30 [GuOn] Dõi theo em
[GuOn] Dõi theo em
học sinh cấp 3 yêu thầm
---
Trường trung học cấp 3 Seul có một dãy hành lang cũ, nơi ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn neon yếu ớt phản chiếu trên tường gạch xám. Không ai thường xuyên đi qua đây, vì đó là nơi bỏ hoang, không có gì ngoài những tiếng bước chân lạ lùng vang vọng vào những buổi chiều muộn.
Lee Minhyeong tình cờ đi qua đó vào một ngày chiều đông. Anh chỉ định đi tắt để đến lớp học thêm tối, nhưng khi ánh mắt vô tình chạm phải bóng dáng của Moon Hyeonjoon, mọi thứ trong anh như dừng lại. Moon Hyeonjoon khi ấy đang quỳ xuống đất, đôi bàn chân dính đầy vết bụi bẩn vì chủ nhân đi chân trần, hai tay lục lọi trong chiếc cặp đựng sách, mặt cúi xuống và những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cậu không khóc thành tiếng, chỉ là những tiếng nức nở nghẹn ngào, như một làn gió mỏng manh vương qua.
Lee Minhyeong không biết mình đã đứng đó bao lâu. Không thể hiểu tại sao, nhưng có một điều gì đó trong khoảnh khắc ấy khiến anh không thể rời mắt. Moon Hyeonjoon, người lúc nào cũng lạnh lùng, tỏ ra mạnh mẽ trước mọi người, lại lộ ra một mặt yếu đuối đến mức khiến Lee Minhyeong không thể làm ngơ.
Hình như cậu khóc chỉ vì mất đôi giày thể thao yêu thích – một điều tưởng chừng chẳng là gì, nhưng đối với Moon Hyeonjoon, đó là cả thế giới. Đôi giày ấy, là kỷ niệm mà chính cậu lần đầu nhận tiền lương đi làm thêm đã mua để tự thưởng cho chính mình, đấy là nguồn an ủi duy nhất trong những ngày cậu phải đối diện với cô đơn.
Nhìn cậu cứ thút thít rấm rức, trông như con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi. Lee Minhyeong lúc ấy chỉ muốn tiến đến ôm con mèo ấy thật chặt, vuốt ve xoa đầu con mèo ấy mà thôi.
Nhưng Lee Minhyeong biết lấy thân phận gì mà làm, cậu và anh, học khác lớp, chưa bao giờ gặp mặt hẳn hoi, thậm chí chắc cậu chỉ biết mặt anh vì cả hai đứa hay được tuyên dương trước cột cờ thôi ấy.
Và từ đó, Lee Minhyeong bắt đầu theo dõi Moon Hyeonjoon. Anh không phải là kiểu người dễ dàng mở lòng, nhưng tình cảm ấy, dù mơ hồ và khó hiểu, lại cứ lớn dần theo từng ngày. Anh lặng lẽ quan sát cậu từ xa: mỗi khi cậu ngồi lặng lẽ trong thư viện, mỗi khi cậu chạy qua sân trường với đôi giày cũ đã thay thế, mỗi khi đôi mắt sáng lên mỗi lần cười cùng bạn bè.
Lee Minhyeong không dám lại gần, không dám nói ra tình cảm của mình. Anh chỉ đứng từ xa, tự hỏi liệu Moon Hyeonjoon có nhận ra ánh mắt của anh, liệu cậu có cảm thấy gì đó trong những lần tình cờ gặp gỡ.
Không bất ngờ lắm khi Lee Minhyeong đã biết hết mọi thứ về Moon Hyeonjoon, từ những sở thích lạ lùng cho đến những điều mà chỉ có một người quan tâm thật sự mới nhận ra. Cậu thích uống sữa dâu, cậu thích ăn trái cây, cậu ghét mùa đông vì chúng làm mũi cậu trở nên sụt sịt khó chịu, và trong sâu thẳm đôi mắt ấy, có một nỗi buồn không thể tả.
Ngày qua ngày, anh vẫn đứng đó, lặng lẽ trong bóng tối của chính cảm xúc mình. Anh không dám tiến lại gần, chỉ vì sợ rằng nếu làm vậy, mọi thứ sẽ thay đổi, hoặc tệ hơn, cậu sẽ không bao giờ biết anh đã đứng đó, ngắm nhìn và cảm nhận những gì mà cậu không thể thấy.
Nhưng tình cảm ấy lại ngày càng lớn và chúng cuộn trào lên trong anh như cơn sóng dữ mỗi khi nhìn thấy Moon Hyeonjoon - một mình với ánh nhìn xa xăm
Một buổi chiều, Lee Minhyeong gặp Hyeonjoon trong một khu vườn nhỏ sau trường. Hyeonjoon đang ngồi trên bậc thềm, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, khuôn mặt tỏ ra mệt mỏi. Minhyeong không thể đứng nhìn mãi như vậy, anh bước lại gần.
"Cậu trông có vẻ nhiều tâm sự? Có muốn chia sẻ với người lạ là tôi không?"
Moon Hyeonjoon ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ nhưng ánh lên vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Lee Minhyeong. Cậu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chẳng vui vẻ gì, chỉ là một nụ cười gượng gạo.
"Tâm sự à..." - Moon Hyeonjoon đáp, giọng cậu nhẹ nhàng.
Lee Minhyeong nhìn cậu, trái tim anh như thắt lại
"... Chuyện khó nói lắm sao?"
"...Ừm, khó lắm"
Lee Minhyeong muốn nói gì đó, muốn chia sẻ nỗi buồn ấy với cậu. Nhưng rồi anh im lặng, chỉ ngồi bên cạnh Moon Hyeonjoon, không cần lời nói. Anh biết, có những điều không cần phải thốt ra. Đôi khi, chỉ cần ở bên cạnh, lặng lẽ là đủ.
Và trong khoảnh khắc ấy, Lee Minhyeong nhận ra rằng tình cảm của anh đối với Moon Hyeonjoon không phải là sự chiếm hữu, không phải là sự khao khát được đáp lại. Đó là sự thấu hiểu, là một tình yêu lặng lẽ, âm thầm và kiên nhẫn, như những giọt nước mắt của Moon Hyeonjoon đã rơi trong bóng chiều tà ngày hôm ấy. Tình cảm ấy không cần phải lên tiếng, nhưng sẽ luôn ở lại, một cách tĩnh lặng nhưng sâu sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro