỗ này chờ anh. Anh cũng trở về tìm em. Chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, vô luận là kết thúc bao nhiêu lần đi chăng nữa."
"Được. Anh còn rất nhiều điều muốn nói với em." Cao Khanh Trần khịt mũi, đôi mắt y đỏ hoe vì khóc.
Giữa bọn họ không tồn tại một "kết thúc đáng tiếc" nào cả, bởi vì, Lưu Vũ cuối cùng rồi cũng sẽ trở về với Cao Khanh Trần mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro