04


Tại tầng cao nhất của trụ sở tập đoàn Yang Corporation, ánh đèn vàng dịu phủ lên từng đường nét góc cạnh nơi gương mặt lạnh lùng của Yang Jungwon. Dưới cặp kính không tròng, anh vẫn ký tên lên những tài liệu được thư ký riêng chuyển tới, tay trái siết chặt bút máy đến trắng khớp.

Anh cảm thấy khó thở.

Không phải vì công việc, mà vì… nhiệt độ cơ thể đang tăng lên bất thường. Hơi thở dồn dập. Hốc mắt cay nhẹ. Tuyến alpha phía sau gáy khẽ rít lên từng nhịp… một tín hiệu mà Jungwon rất ghét: kỳ phát tình đang đến.

Kể từ khi kết hôn, Jungwon luôn kiểm soát kỳ phát tình của mình bằng thuốc ức chế. Nhưng năm nay, thuốc không còn phát huy tác dụng đúng hạn. Ngay lúc ấy, hình ảnh Sunoo hiện lên trong đầu – làn da trắng sữa, eo nhỏ, mùi hương ngọt thanh đặc trưng của một omega đã định mùi khiến Jungwon rùng mình.

“Đm…” – Anh rít khẽ, ghim bút xuống bàn rồi đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Không ai trong công ty được biết về thân phận của “phu nhân” nhà tổng giám đốc, nhưng ở tầng hầm bí mật, luôn có một lối riêng dẫn về biệt thự gia tộc – nơi duy nhất anh muốn đến ngay lúc này.

---

Biệt thự.

Sunoo đang cho Junghoon ăn cháo, thì điện thoại reo. Nhìn thấy tên "Jungwon" hiện lên, tim em khẽ đập mạnh.

– “Em nghe…”

– “Mở cửa. Anh không ổn.”

Sunoo sững người. Không cần hỏi thêm, em hiểu. Vì đã quá quen với giọng nói trầm thấp khàn đặc mỗi khi Jungwon rơi vào kỳ phát tình. Cậu quay sang bé Junghoon:

“Junghoon ăn xong tự chơi với robot nhé, mama lên phòng chút, đừng ra ngoài nghe chưa.”

“Dạ~” – Bé đáp, má bánh bao dính tí cháo trông đến muốn cắn.

Sunoo vừa kịp mở cửa thì Jungwon gần như nhào vào lòng cậu. Anh ôm siết eo em, đẩy Sunoo dựa hẳn vào vách tường, hương alpha mạnh mẽ bủa vây khắp không khí.

“Jungwon… đợi đã… còn Junghoon…”

“Anh biết. Cửa khóa rồi.” – Giọng Jungwon gần như gầm gừ, cánh tay cứng như thép, bàn tay còn lại đã luồn qua lưng kéo em lên sát ngực.

Sunoo thở gấp, cơ thể mềm đi vì pheromone alpha tràn ngập.
“Đừng… mạnh quá… Junghoon còn thức…”

“Anh chịu hết nổi rồi, em còn thơm như thế này…”

Cậu chưa kịp phản kháng, môi đã bị chiếm lấy. Nụ hôn mang theo chút hung hăng và khát cầu, như con thú rừng cố níu lấy chút lý trí cuối cùng. Quần áo Sunoo lần lượt bị cởi ra, từng mảnh vải rơi trên nền gạch mát lạnh.

Cơ thể em run lên vì nhiệt alpha. Mùi cỏ non dịu mát đặc trưng của Jungwon dày đặc trong không khí, hoà lẫn pheromone omega ngọt ngào khiến cả căn phòng như sắp nổ tung.

“Jungwon… em nhớ… phải yên lặng…”

“Anh cũng muốn… nhưng em ngoan quá…”

Từng tiếng thở, từng chuyển động, tất cả như thiêu đốt cả hai. Không có lời nói dư thừa nào nữa. Chỉ có hơi thở nặng nề, làn da nóng bỏng, và sự kết nối sâu sắc giữa alpha và omega – thứ khiến họ không thể tách rời.

Sau cùng, trong căn phòng vẫn còn phảng phất mùi hương kích tình, Jungwon siết nhẹ eo Sunoo, khẽ đặt cằm lên vai em.

“Lần sau… đừng mặc áo mỏng như thế khi mở cửa cho alpha đang phát tình.”

Sunoo đấm nhẹ vào ngực Jungwon, giọng khàn khàn:
“Đồ đáng ghét…”

Mồ hôi thấm nhẹ ở lưng Sunoo, làn da trắng như sữa đã lấm tấm đỏ ửng dưới từng cái vuốt ve mạnh mẽ của Jungwon. Từng đợt sóng nhiệt từ cơ thể alpha lan sang da thịt cậu, làm cả người Sunoo mềm nhũn trong vòng tay siết chặt ấy.

“Em còn ngọt hơn cả những gì anh nhớ…” – Giọng Jungwon trầm xuống, như gầm nhẹ nơi cổ em.

Một đường lưỡi nóng rực lướt qua tuyến omega phía sau gáy, khiến Sunoo bật khẽ tiếng rên, vội bịt miệng lại.

“Không… Junghoon còn ở dưới… Jungwon…” – Sunoo thở dốc, toàn thân ướt đẫm, hai tay ôm lấy cổ chồng mình như đang cầu xin.

Jungwon nghiêng người, đẩy cả hai xuống giường, thân thể alpha phủ lên người em theo tư thế quen thuộc – chiếm hữu, bản năng, nhưng vẫn tràn đầy yêu thương.

“Mama của tụi anh sắp không thở nổi rồi đây này…” – Anh hôn lên hõm cổ Sunoo, tay còn lại siết nhẹ cổ chân thon nhỏ, nâng lên vừa đủ…

Sự kết nối sâu sắc và thân mật giữa alpha – omega được tái hiện lại một cách bản năng, nhưng cũng đầy trân trọng. Dù Jungwon đang phát tình, anh vẫn không vượt giới hạn khiến em đau, vẫn hôn lên từng vết đỏ trên vai Sunoo sau mỗi đợt chuyển động.

Từng cú va chạm sâu, mỗi đợt kéo đẩy hòa vào mùi hương cỏ non lẫn mật ngọt omega khiến căn phòng như một ổ kén bí mật chỉ dành cho riêng hai người.

Thời gian kéo dài như vô tận. Đến tận khi pheromone alpha lắng xuống, hơi thở ổn định trở lại, Jungwon mới chịu buông em ra.

Sunoo nằm thở dốc trong vòng tay chồng, tóc rối bời, gò má ửng đỏ, hai chân còn khẽ run.
“Lần sau… phát tình mà không báo trước như vậy nữa… em không tha đâu…”

Jungwon cười khẽ, đặt môi lên trán Sunoo:
“Anh xin lỗi. Nhưng mà… anh nhớ em quá. Nhớ cái cách em rên lên rồi lại sợ Junghoon nghe thấy như hôm nay.”

“Đáng ghét… còn dám trêu em…”

Sunoo gục đầu vào ngực Jungwon, ôm lấy eo anh, cả hai cùng chìm vào khoảnh khắc yên bình hiếm có giữa thế giới đầy mưu mô ngoài kia.

---

Dưới tầng trệt, Junghoon đã ngủ gục trên ghế sofa, robot trong tay rơi ra đất.
Cậu bé ngoan đến mức không hề bước lên tìm mama, vẫn tin rằng: "Mama chỉ đang gọi điện cho ba… sẽ quay lại sớm thôi."

Trong giấc mơ, bé thì thầm:
“Ba Jungwon… mama… đừng đi xa con nha…”

---

Ánh nắng nhẹ nhàng len qua khung rèm mỏng, phủ lên gương mặt vẫn còn say ngủ của Sunoo. Trên tấm lưng trắng mịn còn in vệt đỏ nhạt từ đêm qua. Jungwon đã rời giường từ sớm, trước khi hôn nhẹ lên thái dương em rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Riki đang trong bếp, áo sơ mi xắn tay, trước mặt là phần cơm hộp nhỏ xinh được chuẩn bị riêng cho Junghoon.

“Rau củ cắt hình thỏ xong rồi nè,” Riki mỉm cười, quay sang Jungwon.

“Bánh sandwich có cắm cờ Hàn, Nhật luôn đấy,” riki

Jungwon gật đầu tự hào:

“Con sẽ thích lắm.”

Cả hai ba trẻ tuổi chuẩn bị xong phần bữa sáng cho bé con thì điện thoại cùng reo. Một cuộc họp đột xuất cần sự có mặt của cả hai tại tập đoàn. Họ trao đổi ánh mắt, sau đó Riki lên lầu hôn má Junghoon đang ngủ rồi rời đi trước.

---

Phòng ngủ bé con

“Ưm… mama đâu rồi…” Junghoon dụi mắt, cặp má bánh bao đỏ hây hây vì vừa thức dậy.

“Ba Heeseung sẽ đưa con đến lớp hôm nay nhé?”  Giọng trầm ấm vang lên từ cửa.

Heeseung mặc áo thun trắng đơn giản, cúi người xuống ôm bé lên khỏi giường.

“Còn có ba Hoon nè,” Sunghoon từ sau bước vào, đưa tay nựng má bé

"Hôm nay tụi ba dành cả buổi sáng cho con luôn đó.” heeseung

Junghoon sáng rỡ cả mắt. Dù không biết rõ công việc của các ba, nhưng bé con hiểu, những lần ba nào đó đưa mình đến lớp là vô cùng quý giá.

---

Trường mẫu giáo

Junghoon bước xuống từ chiếc SUV đen bóng, nắm tay Heeseung một bên và Sunghoon bên còn lại. Cả hai alpha đều đeo kính râm, ăn mặc đơn giản như người bình thường.

“Ba chỉ là… chú Hee thôi nhé,” Heeseung cúi xuống nói nhỏ, cười khẽ.

“Còn ba là chú Hoon,” Sunghoon cười tươi "

Đừng để ai biết bí mật của mình nha, bánh bao?” hai ba

Junghoon gật đầu rất ngoan, bàn tay nhỏ bé vẫy chào hai ba trước khi vào lớp.

---

Trong lớp học

Cô giáo dẫn Junghoon vào, bé mỉm cười rụt rè với bạn nhỏ cùng bàn  Bomi, cô bé có mái tóc tết hai bên và đôi mắt sáng lấp lánh.

“Hôm nay tụi mình vẽ tranh gia đình đó,” Bomi ghé tai thì thầm.

“Junghoon có mấy người trong gia đình?”

Bé con cầm bút chì màu, vẽ một người “mama”, rồi thêm sáu bóng người phía sau  mỗi người mặc suit, mặt cười hiền.

“Chỉ là… bạn của mama thôi…” – Bé lí nhí nói.

---

Giờ chơi

Junghoon đang chơi lắp ráp với Bomi thì một nhóm ba đứa trẻ khác tiến đến

“Ê, thằng kia! Cái xe lắp đó tao muốn!”

“Đưa đây! Mày lúc nào cũng chơi với con gái, đồ nhát gan!”

Junghoon mím môi, đưa tay giữ lấy xe. Bomi định nói gì thì bé đã bị đẩy ngã nhẹ ra sau.

“Đừng… đừng đẩy Bomi!”

Cậu bé bật khóc, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn đứng che trước bạn mình.

---

Từ xa  phía sau kính văn phòng giáo viên

Một người đàn ông trong bộ vest đen đang đứng lặng quan sát. Tai nghe trong tai vang lên:

“Ngài Heeseung dặn rồi, tuyệt đối không để cậu chủ bị thương. Nếu nhóm trẻ kia còn hành động mạnh tay, lập tức can thiệp.”

Anh cúi đầu, tiếp tục quan sát ánh mắt lạnh lùng như có thể lột trần mọi chuyện chỉ trong vài giây.

Không ai biết, đằng sau dáng vẻ giản dị của Junghoon… là cả một tầng lớp quyền lực đang âm thầm dõi theo từng bước đi của bé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro