03

Nhờ buổi trình diễn cuối kỳ với màn múa đôi cùng Lee Sanghyuk, Han Wang Hu đã nhận được lời mời từ nhà hát, trở thành một trong những học viên dự bị của Đoàn ba lê thành phố Seoul. Lee Sanghyuk cũng thuận lợi được thăng chức thành giảng viên, ở lại trường học.

Han Wangho không dọn ra khỏi ký túc xá, mà thà chạy qua chạy lại giữa hai nơi. Cô thường xuyên bám lấy anh để phàn nàn rằng giáo viên của đoàn múa giảng dạy quá khó hiểu, chỉ toàn là những thứ trừu tượng và sáo rỗng, không rõ họ thực sự muốn gì, cảm giác luyện tập chẳng học được thêm gì mới.

Lee Sanghyuk dừng bút. "Nếu em muốn, chúng ta có thể tiếp tục tập riêng giống như trước đây."

Han Wangho ôm lưng ghế, bắt chéo chân. "Thật sao? Như vậy có làm phiền anh Sanghyuk không?"

"Nếu phiền thì không tập nữa hả?'"

"Không! Nhất định phải tập chứ", Han Wangho vừa cười vừa nghiêng đầu, "Em sẽ trân trọng và sử dụng thời gian của anh Sanghyuk thật tốt."

Sau khi hoàn thành một chuỗi động tác, Han Wangho cúi người chống tay lên đầu gối. "Không được rồi, hôm nay tập luyện nhiều quá, phần cơ chân của em hoàn toàn cứng đơ rồi." Cô thả mình nằm xuống tấm thảm, Lee Sanghyuk cũng ngồi xuống bên cạnh, kéo chân cô lại và xoa bóp bằng gốc bàn tay và khuỷu tay.

Han Wangho lấy tay che mặt, cảm thấy hơi đau, nhưng nhiều hơn là ngứa và nhức nhối, cô cắn môi chịu đựng.

"Vấn đề không phải ở bắp chân," Lee Sanghyuk nói, "Là do cơ lưng của em đã thả lỏng, nên em chỉ có thể dùng sức ở chân để bù đắp."

Anh đỡ cô đứng dậy, giúp cô xoay người, đứng thành từ thế giữ thăng bằng bằng một chân. "Hãy mở lưng ra, càng mở rộng càng tốt. Hạ xương bả vai xuống, sau đó thử mở rộng thêm một chút."

"Hãy giữ phần bụng như vậy." Lee Sanghyuk đặt tay ở hai bên ngực của cô – là vị trí gần sát xương sườn, cách một khoảng không mỏng manh, mơ hồ cảm nhận được chút hơi ấm.

"Hãy cố mở rộng hết mức, tưởng tượng rằng em đang dùng xương bả vai để chạm vào tay anh."

Han Wangho hít thở nhẹ nhàng, mở to hai mắt.

"Đúng rồi, chính là như thế. Em có cảm thấy khác biệt không?"

"Em thấy rồi, hình như... có cảm giác trong người mọc thêm một đôi cánh và được nâng lên."

Cô thả lỏng người, ngả về phía sau vào vòng tay an toàn của Lee Sanghyuk.

Lee Sanghyuk nói với cô, "Dạo gần đây anh đang chuẩn bị một tác phẩm, cũng được một thời gian rồi. Đó là một điệu múa đơn, do anh tự biên đạo. Anh muốn em hoàn thành nó."

Han Wangho ngửa người, dưới bắp chân đặt một con lăn nhỏ, giống như đang ngồi trên ghế xích đu, tim cô cũng đang dao động mạnh mẽ trong lồng ngực. "Đó là tác phẩm dành riêng cho em sao, anh Sanghyuk?'

Lee Sanghyuk lấy ra một đôi giày múa mới tinh, có màu vàng và hồng nhạt, sau đó đặt xuống bên cạnh cô. "Nếu em đồng ý, anh sẽ tặng đôi giày này cho em."

"Wow, cái này có tính là hối lộ không?" Han Wangho lật người ôm lấy đôi giày và thử đi trước gương.

"Chỉ là một món quà thôi."

Mùa đông lại đến. Han Wangho dồn hầu hết sức lực để tập luyện cho điệu múa của Lee Sanghyuk, hoàn toàn bỏ quên những bài học ở nhà hát. Trong bài kiểm tra thường xuyên, cô nhảy một cách tùy ý, ánh mắt của giáo viên tràn đầy sự thất vọng.

"Khi em mới đến đây, tôi đã nghĩ em là người tài năng nhất trong số các học viên", cô giáo nói, "Nhưng bây giờ, em đã bị tụt lại quá nhiều."

Han Wangho hoàn toàn không quan tâm. Cô trốn tiết học chính, nằm lì trong ký túc xá, vẽ nguệch ngoạc lên cuốn sổ ghi chép. Son Siwoo cũng không đến lớp, cô chống cằm ngồi trên giường đối diện nhìn Han Wangho, thở dài.

"Wangho à, dù cậu không thích thì cũng nên cố gắng một chút trong kỳ kiểm tra cuối năm nhé. Nếu cậu bị loại, thì sẽ có người rất buồn đấy."

"Ai chứ?"

"Ví dụ như... ví dụ như mình, ví dụ như đám nam sinh trong đoàn kịch nữa, chắc họ sẽ buồn đến khóc hết nước mắt."

Han Wangho cười nhạt, "Gần đây cậu thất tình à?"

"Ê, mình nói thật lòng nha. Thực sự đấy, cậu em khóa dưới mà mình đã nhắc lần trước, chắc chắn là người buồn nhất. Nó còn vào đoàn chỉ vì cậu."

Han Wangho ngơ ngác, "Em khóa dưới nào cơ?"

"Trời ạ, đến giờ nó vẫn chưa nói chuyện với cậu à?"

Mỗi ngày sau đó cô đều đi ngủ vào lúc nửa đêm, tỉnh dậy lúc 5 giờ 35 phút sáng, trải qua 14 tiếng tập múa. Không phải vì lời nói của Son Siwoo giúp Han Wangho tỉnh ngộ mà chỉ vì trước kỳ kiểm tra có một buổi thử vai cho một vở diễn. Dù chê bai cách dạy của đoàn thì cô cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội được biểu diễn trên sân khấu. Lee Sanghyuk đề nghị cho Han Wangho nghỉ một tuần để chuẩn bị, nhưng cô đã từ chối.

"Chỗ này, anh nghĩ nó là phần cốt lõi của toàn bộ bài múa." Lee Sanghyuk dùng bút chì chấm lên bản phác thảo vũ đạo, "Anh sẽ làm mẫu."

"Mở ra, dừng lại. Bước chéo chân, rồi quay về vị trí cũ."

"Han Wangho, em có đang nghe không?"

"Em có nghe, thực xin lỗi, anh Sanghyuk."

Lee Sang Hyuk đặt cuốn sổ tay xuống, tắt nhạc đi, "Hôm nay đến đây thôi."

"...Em xin lỗi."

Lee Sanghyuk phẩy tay, "Để anh cho em một vài lời khuyên trước buổi thử vai của đoàn múa, Han Wangho. Múa không phải là công cụ để chứng tỏ bản thân. Khi hành động của em mang theo quá nhiều mục đích, nó sẽ không thể kiềm chế mà thấm ra tứ chi cơ thể của em."

"Đừng để bản thân trở nên kém đẹp đi, Wangho à."

Lee Sanghyuk có thể đúng, nhưng cô biết điều đó quá muộn. Sau khi trình diễn xong, vài giảng viên cùng nhau rơi vào im lặng. Trong số đó có cả người từng mắng cô trên lớp, cô giáo bất lực, day day thái dương nói: "Em nhảy rất hoàn hảo, Han Wang Ho, nhưng vũ đạo của em lại quá độc đoán. Từ đầu đến cuối, em hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, người khác không thể xen vào. Tôi không biết ai đã dạy em như vậy, nhưng rõ ràng, đó không phải là cách biểu diễn mà một đoàn ba lê cần."

Han Wangho lầm lũi trở về trường. Cô theo bản năng muốn đến chỗ Lee Sanghyuk, nhưng khi đến cửa mới nhớ ra anh đã nói hôm nay không ở đây, thế là cô lại quay về ký túc xá. Cô lục tìm nhưng mãi không thấy chìa khóa, trong lúc hoảng loạn, Han Wangho đổ hết mọi thứ trong ba lô ra đất, cùng lúc đó, cánh cửa bật mở ra từ bên trong.

"Ai da, Wangho à, sao mày lại tỏ ra chật vật như vậy?"

Son Siwoo dang tay ôm lấy cô, vỗ mạnh vào lưng cô hai cái. "Đừng nghĩ nhiều nữa, tối nay cùng đi uống rượu đi, tin tao, chỉ cần hai ly, sau đó ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ quên hết tất cả."

"Nhưng mà... mai tao còn phải dậy sớm" Han Wangho lau mặt nói.

Son Siwoo hét lên, "Hãy thả lỏng một hôm đi!"

Han Wangho bắt đầu hiểu tại sao Son Siwoo lại yêu thích những buổi tiệc tùng như thế. Nhảy disco, đối với những sinh viên học ba lê cổ điển thật sự là phung phí tài năng, phá vỡ quy tắc, nhưng nó chính là thiên đường để xả stress, là nơi cho phép mọi người có thể bỏ đi tất thảy và thoải mái phiêu theo những dòng cảm xúc, một nơi chứa đầy những thú vui tầm thường, giúp con người thỏa mãn hết những dục vọng thấp kém ở sâu trong lòng nhất.

Ngoài bạn trai của Son Siwoo – người cũng là lần đầu Han Wangho gặp mặt, cô còn gặp được một chàng trai khác, trông có vẻ hơi quen.

À, là cậu ta – người đứng trước mình trong buổi đánh giá ngày hôm đó, cậu ấy đã được khen ngợi rất nhiều, Han Wangho thầm nhớ lại, Bước nhảy của cậu ta rất phóng khoáng.

Son Siwoo lần lượt giới thiệu, "Park Dohyeon, Jeong Jihoon."

"Ồ, thì ra là Jeong Jihoon.'

Jeong Jihoon cứ nhìn chằm chằm vào cô không chút che giấu. Han Wangho nghịch nghịch đuôi tóc, cảm thấy Jeong Jihoon có vẻ hơi giống loài mèo, ánh mắt cậu không có gì quá hung hãn, dù bị nhìn chăm chú như vậy cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu. Sau hai ly cocktail, Son Siwoo viện cớ đi vệ sinh kéo Park Dohyeon ra ngoài trước. Park Dohyeon cứ quay lại nhìn về phía hai người vẫn ngồi trong góc, liền bị Son Siwoo véo tai.

"Bạn gái của em là ai, Park Dohyeon? Em làm sao đấy, thấy Wangho đẹp hơn chị chứ gì?"

"Ôi, em chỉ đang lo thằng nhóc Jeong Jihoon thôi. Em sợ nó sẽ không xử lý được, chị đừng hiểu lầm mà" Park Dohyeon ngoan ngoãn ôm lấy eo cô.

"Tự lo cho bản thân trước đi ^^"

Han Wangho cắn ống hút, trong bầu không khí riêng tư như thế này, Jeong Jihoon rõ ràng đang rất căng thẳng. Cậu không biết đặt tay dài chân dài của mình ở đâu, ánh mắt cũng lảng tránh, không dám nhìn Han Wangho.

Han Wangho không thể uống nhiều, rượu đã bắt đầu khiến cô cảm thấy choáng váng, và cô thấy dáng vẻ của cậu ấy cũng khá dễ thương.

"Cậu là đàn em đó, đúng không?"

Trong tiếng nhạc điện tử đinh tai, Jeong Jihoon chỉ có thể cúi xuống để nghe cô nói, hai người bất chợt dựa sát vào nhau, hơi thở nóng ẩm của cô thổi vào tai cậu.

"Tôi bảo là—Siwoo bảo—cậu là đàn em đó, phải không?"

Jeong Jihoon gật gật đầu. Dù ánh đèn lấp lánh phản chiếu đủ sắc màu, Han Wangho vẫn có thể thấy rõ mặt cậu đã đỏ lên. Vì vậy, cô lại dựa sát vào, hét vào phần tai đã đỏ lựng của Jeong Jihoon, "Hôm nay—cậu nhìn thấy tôi nhảy chứ— tôi nhảy rất tệ— cậu có thất vọng không— có thấy vỡ mộng không—"

Jeong Jihoon lắc đầu. Do dự một chút, cậu tiến tới ghé sát vào mặt Han Wangho, dùng hai tay tạo thành cái loa nhỏ, che lên tai cô.

"Chị nhảy rất tuyệt, những người chỉ trích chị chỉ toàn nói những điều vô nghĩa. Đó vốn dĩ là cảm nhận phiến diện cá nhân, em thấy chị nhảy thật đẹp, em rất thích."

"Ngứa quá", Han Wangho xoa xoa xương tai rồi nằm gục xuống bàn cười khúc khích.

"Chị muốn uống nữa không?" Jeong Jihoon hỏi cô, Han Wangho lắc đầu.

"Đi thôi, sáng mai chị còn có việc."

Hai người ra đến cửa mới phát hiện ngoài trời không biết từ lúc nào đã đổ mưa, đã vậy mưa còn khá to. Han Wangho gửi tin nhắn cho Son Siwoo, bạn tốt của cô đã đọc nhưng không trả lời, taxi cũng không gọi được. Han Wangho bắt đầu nghĩ đến khả năng chạy một mạch từ đây về trường.

"Ừm, em muốn nói..."

"?"

"Là em sống ở gần đây." Jeong Jihoon khoa tay múa chân, "Rẽ trái ở ngã tư phía trước, rồi qua một con đường, khoảng chưa tới một cây số."

Dưới cái nhìn đầy vi diệu của Han Wangho, Jeong Jihoon gãi đầu. "Bởi vì chị trông như sắp lao ra ngoài ngay giây tiếp theo... mà ký túc xá thì ở khá xa, phải không?"

"Em không có ý gì khác, nhưng nếu chị cần nghỉ ngơi sớm thì có thể ngủ tạm ở chỗ em." Sau đó Jeong Jihoon bổ sung thêm, "Tất nhiên, nếu chị muốn chờ xe thêm một chút, hoặc chị muộn chạy mưa về trường, thì em sẽ đi cùng chị."

Biểu cảm trên mặt cậu giống như một anh hùng đơn độc thấy chết không sờn, thật buồn cười. Han Wangho nắm tay cậu nói, "Em dẫn đường nhé".

Jeong Jihoon cởi áo khoác và trùm lên trên đầu họ. Cậu đếm một, hai, ba, và cả hai cùng lao vào cơn mưa lúc trời hừng sáng.

Đó là một căn phòng nhỏ kiểu bán tầng hầm, Jeong Jihoon vỗ vỗ nước dính trên quần áo, tuy rằng thật vô ích vì vốn cả hai căn bản đều đã ướt sũng. Cậu mở cửa ra, không gian bên trong chỉ khoảng hai đến ba mươi mét vuông, không có vách ngăn, nhưng có một chiếc cửa sổ cao nằm phía đối diện cửa vào.

Jeong Jihoon đóng cửa lại, đứng đằng sau lưng Han Wangho. Trong chốc lát cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh trăng dịu dàng bị những giọt mưa đan xen cắt thành những mảnh nhỏ. Han Wangho cảm nhận được Jeong Jihoon đang tiến tới rất gần mình. Cô quay người lại, hơi thở ẩm ướt và mê muội lan tràn trong không khí, Jeong Jihoon từ từ vòng tay qua cổ cô, cúi đầu xuống.

Khoảnh khắc gần như chạm vào nhau, Han Wangho đột nhiên nghiêng người, cô đưa tay lên che trước môi Jeong Jihoon.

"Xin lỗi, chị có người tôi thích rồi.......Xin lỗi em."

"Ồ, em mới là người phải xin lỗi." Jeong Jihoon thấy thật xấu hổ, rõ ràng đã nói sẽ không làm gì, cuối cùng vẫn không thể kìm lòng được.

Cậu nhấn công tắc trên tường, ánh sáng lập tức xua tan không khí mơ hồ trước đó.

"Thực xin lỗi, từ giờ em thực sự sẽ không làm gì nữa". Nhà tắm chỉ có vách kính mờ, Jeong Jihoon rút ra một chiếc khăn tắm đưa cho Han Wangho. "Chị đi tắm trước đi, đây là chìa khóa, em ra ngoài một chút, bình tĩnh lại thì nhờ chị mở cửa giúp em nhé."

Han Wangho vẫn còn do dự, ngược lại Jeong Jihoon tỏ ra bình tĩnh cười cười. "Sao vậy? Em vừa tỏ tình và bị từ chối nên giờ rất đau lòng. Không lẽ ngay cả cơ hội để tự thương hại mình cũng không có..."

Han Wangho cuối cùng cũng mỉm cười, nhận lấy chìa khóa, "Vậy làm phiền em nhé, bạn học Jeong thích làm anh hùng."

Jeong Jihoon tắm nhanh như đánh trận, cậu đặt một chiếc ghế cho Han Wangho ngồi cạnh cửa ra vào, trà nóng trong tay cô còn chưa đủ nguội để uống thì đã thấy Jeong Jihoon đi ra.

"Mời vào." Jeong Jihoon mang cho cô một chiếc gối mới, Han Wangho ngủ ở trên giường, còn cậu thì trải một tấm đệm ở bên cạnh. Wangho cuốn chăn lên che nửa mặt, không biết là vì rượu, vì mưa, hay vì lý do nào khác, tóm lại cô đã ngủ rất sâu, rất yên ổn.

Sáng hôm sau, Jeong Jihoon bị đánh thức bởi cuộc gọi từ Son Siwoo, cậu dụi mắt gọi Han Wangho, "Có phải chị nói là sáng nay có việc đúng không?"

Han Wangho giật mình bật dậy từ trên giường. Điện thoại cô đã hết pin, màn hình tối đen ngòm, báo thức đã không reo. Cô nắm lấy Jeong Jihoon hỏi, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"10 giờ 20 phút... có cần em đưa chị đi không?"

"Không cần đâu", Han Wangho nhanh chóng mặc áo khoác và vội vàng nói lời tạm biệt với Jeong Jihoon, "Cho chị mượn sạc dự phòng nhé?"

7 giờ sáng, Lee Sanghyuk đã gửi tin nhắn cho cô "Ngày mưa đường trơn, đi đường nhớ cẩn thận."

Lúc 8 giờ hơn, anh lại nhắn, "Nếu em mệt thì hôm nay chúng ta có thể nghỉ."

Khoảng 10 giờ, có một cuộc gọi nhỡ, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Son Siwoo nhắn, "Wangho mày đang ở đâu, sao điện thoại lại tắt máy? Lee Sanghyuk vừa gọi cho tao, làm tao sợ muốn chết."

Han Wangho ngồi ở ghế sau xe taxi, tâm trạng lo lắng đến mức cắn ngón tay liên tục. Cô thử soạn vài tin nhắn nhưng sau đó đều lập tức xóa đi, cuối cùng chỉ đành thúc giục tài xế đi nhanh hơn một chút.

Phòng tập trống vắng, cô lập tức xông vào văn phòng của Lee Sanghyuk. Anh đang dọn dẹp đồ đạc trên bàn, những bản vẽ biên đạo được rút từng tờ ra khỏi sổ tay và kẹp vào một cuốn sổ dày bìa cứng khác.

"Thực xin lỗi, anh Sanghyuk," Cô nói, "Em đã ngủ quên". Han Wangho vẫn mặc bộ đồ da và chân váy nhung từ hôm qua, mái tóc dài xõa sợi và bù xù, hai tay hoàn toàn trống rỗng - rõ ràng đây là bằng chứng cô đã ngủ bên ngoài đêm qua.

Lee Sanghyuk không ngẩng đầu lên, "Không sao, em không có việc gì là tốt rồi. Chúng ta có thể hẹn vào dịp khác."

Han Wangho cắn môi, tiến lên hai bước rồi quay lại khóa cửa lại.

"Cạch" một tiếng. Lee Sanghyuk cuối cùng cũng nhìn về phía cô. Han Wangho nắm lấy tay cầm rồi xoay người lại, cô hít một hơi thật sâu, "Anh Sanghyuk, em có chuyện muốn nói với anh."

Ánh mắt cô long lanh nhưng sáng ngời, đôi má ửng hồng vì xấu hổ, thật là rung động lòng người.

"Lần trước anh đã hỏi em rằng mục đích múa của em là gì. Em nghĩ anh sẽ mong chờ nó là một thứ gì đó thật thuần khiết.."

Cô ấy có thể tìm ra hàng ngàn lí do xác đáng cho bản thân, bất kể chúng đúng hay sai, tốt hay xấu. Nhưng Han Wangho đủ thành thật, dũng cảm và đầy đủ niềm tin, hy vọng của tuổi trẻ, vậy nên cô lựa chọn bùng cháy như một ngọn lửa nóng bỏng. Han Wangho quyết định sẽ thú nhận.

"Đó là vì anh, anh Sanghyuk. Bởi vì em thích anh, thích đôi bàn tay anh khi chúng chạm vào cơ thể của em, em thích điệu nhảy anh biên đạo cho em, thích khoảng thời gian em ở cạnh anh. Vậy nên em mới cố gắng chăm chỉ luyện tập để trở nên thật xuất sắc."

Lee Sanghyuk tháo kính ra, xoa xoa lông mày. Trong khoảng lặng dần khiến người ta chuyển từ ngượng ngùng sang lo lắng, Han Wangho không nhịn được nói tiếp, "Anh Sanghyuk, chúng ta, chúng ta có thể không..."

"Han Wangho", Lee Sanghyuk nói, "Có một số chuyện, anh vốn định để một thời gian nữa mới nói với em."

Han Wangho sững sờ. Đó chắc chắn không phải là giọng điệu mà cô mong đợi. Lee Sanghyuk dùng ngón tay lật nhẹ những trang sách. "Anh đã nghe về chuyện em bị loại khỏi buổi biểu diễn. Thực tế là, giáo viên đó đã nhấn mạnh với anh rằng bà sẽ cần cân nhắc kỹ về tương lai của em trong đoàn múa ba lê.'

Giáo viên dùng từ "kiêu ngạo" để miêu tả về Han Wangho, nhẹ nhàng chỉ ra rằng tài năng không bao giờ là tất cả. "Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, không hề biết cách sử dụng nó. Sự giáo dục và chỉ dạy từ người hướng dẫn mới là điều quan trọng nhất. Cậu muốn cô ấy trở thành một vũ công như thế nào, Sang Hyuk? Phải chăng là bức tượng thánh nữ của Pygmalion?"

"Anh không thể không nghĩ về việc chúng ta đang làm bây giờ... việc anh đang làm với em. Liệu nó có hợp lý không? Điệu múa của em, cảm xúc bên trong quá dồi dào, quá mãnh liệt, nó tuôn trào qua từng cú đá chân, mỗi vòng xoay, khiến khán giả bị bao trùm bởi những cảm xúc mãnh liệt đó, thật khó để có thể cảm nhận được điều gì khác."

"Nhưng nó không nên như vậy. Cảm xúc cần phải được tiết chế, được thể hiện một cách tinh tế, để khiến khán giả thoải mái, đồng cảm và lưu luyến mãi về sau. Chứ không phải khiến họ sợ hãi, trái tim họ đập thình thịch, khiến họ phải rơi nước mắt, và sau ba ngày nghĩ lại vẫn còn cảm giác bồn chồn. Có thể một số loại hình nghệ thuật khác cố tình theo đuổi sự choáng ngợp như vậy, nhưng rõ ràng, trong lĩnh vực ba lê cổ điển, điều đó là không thể chấp nhận."

Han Wangho cố gắng kiềm chế cảm giác nóng rát ở trong hốc mắt và ở trong sống mũi nghẹn ngào. "Ý anh là, tình cảm của em dành cho anh ảnh hưởng đến việc em diễn giải vũ đạo của anh phải không?"

"Không chỉ có vậy". Lee Sanghyuk nghĩ. Chính anh cũng đã vô tình đặt quá nhiều cảm xúc vào đó, liên tục sửa đổi, trau chuốt, thậm chí còn mong đợi nó đạt đến mức độ hoàn hảo. Điệu múa này đã bị gán cho một ý nghĩa quá xa rời so với ý tưởng ban đầu, dần lao nhanh về một hướng mất kiểm soát. Lý trí mách bảo Lee sanghyuk rằng anh phải lập tức kéo phanh nó lại, tránh cho việc cả hai lao vào con đường lệch lạc rồi lại kết thúc trong đau đớn.

"Nhưng đây vốn dĩ là bài múa thuộc về hai chúng ta mà, anh Sang Hyuk. Chính anh đã nói, nó được biên đạo dành riêng cho em, anh chỉ muốn em là người hoàn thành nó. Nếu anh không hài lòng với màn trình diễn của em, em có thể thay đổi. Còn nếu em không làm được, thì ai có thể thay em giúp anh hoàn thành nó đây?"

"Đó chính là điều anh muốn nói với em." Lee Sanghyuk nói, giọng hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí lạnh lùng đến tàn nhẫn, "Chúng ta ngừng tập luyện đi. Anh sẽ chọn một bài múa khác để tiếp tục dự án, còn em nên tập trung vào bài học ở đoàn múa thành phố."

Cơn ớn lạnh khủng khiếp truyền từ đầu ngón tay đến trong tim, phút chốc đóng băng cô hoàn toàn. "Anh đang nói gì vậy, có phải vì hôm nay em đã thất hứa không, anh Sang Hyuk? Em không cố ý mà. Hay là vì gần đây em không tập luyện đủ chăm chỉ, em xin lỗi, đáng nhẽ em không nên đồng thời chuẩn bị cho buổi thử vai. Hay là vì em đột nhiên thổ lộ tình cảm với anh? Em biết điều đó không đúng quy tắc, em cũng không hy vọng xa vời rằng chúng ta có thể ngay lập tức ở bên nhau, chỉ là đêm qua... em chỉ muốn anh biết..."

Giọng nói của Han Wangho dần trở nên vỡ vụn và lộn xộn, nước mắt như những giọt mưa thấm đầy trên một chiếc lá, rơi lã chã ở hai bên má. Han Wangho liên tục đưa tay lau chúng đi, cố gắng để mình trông không quá thảm hại, nhưng cuối cùng cô vẫn giống như những nữ chính trong các cuốn tiểu thuyết tình cảm tầm thường. Cô ngẩng mặt lên, giống như lần đầu họ gặp nhau, mở to hai mắt bướng bỉnh nhìn thẳng vào Lee Sanghyuk, không cam lòng hỏi:

"Anh thật sự không có chút tình cảm nào với em sao, anh Sang Hyuk? Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro