06
Khi con người rơi vào trạng thái cảm xúc cực đoan thì họ thường đưa ra những quyết định rất thiếu lý trí, vì vậy các chuyên gia khuyên không nên lang thang trên các trang mua sắm trực tuyến vào lúc nửa đêm khi đang buồn bã.
Han Wangho có lẽ đã đưa ra quyết định thiếu lý trí nhất trong cuộc đời mình.
Cô đã gọi cho Lee Sanghyuk.
Dù nghĩ thế nào cũng thấy thật hoang đường. Những lời lẽ dông dài đều bị cô quên mất, cuối cùng, Han Wangho cố gắng kìm nén những cảm xúc tan vỡ, giả vờ nhẹ nhàng hỏi, "Anh Sanghyuk, anh vẫn đang ở châu Âu phải không? Anh có thể đến Berlin một chuyến không?"
Lee Sanghyuk không hỏi thêm gì nữa. Hai mươi ba giờ sau, chuyến bay của anh đáp xuống sân bay Brandenburg.
Trên đường đi, Han Wangho nói chuyện không ngừng, cô kể cho anh nghe về những nhà thờ mà cô đã ghé thăm, sau đó là tới những bảo tàng, con đường Unter den Linden, cô còn kể về những buổi biểu diễn của các ban nhạc nhỏ mà cô tình cờ gặp ở trên quảng trường, nơi người qua đường có thể bất ngờ nhảy múa theo giai điệu nhạc. Han Wangho bảo rằng họ có thể cùng đến đó nhảy múa.
Lee Sanghyuk yên lặng lắng nghe, khi cô sắp va phải cột đèn vì quá phấn khích, anh nắm lấy cổ tay cô kéo lại.
"Nhưng mà Wangho, trông em có vẻ mệt mỏi lắm."
Han Wangho chợt khựng lại, rồi nét mặt rạng rỡ trên khuôn mặt cô dần tan biến, thay vào đó là một nụ cười đầy gượng gạo và hời hợt.
Lee Sanghyuk nói, "Anh cũng mệt rồi. Hôm nay nghỉ ngơi trước nhé, được không?"
Trong phòng khách sạn chỉ có một chiếc giường. Hành lý của Han Wangho đã để sẵn bên trong. Lee Sanghyuk kéo vali dừng lại ở cửa.
"Anh sẽ đi đặt thêm phòng" Anh nói.
Han Wangho kéo tay anh lại, không để anh đi ra ngoài. Lee Sanghyuk cố gắng gỡ tay ra nhưng cô đã ôm chặt lấy anh từ phía sau, cánh tay cô vòng quanh ngực anh, vì dùng sức mà trở nên run rẩy.
"Em xin anh, anh Sanghyuk." Cô nhắm mắt lại, giọng nói lạc đi như tiếng thở cuối cùng trước khi mọi thứ sụp đổ, "Đừng từ chối em mà, xin anh đấy."
Cô quay người Lee Sanghyuk lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt anh rồi cố chấp hôn lên.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng dò dẫm dần trở nên bạo dạn, môi lưỡi quấn quýt, cơ thể họ ôm chặt lấy nhau rồi ngã xuống đệm giường. Han Wangho gần như xé toạc quần áo của Lee Sanghyuk, tay cô lần mò xuống phía dưới, khi chạm vào phần đã cương cứng, Han Wangho cuối cùng cũng dám thở phào.
Cô cắn cắn môi, đôi mắt long lanh, và hai má tái nhợt cũng dần đỏ ửng, thế nhưng động tác dụ dỗ của cô chợt trở nên do dự, toát lên một vẻ ngượng ngùng. Sự ngập ngừng đó khiến Lee Sanghyuk bỗng cảm thấy giận dữ.
Anh lật Han Wangho lại, tay anh ấn vào xương cổ nhô lên sau gáy của cô, ngăn không cô ngoái đầu lại. Cơ thể mềm mại của Han Wangho là do anh một tay nghiêm khắc uốn nắn, giờ đây thể hiện rõ độ dẻo dai một cách mượt mà, lưng cô uốn cong, mông nhỏ nhô cao, hai đầu gối quỳ và tách ra hai bên như thể có thể uốn cong thành bất kỳ hình thù nào mà Lee Sanghyuk muốn.
Khoảnh khắc Lee Sanghyuk đi vào trong cô, tất cả những tưởng tượng ngây thơ và mơ hồ, mềm mại và quyến luyến của cô gái nhỏ về anh năm xưa đều hoàn toàn bị xé toạc. Những mảnh vỡ ấy bay tán loạn như những bông tuyết lấp lánh.
Những bông tuyết hình lục giác bay lấp lánh và lơ lửng trong không trung. Trên con lăn kim loại, bản nhạc Tchaikovsky vang lên thật trong trẻo, một quả cầu ma thuật chứa đầy những giấc mơ lung linh của Han Wangho cứ không ngừng chuyển đổi giữa ba loại màu ánh sáng. Cuối cùng nó rơi xuống, vỡ tan tành. Ngôi nhà nhỏ với mái ngói hình tam giác, những cây thông phủ tuyết, những người múa ba lê tí hon. Tất cả đều rơi rụng bắn ra tứ phía.
Nước trào ra từ những kẽ hở trên cơ thể cô, rồi không ngừng chảy xuống.
Sau khi lên đỉnh lần thứ hai, Han Wangho gần như đã bất tỉnh, cô khóc càng lúc càng dữ dội, toàn thân cô run rẩy, cô úp mặt vào gối ho sặc sụa. Cuối cùng, khi Han Wangho bị lật ngược lại, Lee Sanghyuk nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô. Lúc này tóc Han Wangho đã dính đầy mồ hôi ướt đẫm. Hơi thở của Lee Sanghyuk rất nặng nề, trán anh ướt đẫm mồ hôi, hai mắt tối tăm, yếu đuối, trông anh hiện tại hoàn toàn thất thố và mất kiểm soát. Tất cả đều hiện rõ trước mắt như mong muốn của Han Wangho.
Cô mơ hồ đưa tay lên vuốt nhẹ nếp nhăn giữa lông mày của anh, môi họ lại chạm nhau, một nụ hôn lạnh lẽo rơi xuống. Ở nơi đầu lưỡi nếm được vị mặn đắng, giống như một cơn mưa ghé đến bất chợt từ biển, trút vào mũi và miệng.
Cơn mưa đi qua, họ lại sóng vai nhau nằm dài trên bờ cát. Nghi lễ hoan ái đã hoàn tất, một lời nguyền lập tức kéo đến ngay sau đó, bắt buộc họ phải chia lìa, từ nay không bao giờ được gặp lại.
Han Wangho nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi nói trong bóng tối.
"Anh yêu em" Cô nói.
Lee Sanghyuk không phủ nhận. "Bây giờ em biết rồi. Em có thấy vui không?"
"Thật kỳ lạ," Han Wangho đưa tay lên ngực, cô cảm thấy trống rỗng, "Nó giống như một viên gạch đang lung lay trong lâu đài của em, và em luôn sợ một ngày nào đó nó sẽ rơi xuống, làm cho cả lâu đài ngay lập tức sụp đổ. Nhưng khi viên gạch ấy đột nhiên bị rút ra, điều em lo sợ từ lâu đã không xảy ra, lâu đài vẫn đứng vững, chỉ là bây giờ nó có một lỗ hổng ở đó". Cô dùng ngón tay cái và ngón trỏ tạo thành hình tròn, "Có một cái lỗ ở đó. Gió có thể thổi qua nó vào trong lâu đài. Thật lạnh lẽo và trống trải.'
"Anh à, để em múa cho anh xem nhé."
Han Wangho lấy ra từ trong vali một đôi giày múa ba lê. Nó có màu vàng và hồng nhạt. Từ Seoul đến Amsterdam, rồi từ Amsterdam đến Berlin, luôn có một chỗ trống trong vali của cô dành cho nó.
Lâu rồi không tập luyện, cô đứng dậy một cách khó khăn, sau khi thử vài lần xoay, đá chân, cô dần dần tìm lại cảm giác nhẹ nhàng.
Thế rồi Han Wangho bắt đầu nhảy bài múa mà Lee Sanghyuk đã dành cho cô. Bài múa của cô và Lee Sanghyuk.
Mỗi động tác, mỗi sự nối tiếp, sau bao năm tháng đã in sâu trong tâm trí cô như một dấu ấn thép, chảy dọc theo cánh tay và đầu ngón chân. Dù các động tác không hoàn hảo và thậm chí có thể coi là thảm họa, nhưng trái tim Lee Sanghyuk bỗng nghẹn lại.
Biểu cảm trên gương mặt cô ấy hoàn toàn cộng hưởng với mong đợi ban đầu mà Lee Sanghyuk muốn biên đạo nên. Cảm xúc mãnh liệt từng bùng nổ trong Han Wangho khi cô 19 tuổi giờ đã phai nhạt, giờ trở thành một màn sương mờ ảo bao phủ quanh cô. Han Wangho dường như đã vượt qua giới hạn của con người mà vươn lên thành một hình tượng, một biểu tượng nghịch lý, trông cô như không thuộc về thế giới này, lại như thể là bất cứ thứ gì trên thế giới này.
Điệu múa chưa hoàn thành nhưng Han Wangho vẫn tiếp tục nhảy, từ "Hồ Thiên Nga" quay trở lại với "Don Quixote", từ những động tác phức tạp quay về những động tác cơ bản nhất như đá chân, sượt đất. Màn trình diễn của cô giống như một bài thơ ngược dòng. Đôi tay cô tạo thành một vòng tròn như một cái hồ nhỏ, sử dụng ngôn ngữ đơn giản nhất của ba lê để biểu đạt rằng: "Tôi, ở đây, sinh ra và rồi tan biến tại đây."
Cuối cùng, cô nằm trên sàn giống như nàng Ophelia ở trong nước, khi được phát hiện, cô đã hoàn toàn mất đi sự sống.
Có một thời gian, Han Wangho thường mơ thấy mình nhảy điệu múa này cho Lee Sanghyuk xem. Ban đầu, ánh mắt soi xét của Lee Sanghyuk khiến cô lo lắng đến lạnh toát mồ hôi, nhưng dần dần nó sẽ trở nên dịu dàng, thậm chí mang còn theo chút tán thưởng. Có vài lần, Lee Sanghyuk sẽ nhẹ nhàng ôm cô, nhưng phần lớn thời gian anh sẽ chỉ đứng đó và nhìn. Vì vậy, cô cứ nhảy mãi, xoay mãi, cho đến khi cả thế giới xoáy thành một vòng xoáy, rồi bị hút vào hố đen, cô sẽ mãi là một điểm sáng lờ mờ mãi xoay tròn.
Lee Sanghyuk vuốt ve tấm lưng trần của Han Wangho, anh ôm cô trở lại giường.
"Em đã có được thứ em muốn," Anh nói, "Đây là thứ anh đã nợ em."
"Giờ anh cũng sẽ lấy lại phần thuộc về mình."
Lee Sanghyuk ngồi xổm trước mặt Han Wangho, tiếp đó chậm rãi tháo dây buộc quanh mắt cá chân của cô xuống. Anh cởi bỏ đôi giày ba lê ra rồi cầm nó trong tay.
"Đừng bao giờ nhảy ba lê cổ điển nữa, Han Wangho."
"Chúng ta từ nay không còn nợ nhau bất cứ điều gì."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro