09

Vở kịch "Rạng đông" được trình diễn tại một nhà hát nhỏ ở Berlin để thử nghiệm. Ban đầu vốn dĩ bọn họ được chỉ định trình diễn luân phiên với một vài tác phẩm mới khác trong vòng một tháng, không ngờ lại nhận được sự yêu thích ngoài mong đợi từ người xem. Thế là vở kịch đã được bổ sung thêm hai cuối tuần, mỗi buổi đều chật kín khán giả, thậm chí còn lọt vào được top ba danh sách những tác phẩm nghệ thuật phải xem tại địa phương, còn được mời đi lưu diễn ở Munich và Hamburg.

Seo Daegil đọc bình luận cho cô nghe: Vũ công người Hàn lần này đã mang đến một tác phẩm vượt ngoài sức mong đợi, gương mặt lạnh lùng, bí ẩn mang đậm nét Á Đông của cô ấy hoàn toàn đối lập với màn trình diễn đầy cảm xúc mãnh liệt và cuốn hút trên sân khấu, làm cho khán giả Berlin say mê không thể thoát ra được...

Han Wangho không thể chịu đựng được nữa liền nhặt con chuột lên ném qua, muốn cậu im lặng, Seo Daegil càng cười to hơn. Cậu lại đọc tiếp, "Người ta nói chị là mỹ nữ tĩnh lặng và dịu dàng, hahahaha, ôi trời em không thể chịu nổi nữa, có phải chị nên cảm ơn em không? Nếu nhân vật này có một câu thoại dù chỉ một câu thôi thì cũng không đạt được hiệu ứng như hiện tại."

Han Wangho mỉm cười rạng rỡ, "Daegil nha, sống thật tốt đối với em khó khăn như vậy hả? Việc có thể hít thở tự do khiến em cảm thấy phiền toái lắm đúng không?"

Seo Daegil lập tức giơ tay đầu hàng "Ôi chị Wangho dịu dàng và tốt bụng nhất. Chạm vào mặt khác của chị là lỗi của em! Xin chị tha thứ cho em!"

Han Wangho nhận được thư mời tham dự lễ kỷ niệm 20 năm của vũ đoàn ba lê thành phố. Điều này có chút nực cười, vốn dĩ cô chỉ ở đó hơn một năm, chẳng học tập được gì và cũng chưa bao giờ có cơ hội được bước lên sân khấu. Tên tuổi của cô mới lên được một chút nhờ vào vở kịch này, cho nên mới được đưa vào danh sách hội viên danh dự. Lúc đầu Han Wangho không định đến tham dự, nhưng khi thấy tên Jeong Jihoon trong danh sách khách mời, cô lại đổi ý. Jeong Jihoon thậm chí đã chuyển sang ngành giải trí từ lâu, điều này càng khiến mọi chuyện trở nên buồn cười hơn. Cô mua vé máy bay về Seoul và gửi cho cậu. Jeong Jihoon nhanh chóng nhắn lại, "Chị sẽ đến thật à? Em còn tưởng chị không muốn tham dự mấy sự kiện nhàm chán như thế này chứ". Han Wangho đáp, "Đợt lưu diễn này vừa kết thúc nên vừa vặn có được mấy ngày được nghỉ. Chẳng lẽ em không muốn mình gặp nhau sao?"

Jeong Jihoon nói cậu sẽ đến đón cô, nhưng không ngờ "đến đón" ở đây lại nghĩa là cậu sẽ chạy thẳng đến Berlin để đón. Cậu còn đòi một vé VIP cho buổi biểu diễn cuối cùng của Han Wangho. Khi nghĩ đến việc cậu ngồi ngay ở dưới sân khấu, cô cảm thấy hứng khởi hơn thường lệ, cảm giác như lần này là lần cô biểu diễn xuất sắc nhất. Sau khi hạ màn, Han Wangho nhờ nhân viên đưa Jeong Jihoon vào hậu trường. Jeong Jihoon tháo khẩu trang ra, vòng tay cậu ôm chặt lấy cô từ phía sau, cả hai nhìn nhau qua gương trang điểm. Cậu lại bày ra vẻ mặt nhớ nhung như chú mèo con, cọ cọ vào tóc cô mà nũng nịu, "Em nhớ chị lắm đấy, Wangssi. Sao mới chỉ một hai tháng không gặp mà em lại nhớ chị như thể mình đã xa nhau cả mấy năm thế này..."

Môi cậu lướt qua tai cô, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào tai khiến không khí giữa cả bỗng chốc trở nên nóng rực.

"Và bây giờ em thật sự, rất, rất muốn làm tình với Wangssi. Nhìn thấy nam diễn viên trên sân khấu hôn lên má chị khiến em phát điên vì ghen tị. Rõ ràng người trong cảnh đó phải là em."

Không trực tiếp lao vào nhau ngay trong phòng nghỉ dường như đã tốn hết lý trí của bọn họ. Hai người thậm chí bỏ qua cả tiệc mừng. Han Wangho phóng xe nhanh như bay, sau khi đậu xe vào trong bãi xe ngầm, cả hai vồ vập hôn lấy nhau. Jeong Jihoon ngả ghế ra sau, Han Wangho trèo lên đùi cậu. Cô không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần chống hai tay lên ngực cậu, và uốn cong lưng tận hưởng. Sự phóng túng trong tư thế của cô đạt đến mức dâm đãng không thể chịu nổi, bên trong cô kẹp chặt đến mức khiến Jeong Jihoon cảm thấy choáng váng. Nhưng cậu vẫn thấy cô rất đẹp, Han Wangho thật là đẹp. Cô đẹp đến nỗi làm người ta quên cả cách hít thở.

Jeong Jihoon vuốt ve tóc cô rồi hôn lên đó, cậu thầm nghĩ, Xinh đẹp và kiều diễm như vậy, từ nay về sau có thể chỉ cho mình em thấy thôi có được không?

Vào ngày kỷ niệm, cô và Jeong Jihoon bị phân vào hai khu vực khác nhau nên chỉ có thể ngồi riêng. Han Wangho xem lại bài phát biểu đã được chuẩn bị từ trước, cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã tới đây. Thế là cô tìm cơ hội chạy ra ngoài để hít thở, trùng hợp bắt gặp Jeong Jihoon đang bị mắc kẹt trước cửa nhà vệ sinh. Một nhóm các cô bé tham gia buổi biểu diễn hôm nay đang vây lấy cậu, tất cả đều còn rất trẻ. Jeong Jihoon đang ký tặng từng người, tiếp đó là chụp ảnh chung, những bàn tay nhỏ nhắn đưa lên càng ngày càng nhiều, khiến tóc mái của cậu rối tung lên vì bận rộn.

Han Wangho chỉ đứng đó nhìn, rồi bất giác mỉm cười. Đột nhiên cô nhận ra cậu thật dễ thương và thú vị từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, cô cứ nhìn như thế mãi mà không thấy chán.

Một vài cô gái đã nhận ra Han Wangho, họ dần dần tiến lại gần cô, cẩn thận hỏi cô có phải là tiền bối Wangho không? và liệu cô có thể ký tặng được hay không? Cô tất nhiên nói "Có". Một số cuống vé, sổ tay hoặc vỏ điện thoại di động vừa được Jeong Jihoon ký tên nhanh chóng có thêm chữ ký của Han Wangho ở ngay bên cạnh.

Sau đó Jeong Jihoon cũng nhìn thấy Han Wangho. Cậu kéo theo một đống "phụ kiện nhỏ" bám quanh hông mình khó khăn di chuyển về phía cô, vừa đi cậu vừa la lên, "Này các vũ công nhỏ, các em học múa thì chẳng phải là nên sùng bái cô ấy sao? Đừng có mải mê theo đuổi thần tượng nữa, lo mà học tập cho nghiêm túc vào!".

Han Wangho không nhịn được cười. Jeong Jihoon cuối cùng cũng tới được bên cô, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi bật chế độ "lười biếng", "Được rồi, được rồi, từ giờ Han Wangho sẽ thay ca cho anh, anh xin phép nghỉ nhé."

Một cô gái bạo dạn hỏi, "Mối quan hệ của anh Jihoon và chị Wangho là như thế nào vậy? Lần trước hai người cũng bị chụp ảnh chung tại buổi biểu diễn ở nước ngoài, thật sự chỉ là tiền bối và hậu bối cùng trường thôi ạ?"

Câu hỏi của cô nhanh chóng làm dấy lên cả ngàn đợt sóng lớn. Ngay lập tức có người khác táo bạo hơn hỏi, "Hai người đẹp đôi như vậy, thật sự là không hẹn hò sao?"

"Chị Wangho có phải là bạn gái của anh Jihoon không?"

Jeong Jihoon nghiêng đầu cười rồi quay sang hỏi Han Wangho, "Anh cũng không biết nữa, Han Wangho, chúng ta đang hẹn hò phải không?"

...Vị đại minh tinh này, cứ như mà vậy công khai chuyện tình cảm hả?

Jeong Jihoon quay lại nói với cô bé fan hâm mộ, "Cảm ơn em, anh cũng vừa mới xác nhận được thôi, anh đã có bạn gái rồi". Sau đó cậu nhờ cô bé, "Làm ơn quay video lại và giúp anh đăng lên mạng nhé."

Jeong Jihoon nắm tay Han Wangho với tốc độ không thể nào nhanh hơn, và trước khi tiếng hét chói tai xuyên thấu màng nhĩ kịp vang lên, cậu đã kéo cô chạy nhanh ra khỏi hiện trường.

Han Wangho vừa chạy vừa cảm thấy buồn cười, "Không phải còn có bài phát biểu và tiệc tối phải tham dự sao? Bỏ đi như thế này, bọn họ có nổi điên lên không nhỉ?"

Jeong Jihoon thản nhiên đáp, "Dù sao họ cũng đã có cái để viết rồi, chẳng phải họ nên cảm ơn chúng ta sao?'

Chạy qua nửa con phố, tóc búi của Han Wangho đã xõa tung hết ra. Cô giật tay mình khỏi Jeong Jihoon, "Rốt cuộc chúng ta đang chạy đi đâu vậy?"

Jeong Jihoon nói, "Chị có còn nhớ lần trước chúng ta tay trong tay chạy như thế này là để chạy tới đâu không?"

Han Wangho ngẩn ra một chút.

Đó dường như là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Hai người đi ngang qua trường học, đi ngang qua quán bar ở cạnh trường. Jeong Jihoon nói rằng ông chủ của quán bar này đã thay đổi, toàn bộ nơi này cũng đã được sửa sang lại, nhưng các sinh viên của Học viện Múa vẫn thường xuyên đến đây để vui chơi.

Sau đó họ quay trở lại nơi Jeong Jihoon sống lúc đó. Căn phòng nhỏ kiểu bán tầng hầm.

Jeong Jihoon dùng một chiếc chìa khóa cũ để mở cửa, Han Wangho bước vào bên trong. Mọi thứ vẫn còn y nguyên như trong ký ức của cô. Một chiếc ghế đặt ở cửa, đối diện là một cửa sổ cao, ánh sáng mặt trời buổi chiều chiếu rọi vào trong phòng, sáng rõ. Ga giường và chăn gối đã được thay mới, tỏa ra hương thơm dễ chịu của nước giặt.

Cô hỏi, "Em vẫn còn ở chỗ này sao?"

"Làm gì có chuyện đó. Chỉ có những lúc thật sự nhớ Wangssi thì em mới quay lại đây nằm một chút".

Jeong Jihoon từ từ tiến lại gần và ôm cô từ phía sau. Han Wangho quay lại, cảnh tượng này thật quen thuộc, cô chủ động quàng tay qua cổ Jeong Jihoon, rồi kiễng chân lên hôn.

Trong khi hôn Han Wangho, Jeong Jihoon luồn một tay ra xé bỏ vỏ bao cao su. Han Wangho vòng tay qua vai cậu ôm chặt, giọng cô nỉ non nói: "Không cần đeo nó, cứ trực tiếp đi vào đi". Tay Jeong Jihoon khẽ dừng lại, rồi cậu xé mở nó ra càng khẩn trương hơn. "Không được, chị đừng có trêu chọc em. Thuốc tránh thai khẩn cấp rất có hại cho sức khỏe của chị".

Han Wangho thở gấp, phía dưới của cô đã ướt đẫm, hai mép môi âm đạo cọ xát vào trên dương vật của Jeong Jihoon.

"Chị sẽ không uống thuốc," Giọng cô càng nhẹ nhàng hơn, giống như một chú chuồn chuồn mỏng manh vỗ đôi cánh trong suốt đáp xuống tai cậu, "Ý chị là... có thể xuất vào bên trong, được không?"

Jeong Jihoon cố gắng thoát khỏi cơn mê hoặc để nhìn vào mắt Han Wangho, "Chị biết mình đang nói gì không?"

Han Wangho cắn môi gật đầu, eo nhỏ khẽ lắc lư để phần đầu dương vật đi vào bên trong. Cô có thể cảm nhận được điều đó là một sự cám dỗ lớn thế nào đối với Jeong Jihoon, sự dao động trong cậu như thể sắp phân tách thành một nhân cách khác, khiến hình ảnh Jeong Jihoon trước mặt như bị chồng lên thêm nhiều lớp. Han Wangho còn muốn tiếp tục đẩy hông xuống nhưng đã bị giữ lại, cuối cùng Jeong Jihoon vẫn đeo bao cao su.

Thật ra một lớp màng mỏng 0.01mm chẳng thể tạo ra khác biệt gì với cảm giác của cô. Chỉ là trong lòng vẫn có chút thất vọng. Hôm nay Jeong Jihoon đâm vào rất sâu, cũng ôm cô rất chặt, như thể đang cố gắng bù đắp sự thiếu hụt nào đó. Sau khi bỏ qua sự băn khoăn chợt thoáng, cô nhanh chóng chìm vào sự hoan ái nồng nàn, cả hai đều cảm thấy rất thỏa mãn.

Jeong Jihoon dỗ Han Wangho ngủ rồi nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo, rời đi. Sau khi cánh cửa đóng lại, Han Wangho mở mắt ra từ trong bóng tối.

Chưa đầy hai giờ sau, Jeong Jihoon đã trở lại.

Cậu mở khóa cửa rất chậm, gần như không phát ra âm thanh. Khi quay người lại và đối diện với Han Wangho - người đang ngồi ôm đầu gối ngồi ở đầu giường và tắm mình trong ánh trăng, cậu hơi giật mình.

"...Sao chị còn chưa ngủ?"

"Chị muốn biết chuyện gì quan trọng đến mức khiến em phải đi ra ngoài ngay giữa đêm?"

"..."

"Jeong Jihoon, nếu hành động của chị khiến em khó chịu thì cứ thẳng thắn nói ra, đừng để chị phải xấu hổ như thế này."

Jeong Jihoon ngồi xuống bên mép giường, chậm rãi rút từ trong túi ra hai thứ, sau đó đặt trước mặt Han Wangho.

Bên trái là giấy tờ tùy thân của cậu, bên phải là một chiếc hộp nhỏ.

Cậu mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.

Jeong Jihoon hít một hơi sâu, "Xin lỗi Wangssi, không phải là em không muốn chịu trách nhiệm, mà chỉ là vì em thật sự sợ có một ngày chị bỏ em lại và chỉ muốn giữ đứa bé". Ánh mắt cậu đảo loạn lên một cách khó xử, Jeong Jihoon cẩn thận nói tiếp, "Em sợ một ngày nào đó khi mình tỉnh dậy giữa đêm sẽ phát hiện chị đã lặng lẽ rời đi, rời đi mà không trở lại nữa."

"Vì vậy, nếu chị nghĩ rằng chúng ta có thể có một đứa con, thì chúng ta sẽ kết hôn. Nhất định phải kết hôn. Rồi sau đó, chị muốn em xuất vào bên trong bao nhiêu lần cũng được."

Trong vài phút chờ Han Wangho trả lời, Jeong Jihoon đã kể lại một vài câu chuyện cũ, từ một góc nhìn khác.

Lần đầu tiên Jeong Jihoon nghe thấy cái tên "Han Wangho" là trong buổi học của thầy trưởng khoa. Ông đang đánh giá phần trình diễn của cậu.

"Jihoon à, kỹ thuật của em thực sự rất hoàn hảo, thực sự không thể chê vào đâu được, nhưng vẫn có cảm giác thiếu đi một cái gì đó. Tình cảm mà em biểu đạt giống như một lớp da mỏng dính trên bề mặt cơ thể, quá giả và trống rỗng".

Jeong Jihoon thờ ơ nghĩ, "Tôi là người đạt hạng nhất trong nhóm vũ công trẻ vào được đây, ông già này đang nói vớ vẩn cái gì vậy?"

Sau đó trưởng khoa lại nói tiếp, "Nếu có thời gian, em hãy thử đi xem các bạn cùng lớp múa như thế nào. Có một người tên là Han Wangho, hoàn toàn ngược lại với em. Điệu nhảy của em ấy chứa đựng quá nhiều cảm xúc, đến mức không thể chứa thêm những yếu tố khác".

Thế là Jeong Jihoon với tâm thế "Tôi muốn nhìn thử xem biểu diễn có nhiều cảm xúc là như thế nào?" đã cố gắng chạy đi hỏi thăm lịch học của Han Wangho, sau đó chạy đến xem thử. Người thì đủ xinh, nhưng nhìn ngang nhìn dọc vẫn không nghiệm được ra điệu múa chứa đựng cảm xúc mãnh liệt được cô thể hiện ra ở chỗ nào.

Sau khi đã quen mặt, thỉnh thoảng cậu cũng có gặp cô ở trong khuôn viên trường. Trước khi kịp nhận ra, Jeong Jihoon đã vô tình đi theo sau cô một đoạn, thấy cô vào lớp học múa của Lee Sanghyuk.

Jeong Jihoon đứng dựa vào lan can ở tầng đối diện nhìn xuống, qua cửa sổ kính, vừa khéo cậu có thể nhìn rõ được mọi thứ. Ban đầu cậu còn chú ý vào những kỹ thuật múa của Lee Sanghyuk rồi so sánh với bản thân, về sau ánh mắt của Jeong Jihoon chỉ còn dính chặt vào từng động tác múa được Han Wangho biểu diễn.

Khác biệt. Không hề giống như mọi lần bình thường. Han Wangho khi nhảy cùng Lee Sanghyuk hoàn toàn khác biệt.

Hôm đó cô mặc một chiếc áo nhung màu tím sẫm với phần cổ chữ V, Jeong Jihoon nhớ rất rõ, cô đã chảy mồ hôi rất nhiều, nhiều đến mức phần lưng của cô ướt đẫm một vệt màu tối. Họ đang luyện tập điệu nhảy đôi trong chương thứ tư của "Hồ Thiên Nga", nhưng phần biên đạo đã được sửa đổi lại rất nhiều.

Tay Lee Sanghyuk đặt trên hông Han Wangho, anh nâng cô lên và di chuyển, bắt đầu một cú ném cao. Cô nhẹ nhàng bay lên trong không trung, thời gian như thể ngừng trôi, không gian trong khoảnh khắc đó giống như đã bị gập lại, còn cô như đang chuẩn bị thoát khỏi những gông cùm không tồn tại. Khi Han Wangho rơi xuống, cô lại mang lại một cảm giác tuyệt vọng, nặng nề không tương xứng với cơ thể mảnh mai, khiến Jeong Jihoon như bị đóng đinh tại chỗ, không thể cử động.

Một chuỗi xoay tròn tại chỗ, lúc gần cuối, chân cô rõ ràng đang run lên, cơ thể bắt đầu nghiêng nghiêng, rồi đột ngột ngã sụp xuống. Ngay cả tư thế rơi cũng đẹp như vậy, nhẹ nhàng như đổ sập một tòa tháp trắng ngà được thợ thủ công dựng lên một cách tỉ mẩn.

Jeong Jihoon thậm chí còn nghĩ đây là một phần của màn biểu diễn, chỉ cho đến khi thấy Lee Sanghyuk quỳ xuống đất bắt đầu sơ cứu cho Han Wangho thì cậu mới chợt bừng tỉnh và lao tới, sau đó theo sự chỉ dẫn của Lee Sanghyuk mà gọi xe cứu thương.

Cậu ôm Han Wangho chạy ra ngoài đợi xe cấp cứu ở cổng trường, cơ thể cô rất nóng, không giống nhiệt độ cơ thể con người có thể chịu được. Lúc ấy Jeong Jihoon tưởng mình đang ôm trong tay một con thiên nga, chiếc cổ trắng mỏng manh của nó đang khom xuống trong vòng tay của cậu. Hơi thở cô rất nông và yếu ớt, nhẹ như một chiếc lông hồng, chỉ một cơn gió thoảng qua thôi cũng có thể thổi bay.

Mãi đến khi cô được đặt lên cáng và xe cấp cứu gầm rú lao đi, cậu vẫn đứng ngây ra đó, hai tay run rẩy không ngừng.

Sau hôm đó Jeong Jihoon tìm Son Siwoo để xin thông tin liên lạc của Han Wangho.

"Chị có làm sao không?" --Như này thì có vẻ hơi giống muốn khiêu khích.

"Cơ thể chị đã ổn hơn rồi chứ?" ---Vậy thì lại càng kỳ cục.

Jeong Jihoon đã dành cả một buổi tối để soạn rồi chỉnh sửa một đoạn tin nhắn rất dài, cậu cố gắng giới thiệu bản thân từ nhiều góc độ, giải thích về tình huống đã xảy ra, xong cuối cùng thì xóa hết.

Thôi quên đi, qua màn hình điện thoại cậu vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng dù sao, nếu họ cùng tham gia vào đoàn múa thì sau này sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt.

Kết quả là Jeong Jihoon chỉ dám vụng trộm ngắm nhìn Han Wangho, cậu gửi hàng loạt tin nhắn làm phiền Son Siwoo, xong vẫn là một câu nói trực tiếp với Han Wangho cũng không dám nói. Son Siwoo bị Jeong Jihoon làm cho nghẹn họng không nói nên lời, cô trợn trắng mắt, "Xin mày đấy, chị đang cung cấp cho mày nhiều thông tin để mày có thể phát triển, tiến tới nhanh nhất, sau đó có thể cạnh tranh với Lee Sanghyuk. Chứ không để mày ở đây tự tập luyện rồi đấu tranh với bản thân!"

"Cơ hội cuối cùng này," Cô nói, "Có dám đến uống rượu hay không? Nếu hôm nay mày còn không dám đến thì chị đây sẽ đá mày đi để tìm người khác."

Cho nên là cái lần mà Han Wangho luôn tưởng rằng đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt, thì thực chất chính là lần Jeong Jihoon lấy hết can đảm trong lòng để tiến lên, kết quả nhận được là thất bại.

Sau khi chán nản nằm ở nhà mấy ngày, cậu vẫn không nhịn được gửi tin nhắn cho Son Siwoo để hỏi tin tức về cô. Nhưng khi đó Son Siwoo làm gì còn thời gian để quan tâm đến cậu? Hai tuần sau, người chị thân mến của Jihoon mới chợt nhớ ra cậu ở trong hộp tin nhắn đã phủi bụi. Thế là cô mới nhắn lại:"Cậu ấy đã bị Lee Sanghyuk từ chối. Mày còn một cơ hội nữa."

Jeong Jihoon ấn thử vào liên kết giới thiệu về Lễ hội âm nhạc, cậu nghĩ: Mặc dù rất đau nhưng cô ấy xứng đáng để mình cố gắng thêm một lần nữa.

Vào đêm thân mật với Han Wangho trong căn lều đó, cả đêm Jeong Jihoon không ngủ lấy một giây. Nhịp tim trong ngực cậu đập thình thịch như thể ghét rằng cuộc đời này là quá dài, ước gì nó có thể ngắn lại rồi gói gọn trong một hơi thở, cứ như thế rồi kết thúc trước khi trời sáng. Jeong Jihoon ôm khuôn mặt đang say ngủ của Han Wangho trong tay, dù ôm thế nào cũng chưa thấy đủ. Han Wangho cau mày muốn quay người lại, cậu lại sợ hãi đến mức không dám động đậy. Họ chỉ mới ngủ với nhau một lần, mối quan hệ vẫn chưa được xác nhận, nhưng Jeong Jihoon đã nghĩ ra 800 ý tưởng về địa điểm tổ chức hôn lễ và tên của đứa trẻ bọn họ sẽ sinh ra.

Có lẽ người ta thật sự kiêng kỵ việc mở sâm panh giữa chừng.

Vào đêm giao thừa, Jeong Jihoon hoàn toàn bị mờ mắt bởi lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của bọn họ. Cậu không nhận ra âm mưu ẩn giấu của Son Siwoo và Park Dohyeon. Thế là cậu đinh ninh rằng mình sẽ chiến thắng.

Từ Nhà hát lớn đến con phố trung tâm là quãng đường dài 4,2 km. Gió mạnh không ngừng tát vào mặt trong suốt quá trình chạy, nhưng cậu không hề cảm thấy mệt mỏi.

Cậu chỉ đến muộn một bước so với Park Dohyeon.

Cách nhau mười mấy mét, khoảnh khắc nhìn thấy Han Wangho, Jeong Jihoon cười rất vui. Cậu vừa chen qua đám đông tiến về phía trước, vừa nghĩ xem phải làm thế nào để dọa Han Wangho phải giật mình.
Thế rồi, Jeong Jihoon lại nhìn thấy Park Dohyeon đứng sau Han Wangho.
Park Dohyeon cũng đang nhìn cậu.
Trước khi Han Wangho kịp ngẩng đầu, Park Dohyeon đưa tay che mắt cô lại.
Nụ cười của Jeong Jihoon lập tức tắt ngúm.

Vốn dĩ lí do cậu đến muộn hơn Park Dohyeon là do khi chạy qua con kênh, dưới gầm cầu có một xe hoa rất đẹp. Dù Jeong Jihoon đang vội chạy tới nhưng vẫn không nhịn được chạy quay lại để mua một bó hoa tulip màu tím đậm.

Nếu muốn bày tỏ tình yêu của mình một lần nữa, chẳng phải nếu có thứ gì đó trong tay thì sẽ tốt hơn sao? Jeong Jihoon thực sự muốn dành cho Han Wangho một cuộc hẹn hò hoàn hảo nhất.

Những bông hoa thực sự rất đẹp. Chúng được Jeong Jihoon cẩn thận bảo bọc trong vòng tay nên không hề bị hư hại dù chỉ một chút.

Tiếng chuông điểm thời khắc giao thừa vang lên. Park Dohyeon và Han Wangho hôn nhau trước mặt cậu. Jeong Jihoon quay lưng rời đi.
Bó tulip rơi xuống đất, bị đám đông giẫm đạp nát vụn.

Khi Son Siwoo biết cậu sẽ ở lại Seoul, cô không ngừng thở dài.

"Jihoon à, mặc dù chị cũng cảm thấy rất tiếc, nhưng mày như vậy thì không được. Mới gặp chút thất bại đã sợ hãi rồi nản lòng, cứ như vậy thì làm sao theo đuổi được một người như Han Wangho?"

Jeong Jihoon chỉ biết gượng cười, "Em chỉ không muốn Wangssi vướng phải một mối quan hệ tay bốn phức tạp. Cả em và chị đều biết là Park Dohyeon sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay, đúng không?"

Jeong Jihoon là một người tinh tế và nhạy cảm, bề ngoài lạnh lùng chỉ là vỏ bọc cho nội tâm nóng bỏng, lại không giỏi giả vờ. Trong thế giới ảo tưởng riêng mình, cậu là nhà vua, nhưng trở về thực tại thì cậu là kẻ mong manh và dễ vỡ. Hãy để cậu trở nên trong suốt, và rút lui vào trong vòng tròn an toàn rỗng tuếch của riêng cậu. Jeong Jihoon tự nhủ: "Mình có thể chạy trốn, cứ trốn đi là được."

Và cậu đã thực sự cố để quên hết, hoàn toàn xóa bỏ tất cả những thứ liên quan đến Han Wangho. Chuyển nghề rồi vùi mình trong công việc để lấp đầy thời gian, bận rộn đến quay cuồng cả đầu óc. Cậu cũng tập cho mình trưởng thành hơn một chút, học cách bảo vệ bản thân để không dễ bị tổn thương, mà cho dù có bị tổn thương cũng giả vờ như không có. Tất cả niềm vui và nỗi buồn đều bị giấu kín, chỉ cần giữ cho mình một khuân mặt lạnh lùng. Cứ thế rồi cũng tạm sống qua ngày được một, hai năm. Rất hiếm, rất hiếm khi cậu nghĩ về Han Wangho nữa. Chỉ là có đôi khi, vào những lúc không thể gắng gượng nổi thì Jeong Jihoon mới trộm nhớ cô một chút để tự an ủi bản thân.

Khi Son Siwoo một lần nữa xuất hiện và chặn cậu lại trước cổng công ty, Jeong Jihoon gần như sụp đổ.

Cậu thực sự sợ rằng cô ấy sẽ nói: "Cơ hội của em lại đến, đây thực sự là lần cuối cùng."

Và rồi, Son Siwoo kéo tay Jeong Jihoon lại, nói: "Cơ hội của em lại đến, đây thực sự là lần cuối cùng."

Trên máy bay, Jeong Jihoon cố gắng tự nhắc nhở bản thân: "Đây thực sự, thực sự, thực sự là lần cuối cùng."

Nhưng trên đường phố Berlin, khi đứng từ phía bên này con phố nhìn sang Han Wangho ở bên kia đang đứng cúi đầu chờ đèn đỏ, cậu mới chợt hiểu.

Đây sẽ không bao giờ là lần cuối cùng. Trong nửa đời sắp tới của Jeong Jihoon, sẽ còn hàng ngàn hạn vạn lần như thế nữa, vô số lần nữa.

Dù cậu có đau đớn, dằn vặt, hay cố gắng vùng vẫy, dù cậu có cố gắng dựng nên hàng ngàn bức tường để bảo vệ trái tim mình nhiều đến đâu, thì kết cục cậu vẫn sẽ là bị khuất phục trước người con gái ấy.

Giống như motip về những câu chuyện tình cảm lâm ly bi đát đã được lặp lại rất nhiều lần đến nhàm chán: dù hai người đã xa cách bao lâu, dù thời gian đã trôi qua dài đến mấy, chỉ cần được nhìn thấy cô ấy một lần nữa.

Chỉ cần một cái nhìn từ xa thôi,

Thì mọi cảm xúc dịu dàng sẽ lại trào dâng trong trái tim này.

Han Wangho lấy chiếc nhẫn ra và đeo thử vào ngón áp út bên tay trái, kích thước vừa vặn, không quá to cũng không quá nhỏ.

Cô chợt nhận ra rằng rất nhiều thứ mà Jeong Jihoon đưa cho cô dường như rất vừa ý. Không quá nhiều khiến cô đau khổ, cũng không quá ít khiến cô cảm thấy bất an.

Cảm xúc mà cậu cho cô, được kiểm soát hoàn hảo như cách cậu kiểm soát độ cong của những động tác nhảy múa, hoặc giống như khả năng kiểm soát một số liệu nào đó vô cùng chính xác ở trong một thế giới song song nào khác.
Về phần còn lại, chúng được ẩn giấu dưới bề mặt bình lặng của biển cả, giống như một tảng băng trôi, Jeong Jihoon chọn để dành riêng cho mình, không cho cô biết, cũng không cần cô phải chịu trách nhiệm.

Cô nói, "Nghe có vẻ như chị đã nợ em rất nhiều."

"À," Jeong Jihoon vẫn cố giữ giọng nghe thật thoải mái, nhưng nếu tinh ý sẽ phát hiện ra giọng cậu đang run rẩy, "Tỷ giá hối đoái hiện tại của đồng won Hàn Quốc với đồng Euro là bao nhiêu? Wangssi đã hứa sẽ đãi em bữa tối hai lần nhưng cuối cùng đều bùng kèo một cách khó hiểu. Chiếc sạc dự phòng chị mượn vẫn chưa được trả cho em nữa——"

Han Wangho rút chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, giọng điệu của Jeong Jihoon lập tức thay đổi 180 độ - "Nếu vậy thì không cần phải trả lại! Không cần phải trả lại! Tất cả có thể xóa hết!!"

Han Wangho cười cười, "Chị không có ý trả lại cho em."

Tiếp đó, cô đưa nhẫn cho Jeong Jihoon rồi đặt tay mình vào trong tay cậu.

"Việc này, không phải nên do Jihoon làm sao?"

-END-

Lời của tác giả:

Thực ra, cái kết của câu chuyện ban đầu vốn xuất hiện trong tâm trí tôi như một ngã ba đường. Han Wangho đứng đó, giống như đang chơi galgame với ba nhánh lựa chọn được nhảy ra: Nếu cô chọn trốn khỏi lễ kỷ niệm cùng Jeong Jihoon, kết cục như trên sẽ được kích hoạt. Nếu cô lựa chọn một mình quay lại trường học, Han Wangho sẽ có thể tìm thấy một lá thư được viết từ rất lâu trước đây, trong đó có một chồng bản phác thảo về vũ đạo. Bức cuối cùng được Lee Sanghyuk vẽ lại theo trí nhớ, là cô nhảy múa cho anh xem trong đêm cuối cùng họ gặp nhau. Cô cũng có thể biết được rằng thực ra Lee Sanghyuk là người đã giúp Son Siwoo chuẩn bị vé và các thủ tục đi tới Lễ hội múa. Khi cô mất trí gọi cho anh, Lee Sanghyuk hoàn toàn không có mặt ở châu Âu, nhưng anh đã bay đến ngay lập tức. Nếu Wangho lựa chọn tham gia buổi tiệc tối, cô sẽ gặp lại Park Dohyeon, đó lại là một câu chuyện khác nữa. Khi Han Wangho và Jeong Jihoon làm chuyện đó trong lều, Park Dohyeon ở lều bên cạnh đang thổ lộ tình cảm hắn dành cho cô với Son Siwoo. Park Dohyeon đã lập tức bay về Seoul từ Amsterdam nhưng không tìm thấy Han Wangho. Sau khi biết cô vẫn chưa về nhà, hắn lại lập tức bay đến Berlin và tận mắt chứng kiến ​​tại sân bay cảnh cô vừa đón Lee Sanghyuk. Hắn lập tức hiểu rằng chuyện xảy ra với Jeong Jihoon lần trước giờ cũng sẽ quay trở lại xảy ra với hắn, một vòng nhân quả, luân hồi của trời đất, không ai thoát được khỏi số phận.

Cuối cùng, tôi đã thay đổi cấu trúc và viết câu chuyện thành đường một chiều. Về những phần chưa được viết ra, hãy cứ coi như họ đã tìm thấy hạnh phúc trong các thế giới song song của họ! Dù sao cũng cảm ơn các bạn đã đọc, tôi hy vọng các bạn sẽ thấy thích tác phẩm này của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro